Nhất sinh nhất thế: Tiếu thương khung

Chương 93

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Mà lúc này, Phượng Vô Trù cũng mới bắt đầu nghiêm túc quan sát nàng. Y phục ướt sũng, để lộ ra phần trước ngực nàng, giống như bị quần một lớp gì đó... Nhưng đại khái là do quấn quá dày, nên nhìn không rõ hình dáng. Chẳng lẽ ngực của Lạc Tử Dạ bị thương, nên mới phải quấn băng sao?

Nghĩ vậy, hắn lại nhìn xuống bên dưới. Hắn nhìn thấy chỗ tiết khổ của nàng gồ lên một chút, nhưng lại không hề có dấu hiệu nhô thành cái lều nhỏ hay gì cả. Như vậy cũng nói rõ rằng sau màn gạ gẫm mơn trớn nhau vừa rồi, tên tiểu tử này cũng không hề động tình! Nhận thức này khiến Nhiếp chính vương điện hạ có đôi chút không vui!

Nhưng Lạc Tử Dạ thì đâu có thèm quan tâm hắn2vui hay không vui. Sau khi hám “giai” đủ rồi, nàng bèn quay đầu nhìn bốn phía, nhanh chóng phát hiện ra một ô cửa sổ. Sau đó, nàng vơ lấy cái bình hoa, ném về phía hắn!

Hắn khẽ nhấc tay lên, chiếc bình hoa kia bị một luồng gió mạnh hất đi, văng sang một bên, vỡ nát thành từng mảnh vụn. Trong lúc đó, Lạc Tử Dạ vừa chạy vừa ném, tất cả những gì nàng có thể vớ được trên đường chạy trốn, nàng đều ném cả về phía hắn! Mà những thứ kia, từng món từng món lại bị hắn dùng nội lực hủy diệt hết! Dưới sự tàn phá như vậy, đồ đạc trong đại điện đều bị phá đến quá nửa. Sau một hồi lâu nỗ lực hết mình, cuối cùng Lạc Tử Dạ mặc chiếc tiết khổ nhỏ,6quấn chiếc áo trungy, cũng thành công tung người qua ô cửa sổ

Thấy vậy, ánh mắt hắn nghiêm lại, đang định đưa tay ra để bắt nàng lại! Nàng bỗng quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, đầy vẻ phẫn nộ và lạnh lùng. Nàng cao giọng nói với hắn: “Phượng Vô Trù, người cho rằng người dùng sức mạnh ép ta, thì có thể đạt được cái gì nào? Ngươi có được ta, nhưng liệu ngươi có giành được sự thần phục của ta không?” Câu nói của Lạc Tử Dạ khiển cho bàn tay đang đưa ra định bắt nàng của hắn bỗng khựng lại trên không trung. Vì hắn nhìn thấy rõ mồn một, lúc nói ra câu này, trong mắt nàng là sự căm ghét không thể nào che lấp nổi! Điều này khiến cho hắn cảm3thấy như có thứ gì đó đâm nhói vào tim một chút!

Một chút đó, rất nặng, gần như đã rỉ máu vậy!

Dục vọng cuồng nhiệt trong mắt hắn lúc này cũng vơi hẳn đi. Đôi mắt ma mị nhìn chằm chằm về phía nàng, giọng nói từ tính quyến rũ kia do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng không phát ra được một câu nào. Nếu hắn mở miệng, thì hắn sẽ nói gì nhỉ... Không có gì khác ngoài câu, bất luận dùng sức mạnh có được thứ gì, hay không thể có được thứ gì, thì cũng đều không thể thay đổi một sự thật đã định rằng Lạc Tử Dạ là sủng vật tư nhân của hắn à?!

Thế nhưng, hắn biết rõ rằng, nếu hắn nói câu đó ra, sẽ chỉ khiến người trước mặt càng chán ghét mình hơn, cũng9càng kéo xa khoảng cách giữa hai người hơn. Với bản tính của hắn, lẽ ra sẽ không để ý mấy thứ này, tất cả mọi việc chỉ cần hắn thấy vui là đủ rồi, còn Lạc Tử Dạ nguyện ý hay không, thoải mái hay không, thì không hề nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn! Chỉ cần hắn thích, muốn cướp đoạt, thì cứ thế mà giành lấy! Vậy mà lúc này nhìn nàng nhướng cao mày, trong đôi mắt đào hoa lộ rõ vẻ chán ghét, khiến hắn lại cảm thấy lòng mình như bị thứ gì đó chặn đứng lại, toàn thân cũng như bị thứ gì đó khống chế, không thể tiếp tục tùy hứng làm theo ý mình nữa! Lạc Tử Dạ nói xong câu này, thấy hắn không hề lên tiếng nữa, nhưng cũng đúng như nàng4dự tính, quả nhiên khiến hành động của hắn ngừng lại một lúc. Nàng nghiêng người lật qua, lập tức nhảy qua cửa sổ ra ngoài!

