Nhất sinh nhất thế: Tiếu thương khung

Chương 54


Phượng Vô Trù vừa nói, Diêm Liệt đã thấy tim đau nhức! Lẽ nào Vương không nhận ra rằng Thái tử vô cùng đáng xấu hổ khi đã dùng tư tưởng thô bỉ của mình để thẩm khinh nhờn Vương trong lòng hay sao? Không chỉ có vậy, câu “Thà rằng trải qua nửa đời sau cùng thái giám cũng không cần Vương” chẳng phải đang mắng Vương không bằng Thái giám sao?

Thế nhưng Vương lại đang hỏi Thái tử vấn đề kiểu gì vậy?

Nếu y đã có loại suy nghĩ như thế về Vương rồi, sao Vương còn phải nói2ra câu kia chứ? Ông trời ơi, ai có thể cho hắn biết rằng tình hình hiện giờ có phải là, khi Vương đối mặt Thái tử thì nói chuyện đã bắt đầu không nắm được trọng điểm nữa rồi, hay Diêm Liệt hẳn nghĩ quá nhiều nên hiểu sai y chính, hiểu nhầm Vương?

Đám trai đẹp cạnh đó cũng có chung ý nghĩ với hắn. Bọn họ đều liếc nhìn Phượng Vô Trù với ánh mắt là lạ. Rõ ràng tất cả đều hoàn toàn cho rằng lời nói hiện giờ Phượng Vô Trù thực sự khiến người ta cảm6thấy khó tin, còn có chút không nắm được trọng điểm!

Ngay cả Phong Vương điện hạ của Hiến Thương cũng liếc nhìn Phượng Vô Trù, sau đó lại nhìn đám người mà vừa rồi cùng bị đưa ra bàn luận như Phượng Vô Trù, Long Ngạo Địch, Minh Dận Thanh... Nhìn sắc mặt mỗi người đều có vẻ không ổn lắm, có gì đó khác thường.

Hắn ho khan một tiếng. Không biết hắn nên thấy may khi mình không bị Lạc Tử Dạ “vui mồm” nhắc đến hôm nay, hay nên cảm thấy buồn lòng vì cảm giác bị xa lánh3khi Lạc Tử Dạ đã nhận xét tất cả trai đẹp mà bỏ qua hắn đấy.

Lạc Tử Dạ nghe thấy lời này của Phương Vô Trù mà giật khóe miệng, giờ mới ý thức được mình nói quá say sưa, không nhận ra có người phía sau! Nàng nghiêng đầu nhìn lại, thấy mấy người kia, sắc mặt ai nấy đều có vẻ rất kỳ quái. Nàng thoảng bối rối. Rõ ràng những lời vừa rồi của nàng đã bị các trai đẹp nghe hết rồi, kể cả những lời nửa thật nửa giả nàng trêu Vân Tiêu Náo nữa! Nàng9đột ngột đỏ bừng mặt, không hoàn toàn là vì ngại ngùng gì mà còn là do bối rối nữa...

Đương nhiên, giờ Lạc Tử Dạ đang đóng vai đàn ông, da mặt rất dày. Dù lòng vẫn còn xấu hổ nhưng nàng vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh. Gương mặt vừa ửng đỏ thoắt cái đã bình thường trở lại! Nàng nhướng mày nhìn Nhiếp chính vương điện hạ dường như muốn chất vấn nàng, lại thấy hắn vẫn cao cao tại thượng đứng đó, toàn thân toát ra mà uy của đấng quân vương, đôi mắt ma mị không nhìn4nàng, chỉ nhìn thẳng phía trước khiến nàng thấy rõ ràng cái cằm ngạo mạn của hắn.

Cái tư thế vênh váo đến không có nổi bạn bè này khiến Lạc Tử Dạ rất không muốn để ý đến hắn. Nàng vờ như không nghe thấy, tiếp tục trêu đùa với Vân Tiêu Náo: “Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?”

Vân Tiêu Náo liếc mắt nhìn nàng, quả thực đã bị khí thế của Phượng Vô Trù dọa sợ nên chỉ cúi đầu khúm núm, lí nhí, “Nói đến cuộc đời của ngài lận đận, khốn khổ không tả nổi...” Vì sao nàng lại cảm thấy từ khoảnh khắc này, cuộc đời của nàng cũng sẽ bắt đầu khốn khổ không tả nổi chứ?

