Nhất nộ thành tiên

Chương 91: Diệu Thủ Vân

Translator: Nguyetmai

Nguyên Đạo Tông nằm giữa đại lục Thương Lan, phía Tây có Đan Tông, phía Đông có Thiền Ý Môn. Phía Bắc là Kiếm Tông và Ngọc Thanh Môn. Phía Nam còn lại là Minh Hương Môn và Vạn Thú Môn.

Tiêu Liên Nhi đổi sang y phục mà nàng mua lúc mới vào bí cảnh, đội mũ che mặt. Nàng rời khỏi dãy núi Thanh Mục lên đường đi về hướng Nam. Đi được hai tháng, không khí mùa xuân ngày càng tràn ngập. Trên con đường lớn, nàng nhìn thấy tu sĩ dần dần nhiều hơn, đều đi về phía hướng Bắc. Trong quán trà quán rượu đều xôn xao về cuộc tỷ võ giữa Đạo Môn và Ma Môn vào trung thu.

Cuối cùng hôm ấy cũng đến được tòa thành lớn nhất phương Nam, thành Song Liên.

Thành Song Liên, vì nằm vắt ngang dãy núi Song Liên phía Nam nên được gọi là thành Song Liên. Dãy núi này giống như củ sen, hai đầu nhô lên hai đỉnh núi khác biệt. Một đỉnh như hoa sen bung nở, một đỉnh như búp sen sắp nở. Minh Hương Môn và Vạn Thú Môn chia nhau chiếm hai đỉnh núi.

Con đường hướng Bắc của dãy núi Song Liên nằm giữa hai đỉnh núi, tu sĩ hai phái thường đến ranh giới là nơi trao đổi mua bán. Thương nhân nghe tin thì xây nhà, xây chợ, lâu dần tạo nên thành Song Liên phồn hoa.

Khác với thành Thanh Dương, tòa thành này không bị bất cứ môn phái nào chiếm lĩnh. Trong thành có mấy gia tộc lớn chiếm những địa bàn khác nhau, thường vì tranh giành khu vực mà xảy ra nhiều vụ án giết người. Thành Song Liên phồn hoa nhưng chẳng hề yên bình.

Mà ở nơi vừa náo nhiệt vừa hỗn loạn này, rất thích hợp cho Tiêu Liên Nhi ẩn nấp. Nàng tìm được một quán trọ để ở lại, đi về đại sảnh phía trước ăn cơm.

Lúc vào nàng thì nghe thấy tiếng cười trong trẻo của con gái. Bốn chiếc bàn kê sát lại với nhau, ngồi xung quanh là mười mấy nữ tu sĩ ăn mặc lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp. Ngồi trên đầu là một cô gái chừng hai mươi tuổi, ánh mắt sắc sảo, nét mặt hòa nhã, vừa nhìn đã biết là người đứng đầu.

Các nữ đệ tử Minh Hương Môn đều thích chưng diện. Hoa sen màu bạc có ký hiệu chữ Minh Hương của môn phái được khéo léo thêu trong vạt áo, mép váy, ống tay áo, trên khắp đai thắt lưng. Thoạt nhìn không giống là ký hiệu của môn phái mà giống như họa tiết trang trí. Ríu ra ríu rít tụ tập cùng nhau, cũng chẳng cần gò bó, khiến cho mọi người trong sảnh đường đều khó lòng kiềm chế chia phân nửa ánh mắt từ bàn ăn nhìn qua.

Bên cạnh họ lại có mấy cái bàn, ngồi đó là các đệ tử của Vạn Thú Môn. Đám nam đệ tử này cũng không ngoại lệ, vừa ăn vừa nhỏ tiếng bàn tán về các nữ đệ tử của Minh Hương Môn.

Tiêu Liên Nhi biết mình không thể cải trang thành đàn ông được, Minh Hương Môn chỉ thu nhận nữ đệ tử, với nữ tu sĩ cũng vô cùng bao dung. Nàng tìm một chỗ gần cửa sổ cạnh bàn Minh Hương Môn ngồi, gọi mấy món ra vừa ăn liên tục vừa dựng tai lên nghe ngóng.