Sau đó, nàng ôm lấy tiết khổ và trung y của mình, điên cuồng chạy xa ra vài bước!

Chạy được vài bước rồi, nàng mới kéo tiết khố ra ngó một cái! May mà vì đề phòng một ngày nào đó tên Phượng cầm thú biến thái này sờ soạng đũng quần nàng, nên nàng đã nhét trước vào trong đó nửa quả cà dái dê đã héo được mấy ngày. Nàng nghĩ, nếu nàng bất hạnh thật, không thể ngăn nổi thực lực của hắn, bị hắn sờ soạng, nhưng chỉ là tùy ý sờ qua một cái chứ không phải sờ kỹ, thì có lẽ hắn sẽ không phát hiện được. Giờ quả nhiên cũng coi như nó đã có đất dụng võ. Mà cũng đáng mừng là sau khi bị nhúng nước, bị giày vò cả một lúc lâu như vậy, quả cà kia vẫn kiên trì cố thủ ở vị trí cũ, không bị lệch nghiêng đi hay rơi ra khiến nàng vừa bị ướt sũng toàn thân đã lập tức bại lộ!

Đây quả là nhân tài kiệt xuất trong giới cà dái dê! Xứng đáng được khen thưởng và biểu dương! Nàng thò tay vào điều chỉnh lại vị trí của quả cà một chút, để cho nó cố định vững chãi hơn... Đám Diêm Liệt đứng bên ngoài đại điện thấy Lạc Tử Dạ ăn mặc thành thế này, toàn thân thì ướt như chuột lột, lại còn chạy bổ nhào từ trong cửa sổ ra. Mà sau khi y chạy ra ngoài, việc đầu tiên y làm lại là hé quần của mình ra, nhìn vào bên trong, nhìn xong còn thò tay vào trong đũng quần, không biết mò mẫm sờ sẫm gì trong đó. Nhìn cảnh tượng này, Diêm Liệt chợt cảm thấy có chút như bị sét đánh... Những người khác cũng cùng nhìn sang theo ánh mắt của Diêm Liệt, tất cả đều đồng loạt cảm thấy choáng như bị sét đánh... Điều chỉnh quả cà xong xuôi, Lạc Tử Dạ định chạy tiếp! Phải thừa lúc hiện giờ Phượng Vô Trù vẫn còn đang trần truồng, thì mau mau mà chạy đi, nàng tin rằng hắn cũng sẽ không đến mức để lõa thể mà bước ra đuổi bắt nàng đâu! Thế nhưng, Diêm Liệt liếc nhìn của tẩm cung đang đóng chặt, rồi lại nhìn dáng vẻ rõ ràng vừa chạy trốn thục mạng của Lạc Tử Dạ. Trong lòng hắn hơi do dự, rốt cuộc có nên ngăn y lại không?! Phượng Vô Trù chưa lên tiếng phân phó, Diêm Liệt cũng không dám tùy tiện hành động. Vì thế, Lạc Tử Dạ liền ôm tâm trạng nửa phần phẫn hận, nửa phần kích động, nửa phần tức giận, nửa phần bùng cháy, cắm đầu chạy lao ra ngoài cửa phủ Nhiếp chính vương! Lúc nàng chạy ra đến cửa, thì cánh cửa tẩm cung của Phượng Vô Trù cũng vừa khéo mở ra. Mi tâm của nàng giật run lên một cái, quay đầu nhìn theo phản xạ có điều kiện. Hiện giờ hắn chỉ mặc một chiếc áo lót màu đen, eo thắt thắt lưng lỏng lẻo, vạt áo nửa mở ra, khiến Lạc Tử Dạ vừa nhìn đã thấy hồn vía bay bổng cả lên. Nhưng cảm xúc bồng bềnh này nhanh chóng bị nàng khống chế lại, bị ngọn lửa phẫn nộ thay thế! Hắn đang nhìn nàng trừng trừng, vẫn dùng tư thái cao ngạo của bề trên, tư thái ngạo mạn thuộc về quý tộc thời xưa để nhìn nàng, nhưng lại chẳng nói lời nào.