Lạc Tử Dạ coi như không thấy gì, đi về phía trước, đương nhiên cũng cảm nhận được khí thế kinh người của người nào đó đang hướng về nàng từ phía sau. Nàng cảm thấy những lời mình vừa đùa với Vân Tiêu Náo thật hợp với tình hình! Cuộc sống lận đận và khốn khổ không tả nổi...

Nàng vừa định đi tiếp lại bị một lực đột ngột giữ lại!

Bốn phương tám hướng tựa như xuất hiện một tấm lưới vô hình trên không trung. Tiếng bước chân của người kia cũng vang lên, từng bước từng bước, vang lên nhẹ nhàng, tựa như định cuộn người trong lưới thành một con nhộng. Hoàn toàn đứng im tại chỗ, không thể phản kích, mặc người chém giết!

Bước chân của nàng cũng bị nguồn sức mạnh này kìm nén, không thể tiến về phía trước, trở thành con cừu sắp bị người ta làm thịt! Khí thế mạnh mẽ dồn ép người ta tựa như ngày đó, nàng hắt nước vào người hắn đều bị hắt ngược trở lại vậy!

Nếu nàng nhất định phải phản kháng, muốn đi về phía trước thì kết cục sẽ phải trả cái giá đắt giống như ngày đó, bước một bước cũng sẽ khiến bắp thịt nứt ra! Hiểu tình cảnh trước mắt, nàng cũng không bước tiếp nữa! Giờ còn chưa biết hắn muốn làm gì, vì thế không cần phải phản kháng, tự chuốc lấy khổ đau. Đến khi biết hắn định làm gì rồi thì chạy trốn giữ mạng cũng chưa muộn!

Nhiếp chính vương Điện hạ khống chế nàng xong thì đôi mắt ma mị hơi nhìn sang.

Đám người Hiên Thương Dật Phong thấy hắn liếc nhìn thì lập tức hiểu ý, biết mình ở đây khiến người ta oán thán. Họ quay sang nhìn nhau, rồi Hiến Thương Dật Phong cười nói: “Bọn ta đến nơi dùng bữa trước, chờ Nhiếp chính vượng điện hạ và Thái tử Thiên Diệu!”

Thật ra Phượng Vô Trù là chủ nhân, làm vậy không đúng với đạo đãi khách. Nào có chuyện đi tới nửa đường, hắn đi xử lý việc riêng, còn liếc mắt nhìn khách ám chỉ người ta phải nghe theo hắn như vậy. Thế nhưng với thế cục thiên hạ hiện nay, dù hắn sai đến vô cùng thì cũng không ai dám bảo hắn sai! Vì thế, giờ bọn họ đành phải rời đi trước, đợi chủ nhân đến sau.

“Ừ.” Phượng Vô Trù phát ra một âm mũi, vẫn ngạo mạn như cũ, hoàn toàn coi thường Hiên Thương Dật Phong.

Nhóm trai đẹp đồng loạt rời đi trước. Vân Tiêu Náo nhìn tình hình, phát hiện ra Phượng Vô Trù không hề nhìn mình nhưng cũng không chào đón, không hài lòng, không vui vẻ, không muốn gặp. Nàng có thể cảm nhận được tất cả qua bầu không khí này. Vì thế, vì an toàn tính mạng của bản thân, sau khi nhìn sang hai bên một cái, nàng âm thầm cầu nguyện cho Thái tử sẽ không chết oan uổng rồi rời đi cùng đám Hiên Thương Dật Phong!

Vì vậy, trên con đường này, chỉ còn lại một Lạc Tử Dạ bị khống chế bước chân, đứng tại chỗ không thể động đậy và một Phượng Vô Trù đang chậm rãi bước đi về phía trước mặt nàng. Còn Diêm Liệt, hắn thực sự quá lo lắng rằng nếu mình còn không đi, thì sẽ lại nhìn thấy hình ảnh hai người đàn ông ôm hôn nhau giống ở phủ Nhiếp chính vương điện hạ ngày đó nên quyết định lùi về sau hơn mười mét. Hắn tìm một cây đại thụ để núp, cố gắng khống chế bản thân, kiên quyết không quay đầu nhìn hai người kia một cái nào!

Bầu không khí lạnh lẽo, không ai dám lại gần nơi này.

