Nhất nộ thành tiên

Chương 84: Dị tượng kết đan

Translator: Nguyetmai

Nghe thấy giọng của Tiêu Minh Y, Thạch Thanh Phong nhanh chóng quay lưng lại rồi khẽ nói, "Mau về đi."

"Ta không kịp bày trận nữa rồi, tạm thời đành trốn trong đất đã." Hư Cốc nói xong thì thi triển thuật độn thổ vội vàng chui vào trong đất.

Thạch Thanh Phong bó tay, đành phải tiến lên mấy bước đón Tiêu Minh Y rồi mỉm cười nói, "Hóa ra là Tiêu sư muội. Muội cũng bị điều đến canh giữ điện Dao Quang à?"

Tiêu Minh Y nhìn về phía sau hắn, "Ơ, vừa rồi muội thấy sư huynh đang nói chuyện với ai mà, sao vừa đảo mắt đã không thấy tăm hơi rồi?"

"Muội nhìn nhầm rồi. Đêm nay không trăng không sao, ta lại lười dùng đá chiếu sáng." Thạch Thanh Phong cười nói, "Tiêu sư muội đổi kiếm rồi à? Vừa rồi ta chưa để ý thấy, tốt hơn kiếm Thôn Vân chứ?"

Kiếm Ứng Long ở trong tay Tiêu Minh Y lấp lánh ánh sáng màu vàng nhạt. Đây là thanh kiếm mà Hàn Tu Văn ban cho nàng ta vì đã kể chuyện của Tiêu Liên Nhi và Minh Triệt ra, sau khi Tiêu Liên Nhi trở về từ bí cảnh và việc tông môn điều tra chuyện của Lưu Nguyên.

Tiêu Minh Y nhìn Thạch Thanh Phong mấy lần rồi vô thức thu kiếm lại, sợ hắn hỏi lai lịch thanh kiếm này. Nàng ta trả lời qua loa, "Muội không phải đệ tử chân truyền, thanh kiếm này cũng không phải bảo bối gì. Đúng rồi, sư huynh, nghe nói Tiêu Liên Nhi và Thanh Phong trưởng lão đồng thời rời khỏi đỉnh Thiên Khung?"

"Nghe nói là thế, cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm."

Tiêu Minh Y khẽ thở dài một tiếng, "Mấy năm trước chúng ta trong bí cảnh, nàng ta bị sét đánh cháy thành than. Muội thấy thiếu quân Ma Môn kia như hận không thể chết theo nàng ta vậy. Không ngờ hắn lại si tình với Tiêu Liên Nhi như thế, khi biết nàng ta còn sống trở về lại dám lén lút xông vào đỉnh Thiên Khung. Sư huynh, huynh nói xem liệu có phải Thanh Phong trưởng lão cũng biết hắn muốn tới, nên đã cố tình giấu Tiêu Liên Nhi đi không?"

Thạch Thanh Phong ngẩn người, cũng không thể loại trừ khả năng như vậy.

Minh Triệt đến tìm Tiêu Liên Nhi ư? Trong lòng Thạch Thanh Phong dâng lên sự tức giận. Hắn nhớ mình đã nói rõ với Minh Triệt ở trấn Phượng Hồi rằng thân phận hai người khác nhau, hắn ta mà còn đến tìm nàng thì chính là hại nàng. Người của Ma Môn làm việc chỉ nghĩ đến bản thân, đúng là đáng giận!

"Đừng nói lung tung. Sư tôn ta đã phát hiện ra hắn ở Tù Long Trận, thiếu quân Ma Môn sao có thể vì một đệ tử Trúc Cơ mà xông vào Nguyên Đạo Tông được chứ? Hiện tại đã là đầu tháng một rồi, cách trung thu không còn mấy tháng nữa. Ma Môn kiêng kỵ Nhược Thủy đạo quân vì ông là tu sĩ Nguyên Anh Hậu kỳ đại viên mãn. Hắn tới là vì muốn phá hỏng việc hóa thần của Nhược Thủy đạo quân."

Thạch Thanh Phong nghĩ tới Hư Cốc đang trốn trong đất, cố ý lớn tiếng nói, "Tiêu sư muội, ta thổi một khúc nhạc cho muội nghe được không?"

Huynh ấy muốn thổi một khúc nhạc cho mình nghe ư? Tiêu Minh Y nở nụ cười ngọt ngào, "Được!"

Thạch Thanh Phong thuận tay kéo cánh tay của nàng ta, bay tới một triền đá cách đó khoảng hai mươi trượng, kéo nàng ta quay lưng về phía điện Dao Quang rồi ngồi xuống. Hắn lấy ra cây sáo bằng ngọc bích rồi thổi nhẹ nhàng.