Lạc Tử Dạ vốn đã bị hắn chọc cho nghẹn đầy một bụng lửa giận rồi, toàn thân còn bị hắn lột thành thế này, ướt thành thế này nữa. Chuyện đó đã đủ khiến nàng tức giận lắm rồi. Giờ thấy hắn còn ra vẻ kênh kiệu nhìn nàng như thế, cơn giận của nàng lại càng tăng lên gấp bội! Nàng cũng rất hối hận vì mình lại mang áo ngực đến đây không chút phòng bị nào như thế. Lạc Tử Dạ đứng ở cửa, đưa tay ra chỉ vào mũi hắn, to giọng nói: “Phượng Vô Trù, hôm nay ông đứng đây mà thề rằng. Nếu ông còn bước chân vào phủ của ngươi nữa, ông sẽ phát sóng trực tiếp ăn tường!!!”

Nói xong, nàng quay đầu định bỏ về.

Thế nhưng, một luồng khí lưu động bốc lên, một chiếc áo bào bay trong gió đêm tới, khoác lên người nàng. Nàng thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn hắn một cái. Mà lúc này, đôi mắt ma mị của hắn đang chăm chú khóa chặt vào người nàng, ánh mắt vẫn ngông cuồng bá đạo, vênh váo như thường, nhưng trong đó lại có thêm chút gì khiến nàng nhìn không hiểu, rất phức tạp!

Nàng liếc nhìn y phục trên vai mình, cười lạnh một tiếng rồi gạt xuống.

Nàng hất nó xuống đất, nhanh chân bước ra cửa! Hắn cho rằng nàng là trẻ con sao? Đánh một cái tát, cho một viên kẹo, liền vui vẻ nhảy nhót khoác áo ra về, đồng thời trong lòng lại thẩm mang ơn, tự nói với mình rằng tên Phượng Vô Trù này thực ra là người tốt sao?

Cử chỉ này của Lạc Tử Dạ nhanh chóng khiến cho đôi mắt ma mị của hắn khẽ nheo lại, vẻ phẫn nộ quen thuộc lại xuất hiện. Diêm Liệt cũng khẽ nhíu mày, hành động hiện giờ của Thái tử, chẳng khác nào ném thẳng sự quan tâm của Vương xuống dưới đất, giày xéo dưới gót giày! Điều này khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc Vương đã làm gì mà có thể khiến Thái tử tức giận đến mức này? Suy nghĩ này vừa xuất hiện, lập trường bao che chủ nhân vốn có của hắn chợt không còn kiên định lắm, liếc nhìn Phượng Vô Trù một cái...

Nhiếp chính vương điện hạ vốn có chút tức giận, thầm nghĩ có nên bắt tên tiểu tử kia lại mà dạy dỗ cho y một trận ra trò hay không, thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt kia của Diêm Liệt.

Mi tâm hắn khẽ giật lên một cái, trầm giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy đây là lỗi của Cố sao?”

Diêm Liệt nghiêm mặt suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Ở Thiên Diệu này cũng vậy, mà ở cả đại lục Huyền Ngự cũng thế. Ngài là Vương, lời của ngài chính là quy tắc chuẩn xác nhất. Đây là chuyện mà mọi người trong thiên hạ đều công nhận, đương nhiên ngài sẽ không có lỗi! Chẳng qua, thuộc hạ chỉ cảm thấy rằng, mặc dù tính tình của Thái tử không được tốt, nhưng tuyệt đối không xấu. So với người bình thường, thì tính tình y còn có thể coi là dễ nói chuyện. Hơn nữa, y vốn thích mỹ nam. Mặc dù quan hệ của ngài và có vẻ rất căng thẳng, nhưng dưới tình huống bình thường, ngài mà quan tâm y một chút thôi, chắc chắn y sẽ rất sung sướng vui vẻ. Thế nhưng, nhìn dáng vẻ lúc này của y... thì có vẻ y thực sự rất tức giận rồi!” Thế nên, rốt cuộc ngài đã làm gì mà chọc tức y đến mức này? Phượng Vô Trù chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nhìn ra cửa một lát, còn nhìn cả chiếc áo gấm bị nàng ném xuống đất đó nữa.

