Nhất thế tôn sư

Quyển 7 - Chương 6: Tô tiên tôn

Dịch giả: Tiểu Băng

Ngây người một hồi, Tôn gia chủ mới lẩm bẩm thẫn thờ:

“Có khi nào là giả không?”

Y chợt thấy lo, không biết nên vui hay buồn, trong lòng đầy kinh hãi.

Nguyên Hoàng là ai? Là cao nhân tự chứng Truyền Thuyết đầu tiên từ sau thời Trung Cổ đó, Nguyên Thủy đích truyền, Ngọc Hư chưởng giáo, uy áp hoàn vũ, tiên trung xưng tôn!

Đại năng như vậy, cả Giang Đông Vương thị còn không dám nhìn theo bóng lưng, huống chi một thế tộc tầm thường như nhà mình!

Chênh lệch giữa hai bên chẳng khác gì phàm nhân bình thường và tiên phật thần thánh!

Cho nên, Tôn gia dựa vào cái gì mà dám mơ có Nguyên Hoàng tới cửa cầu kiến?

Chỉ cần một tấm phù chiếu của Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, cũng không cần phải do đích thân Nguyên Hoàng ban bố, mình cũng sẽ thụ sủng nhược kinh ngày đêm kiêm trình chạy tới mà bái kiến, nhưng ngay cả chuyện ấy cũng chỉ là một hi vọng xa vời, trong mộng cũng không dám khát cầu, ai dám nghĩ hôm nay Nguyên Hoàng tự mình đăng môn?

Tôn gia chủ cảm thấy vô cùng nghi ngờ.

Chắc Nguyên Hoàng này không phải là Nguyên Hoàng đó đâu!

Hồi trước, Tống gia thế giao với nhà mình từng bị một đạo sĩ giả mạo chân tiên lừa gạt lấy đi rất nhiều tài vật, hôm nay tới lượt mình à?

Gia phó bỗng lên tiếng: “Người này rất giống hình ảnh Nguyên Hoàng công bố trong Vạn Giới Thông Thức, chắc không phải có người biến hóa giả mạo đâu......”

Nói thì nói vậy, nhưng chính gã cũng không dám tin đây là thật. Trên diễn đàn đều nói yêu vật Bạch Trạch, mi hầu chi chúc am hiểu biến hóa, Ma môn cũng có rất nhiều bí thuật biến hình, chưa kể với những người võ công không tới, chỉ cần kĩ lưỡng một tí là lừa được dễ dàng. Nếu nói ngoài cửa xác thật là Truyền Thuyết đại năng Nguyên Hoàng Tiên Tôn, ngay cả chính bản thân mình mình cũng không thuyết phục nổi.

Gã lắp bắp: “Bây giờ ai mà dám giả mạo Nguyên Hoàng, không sợ trời giáng Ngũ Lôi oanh sao? Trong Vạn Giới thương thành bán hàng giả mà còn bị lôi phạt cơ mà, huống chi giả mạo chủ nhân Vạn Giới Thông Thức cầu?”

“Nói có lý......” Tôn gia chủ khẽ gật đầu, rồi nhíu mày, “Nhưng Nguyên Hoàng làm gì có thời gian rỗi quản mấy tên đạo chích nhãi nhép vớ vẩn? Hay ngươi vào trong thế giới Vạn Giới Thông Thức tìm diễn đàn đăng bài nhờ người giúp?”

“Tuân mệnh!” Gia phó vội lôi Vạn Giới Thông Thức phù của mình ra, xông ngay vào “Giang hồ trà lâu” mà mình thường vào, nghĩ nhanh nội dung, thêm thắt mắm muối, để thu hút sự chú ý của mọi người:

“Ngoài cửa nhà ta có người tự xưng là Côn Luân sơn Ngọc Hư cung Nguyên Hoàng Tiên Tôn, nói ta thân có Tiên Cốt, muốn thu ta làm đồ đệ, ta hoảng quá, không biết hắn là thật hay là giả. Mọi người giúp kiểm tra một chút, online đợi, rất cấp bách!”

Gã đang định đăng luôn hình của đạo sĩ ngoài cửa do trận pháp ở cửa ghi nhận được, thì nghe thấy lão gia nhà mình khẽ quát:

“Khoan!”

Gã giật mình, run tay, bấm luôn vào nút chuyển hình, cứ thế gửi đi......

“Lão gia?” Gã mờ mịt nhìn gia chủ.

Tôn gia chủ khôi phục khí độ chấp chưởng gia đình, trầm ngâm: “Nếu thật sự là Nguyên Hoàng thì sao? Chúng ta không chịu tin người ta, còn đăng bài nhờ kiểm tra, có khi nào làm chọc giận người ta không? Như thế, chẳng khác gì rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đó!”