Hắn ngồi bên cạnh nàng ta, không hề ngại ngần, không hề xa cách. Gió đêm thổi đến hơi thở của hắn, tựa như mùi hương của rừng trúc sau mưa, nhưng cũng giống như hương vị tuyết rơi mùa đông. Tiêu Minh Y nghe thấy tim mình loạn nhịp. Bàn tay vuốt ve nơi mà Thạch Thanh Phong vừa giữ, khẽ khàng tựa vào người hắn.

Tiếng sáo hơi chậm lại, rồi lại du dương liền mạch.

Khóe mắt Thạch Thanh Phong liếc nhìn qua Hư Cốc đang lặng lẽ chui từ trong đất ra ngoài, ném trận pháp ra che đậy lại cấm chế, sau đó chui về điện Dao Quang. Hắn bất giác thở ra một hơi. Tiếng sáo ngừng lại.

"Sư huynh, muội thích huynh."

Tiếng sáo dừng lại, hắn nghe được Tiêu Minh Y thì thầm nói khẽ, cơ thể bất giác cứng đờ.

"Đừng, sư huynh! Đừng nói gì làm tổn thương lòng muội. Cứ thế này một lát là được rồi. Muội biết tất cả mọi chuyện. Huynh đừng nói gì cả."

Thạch Thanh Phong không đẩy nàng ta ra, cũng không nói gì. Hắn nhìn vào màn đêm đen như mực rồi im lặng.

Nước mắt Tiêu Minh Y rơi xuống, "Sư huynh, nếu như nàng ta là yêu nữ Ma Môn, huynh còn thích nàng ta nữa không? Vì sao chúng ta cùng vào tông môn với nhau mà huynh lại chỉ thích nàng ta?"

Trong đầu Thạch Thanh Phong nhớ lại cảnh Tiêu Liên Nhi nhào vào đầm nước rồi cưỡi lên người mình, mặt bất giác nóng lên. Đã qua nhiều năm như vậy mà hắn vẫn còn nhớ rõ. Nhớ rõ sự ngạc nhiên trong mắt nàng. Nhớ rõ hàng mi bị thấm ướt của nàng, còn có tiếng cười lanh lảnh nàng bỏ lại sau lưng khi đó.

Có lẽ lúc đó hắn từng cảm thấy lúng túng và xấu hổ không chịu đựng nổi nên mới càng chú ý tới nàng hơn. Sau đó thì lén lút quan sát nàng, không kìm lòng được mà tiếp cận nàng. Trong mắt hắn dần dần chỉ có sự tồn tại của một mình nàng.

Tiêu Minh Y xinh đẹp động lòng người, tình cảm đối với hắn vô cùng thắm thiết. Các nữ đệ tử trong tông môn khi thấy hắn đều gửi tới ánh mắt ái mộ. Hắn biết hết.

Hắn cảm thấy Tiêu Liên Nhi giống như một dòng sông băng bị mặt trời chiếu rọi, phát ra ánh sáng thần bí mà mỹ lệ. Sau khi hắn chạm vào thì chỉ cảm thấy lạnh buốt mà thôi. Nhưng hắn lại bị vầng sáng này hấp dẫn, không thể dời mắt đi được.

Hắn cũng không biết hắn thích Tiêu Liên Nhi ở điểm nào. Hắn chỉ muốn được giữ chặt vẻ mỹ lệ này mãi không rời.

"Ta chỉ thuận theo trái tim mà thôi."

Thích Tiêu Liên Nhi chỉ là thuận theo trái tim, không vì sao cả. Tiêu Minh Y run rẩy đứng lên, "Muội biết, sư huynh thổi sáo cho muội nghe cũng chỉ để giúp Hư Cốc trở về mà thôi."

Thạch Thanh Phong kinh hãi, trái tim gần như nhảy lên tận cổ họng. Hắn không ngờ ánh mắt của Tiêu Minh Y lại tinh tường như thế.

"Sư huynh, ta cũng là đệ tử Trúc Cơ Sơ kỳ." Tiêu Minh Y nói khẽ, "Huynh yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu. Chẳng phải hắn cũng do sư huynh khuyên nhủ quay về hay sao?"

Thạch Thanh Phong xấu hổ không thôi.

Tiêu Minh Y nở nụ cười, "Sư huynh. Nếu như Tiêu Liên Nhi thật sự cấu kết cùng Ma Môn, huynh đừng trách ta giết nàng ta. Ma Đạo không đội trời chung, sư huynh hãy tự giải quyết cho tốt đi."