Thực lực của Phượng Vô Trù quá mạnh, Lạc Tử Dạ đứng tại chỗ một hồi bắt đầu toát mồ hôi, nhưng mồ hôi không hề chảy ròng ròng vì ngưng tụ nhiều mà chỉ dừng lại trên mặt. Vì thế, tạm thời nàng vẫn có thể chịu được áp lực này.

Tiếng bước chân mang theo sự áp bức tự nhiên từ từ tiến lại gần trước mặt nàng.

Trái tim nhỏ của nàng cũng run theo vài hồi. Không biết tên chết tiệt này có phát rồ lên làm khó dễ nàng không! Nhiếp chính vương điện hạ bước đến trước mắt nàng rồi đứng lại. Chiều cao chênh lệch khiến lúc hắn nhìn nàng, hoàn toàn dùng ánh mắt nhìn từ trên xuống. Còn Lạc Tử Dạ ngước nhìn lên, trước mắt chỉ có thể thấy cái cằm tinh xảo hoàn mỹ của hắn. Khóe miệng nàng giật một cái, “Phượng Vô Trù, ngươi lại muốn làm gì?”

Giờ thì nàng còn lười dùng cả tôn xưng, gọi thẳng tên luôn!

Nàng vừa không khách khí nói xong, hắn bỗng nhiên cúi xuống. Gương mặt tuyệt mỹ khiến người ta trầm mê đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Đôi mày rậm nhăn lại, đáy mắt thoáng lóe lên vẻ giận dữ mang theo sự hà khắc nhưng vẫn không hề mất đi vẻ đẹp. Giọng nói ma mị vang lên, “Cô muốn làm gì à? Thái tử mong thế nào? Để người ngồi lên, tự cử động hả?”

Lúc nói câu này, mặt hắn kề sát mặt nàng, làm nàng tựa như cảm giác được hơi thở khiêu khích của hắn, từ từ trói buộc nàng. Có cảm giác như nó sắp siết lấy nàng, lôi kéo nàng cùng hắn trầm luân xuống địa ngục!

Gương mặt ấy thật đẹp, rõ ràng là một vẻ đẹp thánh thiện nhưng lại như muốn dẫn dắt người ta rơi vào ma đạo.

Để so sánh, có thể nói là Phật lướt qua trước mắt, ma ngụ tại trong lòng. Hắn chính là ma, ma có thể khắc chế mọi thần phật trên thế gian này! Thậm chí trong khoảnh khắc này, hắn còn khiến Lạc Tử Dạ chợt nghĩ rằng nếu đây là thời kỳ sơ khai hỗn độn, có thần có yêu thật thì liệu có phải người trước mắt này sẽ là một ma quân dẫm đạp tất cả chúng thần trên điện Cửu Trùng Thiên dưới gót giày mình không?!

Giờ phút này, câu hỏi của hắn không hề mang chút mập mờ nào, mà ngược lại còn có tính uy hiếp nồng đậm.

Gương mặt ma mị đến tận cùng kia cũng từ từ lộ ra nụ cười khát máu khinh miệt theo câu nói này của hắn. Tư thế khom lưng cười khinh miệt này đặt vào bất cứ ai cũng sẽ đều có vẻ nữ tính, lẳng lơ nhưng ở Phượng Vô Trù thì lại nổi bật lên vẻ đàn ông, tôn quý, cao ngạo!

Lạc Tử Dạ cân nhắc trong chốc lát, đang muốn lên tiếng thì hắn chợt đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy nàng một cái! Lạc Tử Dạ giờ như con cương thi bị nhốt, thế nên rất dễ dàng bị đẩy ngã! Thế nên, sau khi vừa bị hắn đẩy một cái như vậy, nàng liền ngã thẳng xuống đất! May mà hiện giờ bọn họ đang đứng trên thảm cỏ nên ngã sấp xuống không đau lắm. Nhưng không thể khống chế được nên lưng vẫn bị tê!

Vì lễ tế tự nên hôm nay hắn mặc lễ phục rất dài. Áo khoác gấm dài quét đất, di động trên thảm cỏ theo từng động tác của hắn, phát ra những âm thanh rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta phải rợn tóc gáy.

Đương nhiên, tất cả những thứ sởn gai ốc này đều là vì tự nhiên hắn nghiêng người.

Hắn dùng tư thế áp đảo tuyệt đối, ngồi xuống. Ngồi lên hông Lạc Tử Dạ! Hắn vốn không phải là loại mảnh mai gầy yếu mà khôi ngô cường tráng khác thường, còn có chiều cao như vậy nữa, nên nặng hơn hẳn!