"Tĩnh sư thúc, nghe nói Thập Bát Thiên Luân Ma Nữ của Ma Môn sẽ tới, vì vậy chưởng môn mới lệnh cho người dẫn tỷ muội chúng con đi đối phó với họ. Có phải thật không ạ?"

Tĩnh sư thúc cười trả lời: "Đương nhiên là thật. Thập Bát Thiên Luân Ma Nữ có sở trường về ma trận Thập Bát Nhạc Khí. Chỉ có Phạn Thanh của Thiền Âm Môn và Liên Lạc Thanh Âm Khúc của Minh Hương Môn chúng ta mới có khả năng chống lại."

Đệ tử Dương Diệc Thần có tu vi Trúc Cơ Hậu kỳ của Vạn Thú Môn bên cạnh cười ha ha, chen miệng nói: "Thập Bát Thiên Luân Ma Nữ nào địch nổi Thập Bát Liên Nữ* Minh Hương Môn chúng ta cơ chứ. Ma nữ chỉ biết giở trò lẳng lơ, nào có nửa phần tiên khí thoát tục như các nữ tu Đạo Môn."

(*) Có nghĩa là mười tám cô gái tựa như hoa sen.

Hàng loạt tiếng tán thành và khen ngợi sôi nổi vang lên.

Nghe đến cái tên Thập Bát Liên Nữ, Tiêu Liên Nhi nhìn sang, quả nhiên để ý thấy mười tám thiếu nữ mặc y phục màu sắc khác biệt.

Nữ đồ đệ Minh Hương Môn mặc y phục màu vàng cười khanh khách: "Các sư tỷ, đưa linh thạch đi! Ta bấm ngón tay tính thì liền biết Dương sư huynh hôm nay sẽ nịnh bợ Liên Mặc sư tỷ đấy."

Thập Bát Liên Nữ cười lớn.

"Liên Mặc sư tỷ, linh thạch của tỷ đâu!"

"Đồ thầy bói này! Suốt ngày ăn nói bịa chuyện tính toán linh tinh." Liên Mặc mặc y phục màu đen ném linh thạch cho nàng ta, trên mặt thoáng hiện vẻ e thẹn.

Dương Diệc Thần mặt không đỏ tim không loạn, cây ngay không sợ chết đứng: "Lời tại hạ nói đều là sự thật! Liên Mặc sư muội, nếu muội cảm thấy ta nói sai, ta sẽ bồi thường ngay cho muội một con chuột Phệ Bảo*."

(*) Phệ bảo: Có nghĩa là nuốt bảo vật.

Chuột Phệ Bảo chỉ lớn chừng hạt đào, đực cái không bao giờ tách nhau. Thích nhất là gặm linh thạch, ngoại hình đáng yêu. Chuột Phệ Bảo cao cấp thì trời sinh đã có khả năng phá giải huyễn trận, cực kỳ quý giá.

Mặt Liên Mặc càng đỏ hơn, nếu nói sai thì Dương Diệc Thần cũng chỉ cần đền một con chuột Phệ Bảo. Rõ ràng có ý là mỗi người một con hợp thành đôi. Còn đúng thì sao dám nói chứ, thấy tất cả các sư muội đều che miệng nhịn cười, Mặc Liên đành phải xì hắn ta một tiếng.

Tĩnh sư thúc mỉm cười nói: "Được rồi, ở lại thành Song Liên nghỉ ngơi một ngày, ngày mai xuất phát. Chúng ta là nhóm đệ tử đầu tiên hành động, đợi đến đỉnh Thiên Phong ổn định doanh trại, nhiệm vụ lần này quan trọng, đừng gây sự trong thành. Đặc biệt là Liên Nhụy. Đi theo bên cạnh ta không được phép ra ngoài."

Đánh cược thắng rồi, thu xong linh thạch của các tỷ muội, Liên Nhụy ngay lập tức ủ rũ cúi đầu.