“Loại chuyện này thà tin có còn hơn không tin, chúng ta mở rộng cửa lớn, dùng lễ lớn nhất ra đón người. Chỉ cần Nguyên Hoàng không đòi tiền tài gì, vậy nhất định người này là thật. Dù sau này có chứng minh được là giả, thì quá lắm cũng chỉ mất chút mặt mũi, còn hơn là bị Nguyên Hoàng nổi giận!”

Giữa hai cái hại nên chọn cái ít hại hơn!

Ta đã đăng bài rồi...... Gia phó miệng há hốc, không dám nói lời thật, gió lạnh thổi qua, gã run run, vội hùa theo: “Vâng. Lão gia!”

Phải tìm lúc xóa bài đi mới được!

Nhưng gã đã bị giao nhiệm vụ tổ chức nghi thức nghênh đón Nguyên Hoàng, bận rộn tới mức quên luôn.

Mạnh Kỳ mặc bào xanh, chắp tay sau lưng đứng ngoài cửa Tôn gia, nét mặt không cảm xúc im lặng bình thản chờ.

Một lúc lâu sau, cửa lớn Tôn gia mở rộng, gia chủ dẫn các trưởng lão ra đón, sau lưng trải một thấm thảm dài màu đỏ, nối tới đại sảnh.

Vừa thấy Mạnh Kỳ, Tôn gia chủ lập tức quỳ xuống, dập đầu ba lần:

“Phàm trần tục nhân Tôn Giáo Long bái kiến Tô tiên tôn!”

Các trưởng lão và con cháu sau lưng cũng thi nhau quỳ xuống lễ bái, nhưng không có tư cách xưng tên báo họ.

Mạnh Kỳ khẽ vung tay, cười nhẹ: “Tôn gia chủ cần gì đại lễ như thế? Bần đạo chỉ là ngẫu xem thiên tượng, lòng có sở cảm, biết Lân nhi phu nhân ngươi sinh hạ và ta có duyên, nên đặc biệt tới gặp.”

Hài nhi nhà ta và Nguyên Hoàng hữu duyên? Một luồng máu nóng xộc thẳng lên đỉnh đầu Tôn gia chủ, y cuống quít nói: “Mau, mau ôm con ta ra cho Tô tiên tôn xem!”

Một nha hoàn có võ công lập tức dạ to, chạy vèo vào trong nội viện, ôm thiếu chủ ra.

Đứng dậy đón lấy con, Tôn gia chủ trông ngóng nhìn Mạnh Kỳ: “Tô tiên tôn, hài nhi nhà ta thật với người hữu duyên?”

Tựa hồ cảm ứng được gì đó, đứa bé vẫn đang khóc to bỗng dừng bặt, chuyển sang cười khanh khách, vô cùng kì lạ.

Mạnh Kỳ đi tới, cúi đầu nhìn kĩ, ghẹo ghẹo mấy cái, lấy ra một cái lệnh bài, trên viết “Ngọc Hư môn hạ”, mỉm cười: “Tôn gia chủ, ngươi có nguyện ý đưa đứa bé này cho bần đạo làm đồ đệ hay không?”

“Nguyện, nguyện ý! Tiểu nhân cầu còn không được!” Tôn gia chủ nào còn để ý phân biệt thật giả, lập tức lắp bắp trả lời, tiên duyên nếu qua, sẽ không còn tới nữa!

Mạnh Kỳ đặt lệnh bài vào trong tã, gật đầu: “Hắn nên võ đạo có thành, khoái ý ân cừu, bần đạo ban cho hắn một chữ ‘Võ’ làm tên.”

Ngôn ngữ không có gì đặc biệt, nhưng trước mắt Tôn gia chủ lại đột nhiên hiện ra một dòng sông hư ảo, xuất hiện cảm nhận vận mệnh thay đổi, không thể không than:

Đây chính là đại năng chi uy, ngôn xuất pháp tùy đúng không?

Khẽ sờ trán đứa bé một cái, Mạnh Kỳ thu tay về: “Chờ hắn mười tuổi, cầm lệnh bài này, đưa hắn tới Côn Luân sơn Ngọc Hư cung.”

Nói xong, hắn xoay người, dưới chân kết ra tường vân, ngay lập tức độn vào trời cao, chẳng biết đi đâu.

Không có đòi tiền tài gì hết, lại còn muốn đưa con mình tới Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, đây là Nguyên Hoàng thật sự rồi a! Tôn Giáo Long như muốn nổ tung vì vui sướng, hưng phấn, thôi thì trăm vị thịnh phóng, muôn hồng nghìn tía, vừa kích động vừa cảm khái vừa mừng như điên.

Tôn gia từ con ta hưng rồi!

Các thành viên còn lại của gia tộc đều chấn động, chìm trong im lặng, mãi một lúc lâu, Tôn gia chủ mới cao giọng nói: “Nhà ta phải lập bàn thờ sống thờ Nguyên Hoàng!”