Nhìn nàng ta biến mất trong đêm tối, Thạch Thanh Phong ngẩng đầu lên, trên trời không trăng không sao, không thấy rõ được phương hướng. Hư Cốc và Tiêu Liên Nhi, có vẻ cả hai người họ đều quen biết Minh Triệt. Hắn tự biết mình không thể nói, nếu như nói ra thì họ coi như xong. Nhưng cho dù họ quen biết Minh Triệt thì chẳng lẽ họ cũng trở nên tồi tệ giống như người trong Ma Môn hay sao?

Thạch Thanh Phong hết sức mông lung.



Minh Triệt rời khỏi đỉnh Thiên Khung thì tụ họp với Hoa Tri Hiểu, kể lại chuyện lúc tối cho nàng ta, "Dì mau đi ngăn Thanh Phong lại đi. Hàn Tu Văn có lẽ sẽ nghi ngờ ông ta cấu kết với Ma Môn đấy. Nhất định là điện Thiên Xu đã xảy ra chuyện gì kỳ lạ, nếu để Hàn Tu Văn biết Thanh Phong đã tiến vào Tù Long Trận thì nhất định gã sẽ gây bất lợi cho ông ta."

Hoa Tri Hiểu nhận lệnh rời đi. Minh Triệt nhìn qua dãy núi mênh mông rồi thở dài, "Nàng ấy không ở hồ Trừng Tâm, vậy thì đã đi đâu rồi?"

Trong đầu Minh Triệt hiện lên hình bóng Trường Mi ngồi xổm ở cửa điện, hắn nhớ tới hang động rộng rãi mà cá Lưu Ly sinh sống.

Đến nơi Trường Mi trông giữ cá Lưu Ly, Minh Triệt nhìn xuống dưới, bốn phía có một đám mây mù lượn lờ, vốn dĩ không cảm nhận được phía dưới có một sơn cốc.

Hắn cười nói, "Thanh Phong lão đạo, ông không dùng trận pháp này, ta còn không biết Tiêu Liên Nhi ở đâu. Giờ bày ra đại trận này thì chẳng phải càng giấu càng lộ hay sao?"

Chân khí màu vàng kim như sợi tơ kéo dài về phía trước, Minh Triệt như vẽ ra từng sợi dây đàn, nhẹ nhàng bắn ra. Sợi tơ màu vàng rung động, mây mù chạm vào thì xoay tròn sang hai bên, lộ ra sơn cốc phía dưới. Minh Triệt bay xuống.

Hắn tránh khỏi huyễn trận trong đầm rồi bước vào lối đi, trong sơn động có từng đợt sóng linh khí chập chờn. Tiêu Liên Nhi đang tu luyện sao? Hắn che giấu hơi thở rồi đi đến cuối đường.

Phía sau một vách ngăn trong suốt, Tiêu Liên Nhi đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt tu luyện. Tóc nàng đã dài đến tai. Đá phát sáng nằm yên trên người nàng chiếu sáng, hắt ra cái bóng lờ mờ.

Hắn bấm tay tính toán, từ khi chia tay ở thành Thanh Dương lần trước, đã qua được bốn năm tháng rồi.

Minh Triệt lẳng lặng nhìn nàng một hồi, nhớ tới lời Hoa Tri Hiểu, lại khẽ thở dài. Hắn lặng lẽ lùi lại đến cửa lối đi, lấy ra một tấm thảm trải xuống đất rồi ngồi xếp bằng lên đó.

Trong động, Tiêu Liên Nhi dùng một viên Thượng Thanh Đan do Đan Thần Quân luyện chế, nàng không ngừng vận chuyển linh khí, tích góp lại để trở thành chân dịch. Từng giọt nhỏ rơi xuống, nhánh cây nhỏ đều không kịp chờ đợi mà hút đi.

Nàng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng hấp thu xong linh khí. Ngay khi vừa thở dài một hơi chuẩn bị rời khỏi nhập định thì bỗng nghe được một tiếng "bụp" vang lên thật nhỏ. Trên nhánh cây nhỏ trồi lên một điểm to cỡ hạt gạo rồi đột nhiên bắt đầu phun ra toàn bộ chân dịch đã hút đi.

Dòng chất lỏng màu xanh chảy ào ạt vào trong đan điền. Trong đan điền ngày càng nhiều chân dịch, dần dần đầy lên.