Giờ nghe Diêm Liệt nói vậy, hắn nhất thời không hiểu rõ được là mình phẫn nộ nhiều hơn, hay ấm ức nhiều hơn! Lạc Tử Dạ, thực sự là kiếp nạn của hắn! Giết không được, động vào cũng không xong, giờ thì đến xuống tay đánh y cũng chẳng đánh nổi! Đã vậy, trong khi hắn đang chìm nổi giữa những suy nghĩ này, tên tiểu tử kia lại tiêu sái như một cơn gió, còn ném sự quan tâm của hắn xuống đất, giày xéo dưới gót giày, y thật đúng là...

Nhìn dáng vẻ uất nghẹn của Phượng Vô Trù, Diễm Liệt hắng giọng một cái, thực sự không nhịn được bèn nhắc nhở hắn một chuyện: “Vương, thuộc hạ muốn nói với ngài rằng, vị Vương gia khác họ duy nhất của Thiên Diệu chúng ta, cũng chính là phụ vương của ngài ấy, mặc dù bây giờ cũng không muốn quan tâm đến chuyện trên triều đình hiện tại, suốt ngày đi ra ngoài câu cá, mà đã đi là nửa năm không quay về. Nhưng lão Vương gia là một người cao thượng, hắn là ông ấy sẽ không thể chấp nhận nói chuyện con trai mình và một người đàn ông khác...”

Nói tới đây, mi tâm của Phượng Vô Trù lại giật run lên một cái nữa. Hắn đưa tay lên day day chân mày, cuối cùng trầm giọng nói: “Đây là chuyện của Cô. Dù là ông ấy, cũng không thể nhúng tay vào được!” Diêm Liệt: “...” Thôi được rồi, dù sao điều cần nhắc nhở, hắn cũng đã nhắc rồi. Vương muốn tiếp tục sa đọa vào chuyện đó thì cứ sa đọa đi vậy. Nếu để lão vương gia quay về mà ôm gia phả Phượng tộc, đếm lại huyết mạch dòng chính của ngày hôm nay, lại một khóc, hai làm loạn, ba thắt cổ nói Phượng gia sắp tuyệt hậu rồi, thì cũng đừng có trách mình không nhắc nhở trước!

***

Lạc Tử Dạ hất áo bào của Phượng Vô Trù xuống đất một cách rất anh dũng, rất ngông nghênh. Sau khi bộc lộ hết cơn giận dữ của mình, nàng liền phất tay bỏ đi. Đi ra một đoạn xa rồi, bước trên đường cái, gió đêm thổi qua khiến nàng hắt xì một cái! Cả người nàng ướt như chuột lột, cuối cùng bây giờ cũng bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo. Trong lòng nàng, lại có chút hối hận, dù có muốn vênh váo tỏ vẻ đi chăng nữa, thì cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình chứ. Lẽ ra nên dứt khoát quấn chiếc áo lên người đã rồi mới bước ra ngoài. Giờ mà bị gió lạnh thổi cho váng đầu sinh bệnh, thì đi tìm ai mà khóc đây?

Đang mải nghĩ, nàng chợt cảm giác xung quanh có người.

Mà người đó cũng không định ẩn nấp, né tránh, thế nên nàng có thể nhanh chóng cảm nhận được hắn. Nàng ngẩng đầu nhìn một cái, vạt áo màu đỏ tươi tạo thành một đường cong mê hoặc, mang theo vẻ đẹp tuyệt diễm như đóa bỉ ngạn phô trương nở rộ vậy. Trên khuôn mặt khiến phụ nữ si mê, đàn ông điên cuồng kia, cũng khẽ cong môi, nở nụ cười nhìn nàng.

Trên thực tế, Lạc Tử Dạ cũng đang định vài ngày nữa đi tìm hắn. Thế nên, lúc này nàng liền nhảy luôn lên mái nhà, ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Chờ ta à?”