Lạc Tử Dạ cảm thấy nếu lúc này mà mình vừa ăn cơm xong thì chắc chắn sẽ bị hắn đè cho nôn cả cơm ra mất! Chờ đã, sao nàng lại quan tâm đến vấn đề này nhỉ? Vấn đề bây giờ là Phượng Vô Trù đang ngồi lên người nàng, ngồi lên người nàng, ngồi lên người nàng đấy! Hắn ngồi lên người nàng, rốt cuộc là muốn làm gì?!

Nàng hơi sợ hãi nhìn hắn, nuốt nước bọt một cái, run run mở miệng, “Này... này... Nhiếp chính vương điện hạ, người định làm gì?” Đây là chùa miếu đấy, hắn định tuyến dâm giữa ban ngày à?

Hơn nữa, bây giờ Phượng Vô Trù vẫn tưởng nàng là nam, nếu phát hiện ra nàng là nữ thì hậu quả... Hắn cúi đầu ngạo mạn nhìn nàng. Đôi môi thoáng có vẻ giễu cợt, còn có chút ý xấu. Hắn chậm rãi áp người xuống, cánh môi suýt thì dán lên môi của nàng, mang đậm vẻ uy hiếp kèm theo sự cám dỗ trí mạng. Phương Vô Trù gằn từng chữ, “Cô ngồi lên rồi đấy, Thái tử vong Cô cử động như thế nào?”

“Phụt...” Giờ thì thứ phun ra là máu mũi!

Lạc Tử Dạ không cần soi gương cũng biết vẻ mặt của mình hiện giờ chắc hẳn vô cùng kinh tởm, chỉ muốn chảy máu mũi ròng ròng, đưa tay ra như quỷ hồn bò lên từ địa ngục, bấu lên vai hắn, rồi ăn tươi nuốt sống hắn, ăn tươi nuốt sống hắn, ăn tươi nuốt sống hắn. Giày vò hắn, giày vò hắn đến chết!

Trong lòng nàng như nổi sóng, nhưng khi bình tĩnh lại, nàng chợt thấy tình hình không ổn! Nàng muốn làm tổng công cơ mà, sao giờ trông nàng lại giống tổng thụ là thế nào? “Ta hy vọng ngài để ta xoay người, sau đó hai ta thay đổi vị trí!” Lạc Tử Dạ nói vô cùng thành khẩn, từng câu từng chữ đều phát ra từ đáy lòng. Cách đó không xa, Diêm Liệt nấp sau một gốc cây, tự khuyên bảo chính mình ngàn vạn lần đừng xem, ngàn vạn lần đừng ngó sang nhìn bọn họ. Nhưng nghe thấy lời của Lạc Tử Dạ, hắn lại thực sự không kìm được, quay đầu nhìn sang bên đó...

Sau đó, hắn thấy, hắn đã thấy gì đây? Hắn thấy trên thảo nguyên mênh mông ngoài kia, ở bộ lạc xa xôi nọ, có một con “thảo nê mã”(*) xinh đẹp đang chậm rãi đi đến, đi tới đi lui, đi lui đi tới trước mặt hắn...

(*) Trong tiếng Trung, cụm “Thảo nê mã” phát âm gần giống với câu chửi tục “dmm”.

Trời xanh ơi, Vương có biết mình đang làm gì không? Thế quái nào bây giờ Vương lại ngồi lên người Thái tử chứ? Lạc Tử Dạ vừa nói xong, Phượng Vô Trù khẽ nhướng mày, nét mặt mang theo vẻ coi thường, đưa tay giữ cằm nàng, khinh bỉ hỏi, “Muốn đè Cô à? Chỉ bằng ngươi sao?” “Phụt” lại một dòng máu nữa phun ra từ mũi Lạc Tử Dạ. Ôi trời ơi, rốt cuộc là nàng suy nghĩ quá nhiều, hay tình huống trước mắt đúng là như thế? Vì sao nàng cảm thấy hiện giờ Nhiếp chính vương điện hạ đẹp trai ngông cuồng bá đạo kia lại như nữ Vương thụ ngạo kiều vậy? Đúng, rất có cảm giác như một nữ Vương thụ ngạo kiều, đang siết cằm nàng, đùa giỡn nàng, cũng cảnh cáo nàng ai trên ai dưới.