Tiêu Liên Nhi gần như không tin được. Chỉ dùng một viên Thượng Thanh Đan thế mà đã đạt đến Trúc Cơ đại viên mãn rồi sao?

Thượng Thanh Đan do Đan Thần Quân luyện chế khác hẳn với những gì nàng nghĩ, còn tốt hơn cả mấy loại đan dược cửu phẩm kia. Nếu như đặt ở Thượng Tiên giới, vậy thì tu sĩ Hóa Thần Sơ kỳ cũng có thể dùng được. Có thể thấy linh khí chứa trong đan dược này mạnh thế nào. Cũng may là có lan Hàn Tinh phun ra sương mù chăm sóc thần trí và kinh mạch của nàng, nếu không linh khí cuồng bạo trong cơ thể nàng đã làm kinh mạch nổ tung lâu rồi.

Đan dược cho kỳ hóa thần lại được đệ tử kỳ Trúc Cơ dùng. Tiêu Liên Nhi căn bản không biết rằng nàng hấp thu xong dược lực của viên thuốc này đã hao tổn ròng rã bốn tháng. Khi bị ném vào trong động là mùa thu, mà giờ đây bên ngoài đã là mùa đông giá rét, tuyết bay đầy trời rồi.

Chân dịch vẫn còn nhỏ xuống, đan điền đã mơ hồ có cảm giác trướng lên đau nhức. Nhánh cây nhỏ vốn dĩ không để ý tới mệnh lệnh hút chân dịch của nàng, giờ vẫn đang không ngừng phun ra chân dịch.

Không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, Tiêu Liên Nhi quyết định dựa vào kinh nghiệm kết đan kiếp trước mà không ngừng nén chân dịch trong đan điền.

Khi nàng bắt đầu ngưng chân khí để thành Kim Đan thì liền sinh ra dị tượng.

Minh Triệt mở mắt, trông thấy đầm nước giống như một nồi nước sôi, từng chuỗi bong bóng bốc lên, giống như là những hạt châu trong suốt nhảy lên khỏi mặt đầm.

Hắn bước nhanh đến cuối đường, thấy được màn sáng đang bao quanh Tiêu Liên Nhi bị khí tức bên trong thổi phồng lên.

Tiêu Liên Nhi không hề hay biết rằng phần bụng của nàng đang phát ra hai luồng ánh sáng màu trắng và màu xanh, quấn quanh nhau ở cùng một chỗ.

Minh Triệt tung ra mấy cái thẻ ngọc, màn sáng kia bỗng ổn định lại.

Nhìn Tiêu Liên Nhi, Minh Triệt quay người ra khỏi lối đi rồi bay lên trên đám mây.

Phía Đông hiện lên ánh sáng màu bạc trắng, sương mù dày đặc mà trận pháp dưới chân hắn sinh ra bị hơi thở kết đan thổi bốc lên mãnh liệt. Cách đó không xa, một đám mây có màu sắc rực rỡ ngưng kết trên không nơi hang động.

"Quả nhiên là dị tượng khi kết đan."

Trong mắt Minh Triệt hiện lên vẻ lo lắng nồng đậm. Dị tượng này chắc chắn sẽ dẫn người của Nguyên Đạo Tông tới. Khi họ không biết Tiêu Liên Nhi kết đan trong núi thì chắc chắn sẽ cho là có dị bảo xuất hiện. Mà kết đan so với Trúc Cơ thì càng khó hơn. Không thể bị quấy nhiễu dù chỉ một chút.

"Lần nào cũng gây phiền phức cho ta!" Minh Triệt nói thầm, sau đó đứng trên đám mây, lại bày ra thêm hai huyễn trận.

Mới chỉ nửa canh giờ mà đã có mấy trăm đệ tử Nguyên Đạo Tông chạy đến bị vây trong huyễn trận.

Tin tức dãy núi Thanh Mục xuất hiện hiện tượng lạ, sợ là có dị bảo hiện thế rất nhanh đã truyền đến nội môn.

Nghe nói dị tượng xuất hiện ở nơi có trận pháp quỷ dị, không ai có thể xông qua. Hàn Tu Văn và ba trưởng lão lại lo lắng là do Ma Môn gây nên, nên vội vàng dẫn theo đệ tử chạy đến.

"Đệ tử Nguyên Đạo Tông lui ra ngoài!"

Giọng nói của trưởng lão Nguyên Anh vang lên trong phạm vi mấy trăm dặm.

Minh Triệt thở dài, "Vẫn đến rồi."

Cuối cùng hắn cũng lấy vũ khí ra, một đôi Loan Nguyệt Luân lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.