Dương Diệc Thần nhìn theo, có chút hả hê nói: "Ta bấm ngón tay tính, biết Diệu Thủ Vân tới thành Song Liên, cơ quan con rối hắn làm là khéo léo nhất. Còn có sở trường là làm mặt nạ da huyễn thú, sau khi đeo vào thì dung nhan sẽ thay đổi. Nếu như không phải là người có thần thức cao thâm thì vốn dĩ không thể nhận ra, giỏi nhất là chọc ghẹo người khác. Các Sư đệ, ta vừa mới bấm tay tính ra, chúng ta chắc chắn có thể tìm được hắn. "

Ánh mắt hắn và Liên Nhụy nhìn nhau, Liên Nhụy bản tính ham vui, thích nhất là trêu đùa người khác. Biết Dương Diệc Thần đang trêu mình không được ra đường, nhếch miệng lên nói: "Tĩnh sư thúc, nghe nói lần trước vào bí cảnh, thiếu quân Ma Môn biến thành đệ tử Vạn Thú Môn, có phải là đeo cái loại mặt nạ huyễn thú này không?"

Minh Triệt đóng giả đệ tử Vạn Thú Môn, bị toàn thể trên dưới Vạn Thú Môn hận đến nghiến răng. Liên Nhụy đâm trúng chỗ đau, đám người lập tức im bặt.

Tĩnh sư thúc liếc nàng một cách quở trách, lại không nỡ mắng, thay Vạn Thú Môn giảng hòa nói: "Thiếu quân Ma Môn có tu vi Nguyên Anh Hậu kỳ, ngoài chưởng giáo của Kiếm Tông ra, thì chỉ có Nhược Thủy đạo quân của Nguyên Đạo Tông là có thể cùng đánh một trận với hắn. Hắn trà trộn vào trong các đệ tử Luyện Khí, ai có thể nhận ra hắn chứ? Được rồi, về phòng nghỉ ngơi đi."

Sau khi các đệ tử Minh Hương Môn rời đi, các đệ tử Vạn Thú Môn ăn như hổ đói xong bữa cơm, rồi xuất môn đi dạo phố.

Nếu như Tiêu Liên Nhi có thể mua được mặt nạ huyễn thú cao cấp, trà trộn vào trong đám tán tu xem chuyện vui, thì có lẽ nàng có thể nhìn thấy Minh Triệt. Suy nghĩ này khiến trái tim Tiêu Liên Nhi loạn nhịp. Nàng trả tiền cơm, đi xa xa phía sau bọn Dương Diệc Thần.

Thần thức hơi thả ra, cuộc trò chuyện của đệ tử Vạn Thú Môn đều rơi hết vào tai nàng.

Đi qua mấy con phố, Dương Diệc Thần chỉ vào con phố phía trước nói: "Diệu Thủ Vân không có quầy hàng cố định, ba tháng trước có người mua mặt nạ của hắn trên con phố này. Mọi người chia nhau ra tìm đi. Bất kể là bao nhiêu tiền, ai tìm được nhất định phải mua cho ta một cái mặt nạ hoặc một con rối. Ta muốn tặng cho Liên Mặc sư muội, ta ở đây xin cảm ơn các sư đệ giúp đỡ trước."

Các đệ tử sôi nổi giải tán.

Tiêu Liên Nhi nghe vậy dừng bước, lần lượt tìm từng quầy hàng và cửa tiệm. Đi hết con đường cũng không tìm thấy chỗ bán mặt nạ nào. Nhìn thấy đệ tử Vạn Thú Môn cũng ra ra vào vào các cửa tiệm, trong lòng nàng có chút bực bội.

Nàng nhìn thấy đường bên cạnh có quầy bán trà lớn, liền ngồi xuống gọi một bát.

Vụn linh trà ngâm vào trong bát trà lớn, linh khí không đủ. May mà nước ngâm trà ngọt trong vắt, uống trà xong trong cổ bồi hồi một luồng khí mát lạnh. Uống trà thì những cảm xúc xung động và bực bội dần dần tan biến.