Nói xong, y nhíu mày nói: “Chuyện Nguyên Hoàng tới đây không ai được để lộ, không được nói gì ra ngoài. Đợi tới khi con ta vào Ngọc Hư cung học võ tu đạo, còn sợ gì thế nhân không biết!”

Y không biết Nguyên Hoàng Tiên Tôn có muốn nhà mình tuyên bố chuyện này ra ngoài hay không nên cẩn thận là trên hết, khiêm tốn một chút vẫn hay hơn, dù sao sau này cũng sẽ có cơ hội khiến người ta biết.

Gia phó sau lưng sắc mặt nhất thời trắng bệch, lặng lẽ rời khỏi cửa chính, lôi Vạn Giới Thông Thức phù ra, định xóa bài.

Vừa mở ra, gã đã nghe thấy âm thanh báo có tin nổi lên liên tục, nãy giờ chỉ mới có chừng nửa tách trà, mà đã có cả ngàn lời bình luận:

“Lâu chủ thật biết nói đùa!”

“Xin giúp đỡ xin giúp đỡ, vừa có một nam tử diện mạo hiên ngang, uy nghiêm lộ ra ngoài gõ cửa nhà ta, tự xưng là Thiên Tử Đại Chu, nói nhìn thấy trên người ta có mang khí vương bá, muốn lập ta làm thái tử Đại Chu, mau tới giúp ta kiểm tra xem là thật hay giả!”

“Các ngươi a, đang ban ngày ban mặt lại muốn nằm mơ, không nói nhiều, Chính Sự đường đã quyết định, để ta tới làm Tể tướng, ta phải thu thập hành lý đi Trường Nhạc......”

Một hòn đá kích lên ngàn tầng sóng, gia phó không ngờ bài đăng của mình lại làm bao người vui vẻ xông vào bàn luận như thế, có vẻ không có ai cho đây là chuyện thật, vì thế lau mồ hôi lạnh, xóa bài đăng.

Sau đó, lại có mấy bài tương tự xuất hiện, tạo nên một mục giải trí kéo dài suốt một thời gian dài.

............

Côn Luân chân núi, thành trì phồn thịnh.

Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú thử tu luyện Tinh Hỏa đại pháp, rõ ràng cảm nhận được sự thần diệu vô cùng của nó.

“Quả nhiên là thần công giúp người lên hàng tiên ban. Nếu trước đây có nó, hai chúng ta đâu có lãng phí bao nhiêu năm như thế!” Vu Bán Sơn cảm khái nói, “Tiên Giới quả thật không giống phàm tục.”

Tề Cẩm Tú cũng rất vui, một thần công như vậy mà chỉ mất có mấy lượng bạc!

Cô lướt mắt lung tung, bỗng nhìn thấy ngoài cửa số có một người, mặc đạo bào màu xanh, chắp tay sau lưng mà đứng, khí chất thản nhiên thoát tục, vẻ mặt ẩn hàm buồn bã.

“Nguyên, Nguyên Hoàng!” Tề Cẩm Tú bật thốt.

Truyền Thuyết ở ngay tại đây!

Vu Bán Sơn ngạc nhiên nhìn qua, cũng nhìn thấy bóng người quen thuộc kia, trở nên lắp bắp:

“Tô, Tô tiên tôn......”

Ngọc Hư cung mây mù dày đặc không biết đang ở chỗ nào, nhưng chưởng giáo Tô tiên tôn lại xuất hiện ở ngoài cửa!

Mạnh Kỳ nhìn bọn họ, song không nhìn ra tí ti nào dấu vết của Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân, trải qua hai lần chuyển thế, tam hồn thay đổi, thoát khỏi Chân Thật giới, sớm đã là hai con người hoàn toàn mới.

Dù có đánh thức lại kí ức luân hồi của họ, quá lắm cũng chỉ để biết được nguyên do, nhận thức của bản thân họ đã hoàn toàn thay đổi.

Mình là hướng đến kháng cự đoạt xá để sống lại, thoát khỏi kiếp con cá mà sống lại, làm sao nhẫn tâm xóa đi ký ức và nhân cách của Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú!

Đây cũng chính là lý do hắn kéo Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú đi đến Côn Luân sơn, nhưng vì không tìm được điểm mấu chốt, nên lần thứ hai mới không cho bọn họ tới gần.

Mất đi thì chung quy cũng đã mất đi, trừ phi đăng lâm Bỉ Ngạn.

Mạnh Kỳ nhắm chặt mắt, ngữ khí mơ hồ hỏi:

“Các ngươi là ai?”

Hỏi ngộ à nha...... Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú ngơ ngác, nhưng vẫn thành thật đáp:

“Vãn bối Vu Bán Sơn.”

“Vãn bối Tề Cẩm Tú.”

“Vu Bán Sơn, Tề Cẩm Tú......” Mạnh Kỳ yên lặng đọc thầm tên của họ, thở dài một hơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status