Trận pháp có thể chống đỡ được đệ tử Kim Đan, nhưng đối với bốn tên tu sĩ Nguyên Anh Trung kỳ thì lại là vô dụng. Chỉ kéo dài nửa canh giờ là trận pháp tan biến, trước mắt mọi người sáng rõ, họ nhìn thấy Minh Triệt đang đứng trên đám mây.

Chương 85: Thất bại

"Lại là ngươi!" Mấy vị trưởng lão Nguyên Đạo Tông nhìn chăm chú vào Minh Triệt, thầm hạ quyết tâm tuyệt đối không thể thả hắn rời khỏi núi Thanh Mục.

Hàn Tu Văn châm chọc, "Một trận chiến ở núi Hắc Ma, đã định ra biên giới. Thiếu quân lại thỉnh thoảng xuất hiện ở địa bàn của Đạo Môn, không gây hấn gây chuyện thì Đạo Môn cũng nhịn. Dãy núi Thanh Mục là địa bàn của Nguyên Đạo Tông. Thiếu quân muốn cướp dị bảo ở nơi này làm của riêng thì chờ đến lúc luận võ vào trung thu, thắng được núi Thanh Mục đi đã. Nếu không thì cũng đừng trách Đạo Môn chúng ta không tuân theo quy củ."

Dị bảo xuất hiện trong địa bàn Đạo Môn, người trong Đạo Môn đều có thể tranh đoạt. Ai cướp được là bản lĩnh của người đó, nhưng tuyệt đối không cho phép người Ma Môn tham gia vào. Ngược lại, nếu dị bảo xuất hiện trong địa bàn Ma Môn thì Đạo Môn cũng không thể tới tranh đoạt.

Rất rõ ràng, Minh Triệt đã vượt quá giới hạn. Hắn đã phá vỡ quy củ trước, vậy thì người Đạo Môn cũng có thể đi vào địa bàn Ma Môn mà cướp đoạt tài nguyên. Hòa bình ở Hạ Tiên giới sẽ bị phá vỡ.

Minh Triệt nhìn đám mây năm màu rồi nói rất nhàn nhã, "Dị bảo xuất hiện, bản tọa rất tò mò. Nguyên Đạo Tông sẽ không hẹp hòi như thế chứ, ngay cả nhìn cũng không cho nhìn một chút sao?"

"Chưởng giáo dài dòng với hắn làm gì? Hắn xông vào đỉnh Thiên Khung ý đồ là tiến vào Tù Long Trận để quấy nhiễu Nhược Thủy đạo quân hóa thần. Chỉ bằng vào điều đó, chúng ta đã không cần phải khách khí với hắn rồi." Thiên Quyền trưởng lão chỉ kiếm vào Minh Triệt, đổ toàn bộ sai phạm của Lưu Nguyên và Lãnh Quyền lên người Minh Triệt, hận không thể một kiếm giết chết hắn.

Minh Triệt ngạc nhiên nói, "Thiên Quyền trưởng lão tận mắt trông thấy bản tọa xông vào Tù Long Trận ư?"

Thiên Quyền trưởng lão vô thức đưa mắt nhìn Hàn Tu Văn, thầm nghĩ lời của chưởng giáo còn có thể sai sao? Tối hôm qua người phá vỡ đại trận chính là hắn, "Ngươi lén xông vào đỉnh Thiên Khung mà giờ còn lý luận sao?"

"Trưởng lão có thể tùy thời tới núi Hắc Ma. Bản tọa tuyệt đối sẽ không cản ngươi."

Người trong Đạo Môn mà tới núi Hắc Ma thì mười đi chín không trở về, nếu không cũng sẽ không kiêng kỵ Ma Môn như vậy. Thiên Quyền trưởng lão giương kiếm, "Chớ nói nhiều, dám xông vào Nguyên Đạo Tông ta thì đừng mong rời khỏi."

"Muốn giữ ta lại, chỉ sợ là hơi khó." Minh Triệt nhìn đệ tử Nguyên Đạo Tông đứng đen kịt kia, rồi lại nhìn sơn cốc đang bị bao vây lại, mỉm cười nói, "Muốn đánh nhau phải không, không có vấn đề. Chư vị không sợ hủy nơi này đi sao?"

Mấy vị trưởng lão Nguyên Đạo ông sững sờ, lập tức nhớ ra hắn có tu vi Nguyên Anh Hậu kỳ. Nếu như ra tay, bản thân mình thì không sao, nhưng những đệ tử này sợ là sẽ bị liên lụy.

Hàn Tu Văn gằn giọng quát, "Đệ tử Nguyên Đạo Tông lui lại phía sau trăm dặm!"