Ý tưởng này vừa xuất hiện, máu mũi lại bắn ra... Nàng yên lặng nhìn xuống lỗ mũi mình, cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn nàng sẽ chết sớm vì mất máu mũi quá nhiều! Nàng đưa tay lên lau mũi, phát hiện ra mình cử động được rồi. Vừa quệt một cái, quả nhiên trên tay dính toàn máu là máu!

Mà Nhiếp chính vương điện hạ, cũng không biết có phải bị hình ảnh máu me đầy mũi, đầy tay, đẩy mặt này của nàng làm cho ghê tởm hay không. Hắn khẽ hừ một tiếng đầy vẻ khinh thường và miệt thị rồi đứng dậy. Sau khi đứng dậy, còn lùi lại ba bước nữa.

Hắn nhìn Lạc Tử Dạ vài giây bằng ánh mắt như đang nhìn một thứ gì đó rất dơ bẩn. Sau đó, giọng nói quyến rũ ma mị mới chậm rãi vang lên, “Lạc Tử Dạ, thân làm sủng vật của Cô, Cô cho phép người thi thoảng ngang bướng, thi thoảng cáu kỉnh nhưng không được phép vĩnh viễn không biết đến tôn ti, không có ý thức tự giác của một sủng vật! Còn rốt cuộc ai ở trên, ai di chuyển...”

Hắn nói đến đây, lông mày chợt nhíu chặt lại, trán xuất hiện nếp nhăn, tựa như đang đấu tranh tâm lý! Một lúc lâu sau, hắn nhìn nàng nói, “Nếu người thực sự thích đàn ông, thì dù sao ngươi cũng là sủng vật của Cô. Xuất phát từ sự chiều chuộng sủng vật, cũng không phải là Cô hoàn toàn không thể thỏa mãn ngươi. Dù sao tuy trên người ngươi không có cơ ngực, nhưng cảm giác sở phần mỡ đó, cũng không đến nỗi nào...”

Nói xong, hắn càng nhíu mày sâu hơn! Dường như lời mình vừa nói ra đó, khiến chính hắn cũng cực kỳ không chịu nổi. Nói đến đây, hắn cũng như không chịu nổi nữa. Nhìn dáng vẻ của hắn cứ như thế, nếu có thể rút lại được lời nói vừa nãy thì chắc chắn hắn sẽ rút lại.

Phượng Vô Trù lại liếc nhìn Lạc Tử Dạ một cái, rồi nhắm mắt tĩnh tâm lại. Khi mở mắt ra, con ngươi thoáng lóe lên tia sáng màu vàng, trầm giọng cảnh cáo, “Đừng tiếp tục mưu toan khiêu chiến với Cô, cũng đừng hòng tìm cách thoát khỏi bàn tay Cô! Bằng không, Cô sẽ cho người hiểu rõ cái giá phải trả cho việc đó!”

Nói xong lời này, hắn xoay người đi.

Gió thổi tung mái tóc đen của hắn. Khí thế bá quyền, chuyên chế, độc đoán hoàn toàn không bị gió làm ảnh hưởng, ngược lại còn khiến người ta như nhìn thấy kẻ độc tài cao quý không màng thế sự, một bóng lưng thôi cũng khiến tâm trí người ta hướng về, khiến cho lòng người nảy sinh cảm giác thần phục!

Thế nhưng trong lòng Lạc Tử Dạ lại thấy rất khó chịu! Nàng vẫn chưa thể định thần nổi, tại sao đột nhiên nàng bị nữ Vương thu ngạo kiều áp đảo, thế mà kết quả là không có chuyện gì phát sinh đã đành. Máu mũi nàng chảy bao nhiêu như vậy, nhưng cuối cùng lại không phải là nàng bị nữ Vương thụ áp đảo hay nàng áp đảo nữ vương thụ mà lại là phải đối mặt với một lời cảnh cáo? Mẹ kiếp, tình cảnh xoay chuyển gì mà nhanh thế!!!

Chờ đã, vừa rồi Phượng Vô Trù còn nói gì nữa nhỉ?

Nếu nàng thật sự thích đàn ông, không phải là hắn hoàn toàn không thể thỏa mãn nàng ư? Lời này là có ý gì?! Mặc dù hình như sau khi nói câu đó, trán hắn nhíu chặt đến mức đủ kẹp chết một con muỗi, dáng vẻ đó như muốn đổi ý ngay tại chỗ vậy! Những câu nói kia, rõ ràng Phượng Vô Trù đã nói ra rồi!