Trong lòng nàng hơi sợ. Cho dù gặp được Minh Triệt, hắn giúp nàng thì đã sao? Ma Môn đánh bại Nguyên Đạo Tông cứu sư phụ thì sư phụ và đệ tử điện Dao Quang cũng biến thành phản đồ trong mắt tu sĩ Đạo Môn, chỉ có thể lựa chọn gia nhập vào Ma Môn để bảo toàn tính mạng. Ma Môn ra tay, tội của sư phụ sẽ trở thành sự thật. Họ bằng lòng không?

Hơn nữa, Minh Triệt có bằng lòng ra tay không? Cứu sư phụ ra, tất cả các tu sĩ Đạo Môn sẽ tập hợp tiến đánh núi Hắc Ma. Một khi giao chiến, hai bên tất nhiên sẽ có nhiều thương vong. Lẽ nào hắn không cân nhắc cho Ma Môn?

Gặp hắn cũng chẳng ích gì, tội gì phải mạo hiểm quay về chứ?

Kết đan, kết anh… Tiêu Liên Nhi nghĩ mình sắp phải đối diện hai cửa ải lớn. Nguyên Đạo Tông không thông báo chuyện của sư phụ, có nghĩa là họ tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm. Cầu người không bằng tự dựa vào bản thân mình. Nhưng đến khi nào nàng mới có thể tu tới kết anh?

Đúng, tìm Minh Triệt xin hắn hai nguyên liệu của Tăng Nguyên Đan. Có thể luyện chế Tăng Nguyên Đan cho sư tôn Nhược Thủy đạo quân. Sư tôn có thể kéo dài ba trăm năm tuổi thọ, lúc đó người không cần vội vã hóa thần, có thể xuất quan làm chủ công đạo.

Tiêu Liên Nhi giống như tìm được lí do quay về vào trung thu, nên liền trở nên vui vẻ. Nàng quyết định tìm khắp cả thành Song Liên để mua bằng được mặt nạ huyễn thú.

"Ông chủ, tính tiền!" Tiêu Liên Nhi không có tiền của người phàm, chỉ có thể lấy viên linh thạch đặt trong tay người đang chìa ra.

"Một bát trà không tới một viên linh thạch, lão hủ không có tiền trả lại đâu."

Tiêu Liên Nhi nhìn chăm chú vào tay của lão đang muốn nói thì Dương Diệc Thần và đệ tử Vạn Môn Thú hò nhau kéo đến, ngồi vào quầy trà: "Ông chủ, mang trà lên!"

"Ta thấy ông còn bán quả trà, cho thêm bình trà và hai quả trà nữa. Không cần trả lại tiền đâu." Tiêu Liên Nhi đổi ý.

Ông chủ lưng còng tới thắt lưng gật đầu, không lâu sau nước trà và quả trà đều được bưng lên bàn.

Tiêu Liên Nhi thong thả uống trà, nghe đệ tử Vạn Thú Môn dùng thần thức nói chuyện. Ước chừng ngồi khoảng một canh giờ, đám đệ tử mới rời đi. Tiêu Liên Nhi mới cười hỏi thăm ông chủ: "Ông có biết chỗ nào bán mặt nạ huyễn thú không?"

Ông chủ ngỡ ngàng: "Mua mặt nạ? Phía trước dưới tàn cây Hòe có một tiệm tạp hóa, những đồ chơi nhỏ linh tinh đều có. Tiên tử qua đó tìm thử xem."

"Ta muốn mặt nạ huyễn thú do Diệu Thủ Vân làm. Giá cả có thể thương lượng." Tiêu Liên Nhi nhìn chăm chú vào hắn rồi nói.

Ông chủ nhìn nàng rất lâu, bật cười: "Làm sao tiên tử nhận ra được?"

Tiêu Liên Nhi liếc nhìn tay của lão.

Ông chủ giơ tay lên nhìn, không nói gì.

Tiêu Liên Nhi cười bảo: "Bán cho ta một cái mặt nạ, ông cứ ra giá đi."