Các đệ tử sôi nổi lui lại phía sau, nhưng lại không nỡ lùi quá xa, sợ không được chiêm ngưỡng tu sĩ Nguyên Anh đánh nhau. Họ chỉ lui lại chưa đến mấy dặm rồi chuẩn bị sẵn sàng thủ đoạn trốn chạy, sau đó thì phấn khích chờ đợi.

Minh Triệt cười nói, "Không phải ta lo lắng cho đệ tử Nguyên Đạo Tông, điều ta lo lắng là sẽ hủy đi dị bảo chưa xuất thế này. Bản tọa chỉ tò mò muốn nhìn một chút thôi. Chi bằng chờ nó xuất thế, bản tọa thỏa mãn nguyện vọng, sau đó sẽ sảng khoái so chiêu với chư vị có được không?"

Nói tới nói lui, hắn cũng chỉ đang kéo dài thời gian cho Tiêu Liên Nhi mà thôi.

Bốn người họ đều là tu sĩ Nguyên Anh Trung kỳ. Minh Triệt chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh Hậu kỳ. Nếu đánh nhau, Minh Triệt cũng không chiếm được bao nhiêu lợi ích.

Năm người khoanh chân, ngồi trên đám mây.

Một ngày trôi qua.

Bầu trời trăng sáng sao thưa, chiếu lên tầng mây phía trên thung lũng một tầng ánh sáng màu bạc nhàn nhạt. Đám mây năm màu kia ở dưới ánh trăng lại biến ảo sắc thái, trông cực kỳ mỹ lệ.

Đột nhiên, năm người đồng thời mở mắt, thấy đám mây kia như sôi trào, giống như một ngọn lửa, từng đám từng đám lửa bay về phía không trung, dần dần phiêu tán.

Trong lòng Minh Triệt căng lên. Đan vân tan biến, chẳng lẽ kết đan thất bại sao?

Trong động, Tiêu Liên Nhi dựa theo kinh nghiệm kiếp trước, thật sự đã nén chân dịch thành đan. Chân dịch trong đan điền thật sự đã dần dần ngưng tụ, thấy sắp ép chặt thành một viên to cỡ nắm tay thì đột nhiên lại tản ra, giống như là biển cả dâng thủy triều, ùn ùn che phủ nàng lại.

Chân khí chảy ngược nhập vào kinh mạch và các vị trí trong cơ thể. Nàng cảm thấy trong nháy mắt mình như bị thổi căng ra, nếu không thể hút chân khí trở lại thì chắc chắn sẽ bị nổ tung thành mảnh nhỏ. Nàng hoàn toàn không biết sẽ còn xuất hiện tình huống này. Nàng liều mạng muốn thu hồi lại chân khí đang chạy trốn về đan điền.

Một mảnh lá non mọc ra từ nhánh cây. Lan Hàn Tinh hóa thành một đạo hư ảnh không ngừng xoay tròn. Chân khí lại bị bọn chúng hút trở về.

Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Một hoa một lá lại phun ra hai luồng chân dịch, một xanh một trắng, cực kỳ rõ ràng.

Nàng hết cách, lại bắt đầu ngưng tụ chân dịch, một lần nữa bắt đầu kết đan.

Năm người ngồi trên không nhìn đám mây tan biến, ngay lúc đang âm thầm phỏng đoán thì trên không lại ngưng kết ra một đám mây màu.

Minh Triệt thì thầm nói, "Dị bảo xuất thế không dễ. Cố đợi đi."

Bốn người Hàn Tu Văn kiềm chế bản thân. Minh Triệt đơn độc đối đầu với bốn người họ không có phần thắng nào. Lỡ như hắn hủy đi nơi này thì mất nhiều hơn được.

Lúc này trong đan điền Tiêu Liên Nhi, hai luồng chân khí một xanh một trắng đã bị nén thành hai khối cầu nhỏ cỡ nắm tay, cho dù thế nào cũng không chịu dung hợp. Nàng cắn răng quyết tâm, dùng hết toàn lực đụng mạnh hai đoàn chân khí này vào nhau.

Hai luồng lực cường hãn phát ra từ bên trong hai đoàn chân khí bắn ra như thể bị người ta đánh cho hai cú nặng nề, Tiêu Liên Nhi hộc ra một búng máu. Ngực nàng ứ đọng vô cùng khó chịu, nàng xòe bàn tay ra vỗ xuống ngực. Một chưởng chân khí thuần một màu trắng, một chưởng khác lại màu xanh đậm.