Thấy người nàng ướt sũng như vậy, Doanh Tần hơi nhếch môi cười. Một nụ cười hủy diệt mọi sắc thái trong nhân gian, đẹp không gì sánh nổi, khiển Lạc Tử Dạ cảm thấy máu mũi mình lại có cảm giác muốn trào lên. Nàng vội quay đầu đi không dám nhìn nữa, sợ mình hóa thân thành sói, bổ nhào lên đè hắn xuống mất!

Doanh Tần rất dứt khoát, đưa luôn bình rượu trong tay cho nàng. Mình hắn cầm một bình, mà bên kia vẫn còn vài bình nữa. Giọng nói kiều diễm cũng chậm rãi vang lên: “Đương nhiên. Vì bản công tử biết, gần đây chắc Thái tử cũng có chuyện phiền lòng, muốn mượn rượu giải sầu!”

Mà nếu đều là người muốn mượn rượu giải sầu, thì chi bằng cùng nhau uống có hơn không. Câu nói này như chọc thẳng vào tâm sự của Lạc Tử Dạ. Gần đây đúng là nàng rất phiền não. Chuyện chiêu binh vốn không có vấn đề gì lớn vì Hoàng đế đã đồng ý rồi. Nhưng những lời vừa rồi Phượng Vô Trù nhắc nhở nàng, cũng có nghĩa là rất có thể nàng sẽ thực sự không thể chiêu mộ nổi một người nào. Nàng cần phải quay về tiếp tục nghĩ lại cách khác mới được. Trong khi những người của các phe khác, có địch, cũng có bạn, nàng chưa hiểu rõ được, cũng không thể phân biệt rõ được bao nhiêu người, mà bọn họ lại còn luôn thích tính kể nàng nữa.

Điều đáng bực tức nhất là, ngay khi cuộc sống của nàng đang khó khăn vất vả như vậy, bước đi bước nào cũng là vào thế cờ khó, không biết lúc nào sẽ đạp nhầm phải cái hổ mà người khác đào sẵn, thì tên khốn Phượng Vô Trù kia còn đùa bỡn nàng như thế này nữa!

Thực sự là quá bi phẫn, quá điển người mà! Dưới cơn giận dữ, nàng tức tối uống một ngụm rượu, còn khiến mình bị sặc nữa. Doanh Tần liếc nàng như cười như không, rồi trầm mặc ngồi bên cạnh uống rượu! Lạc Tử Dạ ho sù sự vài tiếng, sau khi dứt cơn sặc, nàng mới quay sang, hỏi: “Doanh Tân, ta thấy người anh tuấn như thế này, khí chất bất phàm nữa, tiếp tục ở lại nơi tần lâu sở quán đó, chắc chắn sẽ chôn vùi người. Ta có một nghề rất hay, muốn giới thiệu cho ngươi. Hay là ngươi thử cân nhắc một chút xem?”

Nếu hắn tiếp tục ở lại thanh lâu, chưa biết chừng thực sự sẽ có ngày chết trong tay Minh Dận Thanh mất! Nàng ném cành ô liu ra, còn việc nhận lấy hay không lại là việc của hắn... Doanh Tần quay sang, đôi mắt hoa đào tà mị nhìn về phía nàng, chờ nghe đáp án của nàng. Chẳng lẽ là đi phủ Thái tử ứng tuyển làm binh sĩ sao? Nào ngờ, sau một lúc nghiệm mặt, trong mắt Lạc Tử Dạ lại mang theo ý tứ xấu xa. Nàng biết, chỉ cần nàng nói ra, chắc chắn Doanh Tần sẽ có thể lĩnh hội được ý của nàng: “Đến phủ Thái tử làm nam sủng!” Nàng nói ra câu này, đương nhiên không phải là vì trêu ghẹo hắn, mà là vì...

Khóe môi Doanh Tần run lên, Thanh Thành ở chỗ tối cũng cảm thấy hoa cúc tê dại.

Có điều, chỉ một thoáng sau, hắn cũng kịp hiểu ra. Hắn nhìn nàng như cười như không, trong mắt lộ ra vẻ mị hoặc mê người, trầm giọng cười nói: “Thân phận nam sủng của Thái tử, đương nhiên sẽ bị trói buộc cùng với Thái tử. Mà gần đây, nếu như có người muốn lấy mạng ta, coi như sẽ có người ngăn ở phía trước ta. Lạc Tử Dạ, ngươi không thực sự muốn có được ta, mà là muốn bảo vệ ta! Thế nhưng, ý đồ của ngươi là gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 15 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status