"Theo ta." Ông chủ quán trà không quan tâm nữa, đi thẳng về phía trước.

Tiêu Liên Nhi cảm thấy tu vi của hắn cao hơn mình nên không tiện dùng thần thức thăm dò, sợ khiến Diệu Thủ Vân tức giận. Trong lòng nàng âm thầm đề phòng, không nói lời nào đi theo.

Ông chủ đi về phía trước tiệm tạp hóa, vào trong cửa, cũng không để ý tiểu nhị trong quán trà, đi vào phía sau sân đứng lại quay đầu nhìn nàng.

Người đó đứng thẳng lưng, dáng vẻ rất thâm sâu khó dò.

"Là ai phái ngươi đến?" Âm thanh của hắn cũng thay đổi, giống như vụn trà pha trên quán trà, mang theo một chút chan chát.

Tiêu Liên Nhi bình thản nói: "Ta chỉ tới mua mặt nạ thôi. Ông ra giá đi, chỉ cần ta có đủ linh thạch là được."

Diệu Thủ Vân liếc nhìn Tiêu Liên Nhi, nhận ra tu vi của nàng là Trúc Cơ Hậu kỳ, chỉ lo phía sau nàng còn có tu sĩ tu vi cao thâm hơn, uy hiếp nói: "Đã vào trong sân của ta, ngươi không nói sự thật mà còn muốn rời khỏi đây sao?"

"Ta biết tu vi của ông cao hơn ta. Ta không tìm ông để đánh nhau, ta thật sự tới để mua mặt nạ. Nếu như ông không bán, ta cũng hết cách." Tiêu Liên Nhi cười nói, "Trước đây ta có bắt được một huyễn thú cấp thấp, cho dù nó biến hình thế nào thì dưới rốn cũng sẽ có hai vết mực đỏ to bằng hạt vừng. Biến thành đóa hoa, trên cánh hoa cũng có hai vết màu đỏ. Bao tay của ông là dùng da phần bụng của nó làm thành. Cáo từ."

Diệu Thủ Vân biết trên da có hai vết ấn ký mực đỏ rất nhỏ. Hắn hơi do dự. Xem ra cô gái đội mũ mạng che trước mặt không giống kẻ thù phái đến.

"Năm vạn linh thạch! Nếu ngươi trả được ta sẽ bán cho ngươi một cái mặt nạ huyễn thú tốt nhất!"

Thần thức Tiêu Liên Nhi lia qua vòng Thiên Cơ, khi từ trong bí cảnh đi ra, nàng đã chia cho mỗi người ở điện Dao Quang một viên linh thạch, bản thân chỉ giữ lại ba vạn linh thạch. Nhớ lúc đầu, một đan phương Hỏa Dương Đan cải tiến quý báu cũng không bán đến năm vạn linh thạch. Diệu Thủ Vân đúng là dám hét giá.

"Mặt nạ huyễn thú không thể che giấu tu vi, tu sĩ có thần thức cao chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ngay. Cái giá này quá cao rồi, ta chỉ có một vạn linh thạch thôi, nếu ông đồng ý thì bán."

"Không được, ta muốn năm vạn linh thạch." Diệu Thủ Vân kiên trì nói.

Tiêu Liên Nhi chỉ có thể từ bỏ, nàng vừa mới ra khỏi tiệm tạp hóa thì nhìn thấy phía xa có một đám người chạy tới, thần thức vừa thả ra thì đã nghe thấy ba từ "Diệu Thủ Vân". Nàng quay người chạy lại: "Đừng nói ta không nhắc nhở ông. Hình như có người đến tìm ông đấy, ta đi đây."

Nàng bay đi từ phía sân sau.

Diệu Thủ Vân ngỡ ngàng, mắng to: "Ngươi cùng một giuộc với họ, còn muốn lừa ta!"

Tiêu Liên Nhi bay phía trước, khóc không ra nước mắt nói: "Vậy ông chạy theo ta làm gì?"

"Bắt ngươi làm con tin!" Diệu Thủ Vân vừa nói vừa đuổi theo nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status