Màn sáng và kết giới ở lối đi trong động trong nháy mắt vỡ nát.

Sau khi lực đạo thoát ra được cơ thể, Tiêu Liên Nhi mở mắt ra, rã rời và bất lực.

"Thất bại rồi."

Kết đan thất bại rồi, bây giờ một đệ tử Luyện Khí yếu đuối cũng có thể giết nàng.

Chân dịch trong đan điền tụ thành hai cục sền sệt, đứng riêng rẽ ở dưới lan Hàn Tinh và nhánh cây. Nàng vô cùng phẫn hận mà nghĩ, bận rộn lâu như thế, cuối cùng mình không ngưng kết được Kim Đan mà lại nặn được hai khối bùn tham ăn. Tu vi hiện tại cũng không phải Kim Đan hay Trúc Cơ, mà đã tiến vào trạng thái Giả Đan.

Thoáng chốc khi nàng mở mắt ra, đám mây kia liền chia năm xẻ bảy.

Năm người chờ trong giây lát, nhưng không thấy dị tượng tiếp tục sinh ra.

Trong lòng Minh Triệt biết Tiêu Liên Nhi kết đan thất bại rồi. Mấy ngày sau khi kết đan thất bại là thời gian suy yếu nhất. Dị tượng biến mất, có trận pháp bảo hộ, hắn chỉ việc đưa người ra là được. Minh Triệt ngáp một cái, "Không giống với dị bảo hiện thế. Bản tọa cũng không có hứng thú ở lại, cáo từ!"

"Chạy đi đâu!" Thiên Quyền trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng, ném thanh kiếm dài trong tay ra ngoài.

Hai vị trưởng lão Thiên Cơ và Thiên Toàn cũng ném ra pháp bảo của mình.

Trong lúc nhất thời, bầu trời đêm bừng sáng chói lọi. Một đám đệ tử cố mở to mắt để nhìn.

"Đừng để hắn chạy trốn!"

Hàn Tu Văn kêu lên, một chùm lửa màu tím giống như mây bay nước chảy hướng về phía Minh Triệt, ngọn lửa đột nhiên tách ra, biến thành một cái lưới lớn, ngăn cản đường đi của Minh Triệt. Lưới chạm đến tầng mây trên không khiến trận pháp bị tan rã, lộ ra sơn cốc phía dưới.

"Tu vi Nguyên Anh thi triển Sơn Hà Võng sẽ có uy lực như vậy sao!" Trong mắt Thạch Thanh Phong lộ ra vẻ hâm mộ, nhìn thấy sơn cốc phía dưới, hắn nhớ lại, "Đó là sơn cốc chúng ta hái quả Túy Tiên."

Vì sao Minh Triệt lại canh giữ ở đây? Có thật là vì dị bảo xuất thế hay không? Thạch Thanh Phong nhớ ngay tới Tiêu Liên Nhi. Hắn không để ý trận đánh trên có hay ra sao mà bay xuống mặt đất, chạy thật nhanh về phía sơn cốc.

Ánh kiếm đón đầu nhào về phía Minh Triệt, trong bầu trời đềm giống như là mưa sao băng.

Thiên Cơ trưởng lão hừ lạnh, ném gậy gỗ trong tay ra. Gậy gỗ hóa thành vô số dây leo khô, trên đó sinh ra muôn vàn gai nhọn. Tất cả như có sinh mệnh quấn về phía Minh Triệt.

Pháp bảo của Thiên Toàn trưởng lão là một cái cái vòng tay. Khi bay lên không trung liền hóa thành một đàn chim trong suốt, mỏ nhọn móng sắc.

Minh Triệt thấy đầm nước hiện lên một mảnh áo bào trắng, ngay lập tức ném Loan Nguyệt Luân ra rồi bay đi.

Loan Nguyệt Luân to lên mấy trượng, xoay tròn một cách bình thường rồi trải rộng ra, giống như một cái mâm bằng băng mỏng trong suốt được điêu khắc, đón nhận lấy pháp thuật của bốn người họ.

Vài tiếng "lạch cạch" vang lên, pháp thuật đầy trời đột nhiên biến mất. Kiếm của Thiên Quyền trưởng lão, gậy gỗ của Thiên Cơ trưởng lão, vòng tay của Thiên Toàn trưởng lão đều rơi vào trong mâm.

Ánh trăng chiếu xuống, ngàn vạn ánh trăng màu bạc giống như mưa rơi, im lặng rót xuống chiếc mâm bằng băng trong suốt này rồi phản chiếu ra một vòng ánh sáng dịu dàng và thanh khiết.