Thế nhưng câu tiếp theo là gì nhỉ? Tuy nàng không có cơ ngực nhưng cảm giác sờ phần mỡ đó cũng tàm tạm à?! Mỡ là... là chỉ cái chỗ lần trước bị hắn véo một cái, rồi vì nàng muốn che giấu vấn đề giới tính nên đã khóc lóc nói lung tung đó hả?! Mỡ ấy hả?!

“Mẹ nó chứ!” Lạc Tử Dạ không nhịn được chửi thề! Nàng quần vải quanh ngực mà vẫn được hắn đánh giá như thế, liệu có nên cảm thấy vui vẻ không? Nhưng người này rõ ràng được hời còn ra vẻ, còn nói cảm giác cũng tàm tạm à? Dù hắn không biết nàng là nữ nhưng nàng vẫn thấy không thể nhịn được!

Nàng giữ gương mặt vặn vẹo đi đến chỗ ăn. Thứ nàng nhìn thấy lại khác Diêm Liệt. Lúc này, dưới cơn tức giận, thứ nàng nhìn thấy là hai con “thảo nê mã” đang chạy về phía nàng từ bộ lạc xa xôi trên cánh đồng thảo nguyên mênh mông ngoài kia. Chúng vui vẻ chạy tới chạy lui, rồi lại chạy lui chạy tới trước mặt nàng...

Trong lòng Diêm Liệt cũng rất cạn lời, cạn lời không phải chỉ vì tất cả những gì hắn vừa nhìn thấy, mà còn vì câu nói kia của Vương! Nếu Thái tử thích đàn ông thật, Vương cũng không phải không thể thỏa mãn y sao? Hắn cược năm đồng, chắc chắn Vương nói xong câu kia đã hối hận rồi!

Trên thực tế, Nhiếp chính vương điện hạ nói xong câu đó cũng thấy hối hận thật. Hắn cảm thấy mức độ dung túng, cưng chiều sủng vật của mình cao một cách thái quá rồi! Trên thực tế, hắn vẫn không thể chấp nhận được chuyện đàn ông với đàn ông! Nhất là Lạc Tử Dạ kia vẫn luôn khiêu khích quyền uy của hắn, khiêu khích giới hạn giận dữ của hắn...

Khi Diêm Liệt vẫn đang tự cược năm đồng và thắng cuộc, thì Nhiếp chính vương điện hạ cũng đang hối hận trong lòng.

Lạc Tử Dạ từ từ đi tới gần nhà ăn, vừa định bước vào thì nghe thấy giọng nói uy nghiêm của Phượng Vô Trù truyền từ bên trong ra, “Rửa tay, lau mặt sạch sẽ, không thì đừng xuất hiện trước mặt Cô!” Điều này khiến Lạc Tử Dạ nhớ lại mấy ngày trước nghe thấy luận điệu “Dù trên người ngươi không hề dính bẩn, nhưng người vẫn bẩn thỉu như thường” của tên chết tiệt này ở phủ Nhiếp chính vương. Một ngọn lửa giận bùng lên, nhưng cũng nghĩ vừa rồi mình chảy máu mũi nhiều như thế, giờ nhìn dung mạo cũng không được chỉnh tề, cho nên giờ đi rửa tay rửa mặt cũng không vấn đề gì.

Vì thế, nàng mang tâm trạng nửa nhẫn nhịn, nửa tình nguyện đi rửa ráy, chỉnh trang lại bản thân.

Sau đó, nàng vác cái mặt xanh lét đi vào. Tuy giờ đang ở chùa nhưng dù sao đây cũng là quốc tự, hơn nữa còn toàn người quyền cao chức trọng nên đểu là mỗi người một bàn, các bàn cách xa nhau. Sau khi nàng bước vào, Hiến Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh, Long Ngạo Địch đều nghiêng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt thăm dò. Xem ra, tất cả đều rất tò mò rằng liệu vừa rồi nàng và Phượng Vô Trù “giao đấu” có bị cụt tay cụt chân không!

Cũng may là trông nàng khá bình thường, có chút không bình thường đó là gương mặt hơi xanh xao một chút, trong hồng hào có trắng, trong trắng có đen, từ đen lại tỏa xanh... khiến người ta không thể biết sắc mặt nàng rốt cuộc là màu gì. Nhưng điều có thể khẳng định là, chắc chắn sắc mặt này không bình thường!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 15 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status