Bốn người ngỡ ngàng. Pháp bảo của tu sĩ Nguyên Anh Trung kỳ đấy, cứ như vậy mà không cần tốn nhiều công sức đã thu được rồi ư?

"Pháp bảo Thượng Tiên giới! Đây là pháp bảo mà chỉ Thượng Tiên giới mới có!" Hàn Tu Văn tự lẩm bẩm, ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng.

Đúng lúc ấy, Tiêu Liên Nhi kiệt sức nổi lên khỏi mặt nước.

"Liên Nhi!"

Thạch Thanh Phong bay vào sơn cốc, thấy nàng đang trôi nổi trong đầm nước thì nhảy vào.

Ngay cả cười mà cũng mệt mỏi như vậy, Tiêu Liên Nhi gắng gượng hỏi hắn một câu, "Sao huynh lại tới đây?

Máu tươi rỉ ra thấm trên pháp bào thấm nước. Thạch Thanh Phong cảm thấy đau đớn trong lòng, ôm lấy nàng rồi bay ra khỏi đầm nước.

Mắt nàng hoa lên, chỉ đảo mắt mà Tiêu Liên Nhi đã thấy mình rơi vào trong lòng Minh Triệt.

Tiêu Liên Nhi cảm thấy nhất định là mình mệt đến hồ đồ rồi. Sao lại là Minh Triệt thế này? Nàng thấy môi hắn cong lên, bất giác đưa tay lên sờ lên mặt hắn, nhưng nhấc tay cũng rất tốn sức. Nàng tựa đầu vào ngực hắn, "Hôm nay ta mệt quá!"

Sắc mặt của nàng trắng bệch, trong mắt có một tầng sương, mông lung không có tiêu cự.

Minh Triệt thi triển một pháp quyết hong khô quần áo cho nàng, vuốt tóc nàng rồi cười nói, "Kết đan là việc rất tốn sức. Cần phải ăn uống no đủ, dưỡng đủ tinh thần, còn phải chọn một nơi thoải mái. Ở trong cái hốc núi vớ vẩn này thì kết đan sao được, muỗi kêu vo ve, cực kỳ ầm ĩ."

"Chúng ta đi." Minh Triệt vươn tay, Loan Nguyệt Luân thu nhỏ lại, thoáng chốc đã rơi vào tay hắn. Hắn nhẹ nhàng vạch một đường lên không trung, không gian rung nhẹ, mở ra một khe hở.

"Đừng đi cùng hắn!" Thạch Thanh Phong bị đẩy ngã trên mặt đất, thấy khe hở này thì vội vàng la lên, "Liên Nhi, muội không thể đi cùng hắn! Sư tôn nghi ngờ Thanh Phong trưởng lão cấu kết với Ma Môn, đã phong tỏa điện Dao Quang rồi! Muội mà đi với hắn, tương đương với việc tội danh của Thanh Phong trưởng lão sẽ được chứng thực! Phản bội Đạo Môn, sẽ bị hủy tu vi!"

Tiêu Liên Nhi rất mệt mỏi, Thạch Thanh Phong gào lên khiến cho đầu nàng ong ong. Chuyện gì thế này? Nàng giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Thanh Phong, "Huynh nói gì? Điện Dao Quang bị phong tỏa rồi ư? Họ nghi ngờ sư phụ?"

Thạch Thanh Phong liều lĩnh tiến lên, nắm lấy cánh tay Tiêu Liên Nhi, nhìn thẳng vào Minh Triệt rồi nói, "Ngươi sẽ hại nàng ấy, ngươi đưa nàng ấy đi sẽ hại Thanh Phong trưởng lão! Hại tất cả mọi người ở điện Dao Quang!"

"Buông tay ra!" Ánh mắt Minh Triệt lạnh lùng, "Thạch Thanh Phong, ta không ngại chặt tay ngươi đâu!"

Thạch Thanh Phong cố chấp không thả, "Liên Nhi, muội thật sự muốn đi cùng hắn? Muội thật sự thích thiếu quân Ma Môn ư? Muội quên muội đã nói gì với ta hay sao? Muội một lòng hướng đạo, không muốn vướng bận nhi nữ tình trường…"

"Thạch Thanh Phong!" Minh Triệt thấy trên không có bốn người bay tới, biết đã không thể lẳng lặng đưa Tiêu Liên Nhi đi nữa, còn bị mấy người này nghi ngờ mình che chở nàng kết đan thì không khỏi giận dữ.

Một nguồn sức mạnh đánh văng Thạch Thanh Phong ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status