Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 241





CHƯƠNG 241: ĐÊM KHUYA TỚI THĂM

“.." Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới phản ứng lại, cô thâm thở dài: “Không sao rồi... dì Như Khiết, dì yên tâm đi, mọi chuyện đợi Bắc Minh Thiện tỉnh lại rồi nói tiếp...

Cô không có tư cách gì chỉ trích Dư Như Khiết đã từng phạm sai lầm. Cô nghĩ nếu Dư Như Khiết có thể lựa chọn thì chắc chắn bà ấy sẽ không đi vào con đường chuốc lấy oán hận này.

Vì trong sự sai lầm này, gia đình Dư Như Khiết cũng có trách nhiệm, Bắc Minh Chính lại là người khởi xướng.

Rốt cuộc một người phụ nữ phải trải qua bao thăng trâm mới có được kết quả như mong muốn?

Cô không biết...

Chỉ đột nhiên cảm thấy con đường của mình còn rất dài.

Lúc này, bác sĩ mặc áo blouse trắng cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng...

“Lão Lý, tình hình thế nào rồi?” Mạc Cấm Thành vội hỏi.

Bác sĩ Lý là bác sĩ chợ đen có tiếng ở Sabah, những vết thương không thể để người khác biết thế này họ thường tìm bác sĩ Lý giải quyết.

“Cũng không tệ lắm. Viên đạn làm bị thương xương bả vai, chỉ chút nữa thôi là trúng phổi, cậu ấy thật sự rất may mắn!”

Cố Hạnh Nguyên hít vào một ngụm khí lạnh!

Tự dưng cô có cảm giác nghĩ lại mà sợ hãi!

Trời ơi, cô không thể nào tưởng tượng được kết quả sẽ ra sao nếu Bắc Minh Thiện không may mắn như vậy?

“Tuy nhiên, thể chất của người trẻ tuổi rất tốt, nghỉ ngơi tập luyện một thời gian thì sẽ sớm bình phục thôi”

Nghe những lời này của bác sĩ Lý, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn ông, lão Lý”

Mạc Cẩm Thành tiễn bác sĩ Lý đi.

Dư Như Khiết và Cố Hạnh Nguyên vào phòng.

Bắc Minh Thiện yên lặng nằm trên giường, có lẽ là mất rất nhiều máu, lại mới trải qua một ca tiểu phẫu nên anh ngủ rất sâu...

Cố Hạnh Nguyên nhìn chằm chăm người đàn ông trước mặt, dường như không phải anh bị gãy chân thì là bị thương, đột nhiên cô cảm thấy...

Người đàn ông cao cao tại thượng như một vị thân này, thì ra cũng có lúc yếu ớt...

“Thiện...” Dư Như Khiết thương tiếc đưa tay ra, muốn vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của con mình nhưng bà lại không dám...

Cố Hạnh Nguyên hít sâu một hơi, nhìn quần áo dính đầy máu trên người: “Dì Như Khiết, hai người đã xa cách nhiêu năm như vậy, cháu tin là dì có rất nhiều lời muốn nói với anh ấy... Cháu đi về tắm rửa đã, lát nữa cháu sẽ lại tới thăm anh ấy..”

“Hạnh Nguyên, cháu có thể tắm ở đây luôn cũng được, đừng khách sáo với dì..”

“Haha, thôi ạ, cháu vẫn nên về nhà tắm thì hơn” Cô khéo léo từ chối, thật ra Dư Như Khiết không biết sự tôn tại của nhóc con, vì Mạc Cẩm Thành đã giúp cô che giấu.

“Cần dì cho người đưa cháu vê không?” Dư Như Khiết khẽ gật đầu.

“Không cần đâu ạ, cháu có thể tự thuê xe”

*

Cố Hạnh Nguyên thuê xe rôi nhanh chóng trở về nơi ở của Anna.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy Hạnh Nguyên?” Anna vừa nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đã phát hiện cô có gì đó không ổn: “Trông cậu có vẻ rất mệt mỏi... A, sao quần áo cậu lại có máu?”

“Suyt, đừng hù doạ nhóc con” Cố Hạnh Nguyên vội vàng nhìn xung quanh: “Bé con đâu rồi?”

“Con bé âm ï đòi tìm cậu, vừa nãy mệt rồi mới ngủ thiếp đi” Anna thở dài: “Cậu với Bắc Minh Thiện vân ổn chứ?”

“Không ổn...” Cố Hạnh Nguyên nở nụ cười khổ, bước vào phòng: “Anh ấy bị trúng đạn”

“Trúng đạn?” Anna giật mình.

“Ừm, xảy ra việc ngoài ý muốn... vì bảo vệ tớ nên anh ấy mới bị thương..” Khi Cố Hạnh Nguyên nói câu này, giọng điệu của cô mềm yếu vô lực, vừa cởi cúc áo dính máu, vừa nói với Anna: “Tớ thật sự không biết nên trả nợ nhân tình này cho anh ãy thế nào... Anna, cậu biết đấy, tớ không muốn mặc nợ anh ấy...

“Đồ ngốc, có một số món nợ cậu không thể trả hết được... Cũng như tớ, Bắc Minh Thiện giúp tớ giải quyết vụ án ly hôn, tớ cũng không biết phải làm thế nào để trả món nợ này..”

“Giải quyết xong rồi?” Cố Hạnh Nguyên líu lưỡi: “Nhanh thật đây”

“Đúng thế, Hình Uy gọi cho tớ nói rằng đối phương đã ký vào đơn lý hôn, đồng thời công ty cũng đã sa thải họ..” Cuôi cùng Anna cũng nở nụ cười sau nhiều ngày: “Hạnh Nguyên, cảm ơn cậu đã nhờ Bắc Minh Thiện giúp tớ..”

“Không được phép nói khách sáo với tớ!" Cố Hạnh Nguyên cởi áo khoác, đảo mắt cười nói: “Vậy cô Anna, xin hỏi cô đã chuẩn bị đưa công chúa nhỏ của tôi và tôi về thành phổ A chưa?”

“Haha..” Anna mỉm cười: “Đương nhiên! Tớ nghĩ cách tốt nhất để tớ trả ơn Bắc Minh Thiện là cố gắng đối xử thật tốt với con gái và vợ của anh ấy..”

Nói xong, Anna nhìn vào chiếc nhẫn dính máu trên tay cô.

Đầu ngón tay Cố Hạnh Nguyên run lên, nở nụ cười khổ: “Vợ? Thật là mơ tưởng... haha..”

Nói rồi cô quay người bước vào phòng tắm. 

“À đúng rồi, Anna, tối nay tớ định đưa nhóc con đi gặp Bắc Minh Thiện...”

“Hả?” Anna hơi bất ngờ: “Cậu đã sẵn sàng nói cho anh ấy rồi à?”

“Không... nhưng anh ấy vì tớ mà bị thương..” Cô lắc đầu.

“Cho nên cậu muốn lén đưa Cửu Cửu đi thăm anh ấy, như vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút?”

“Ừm” Cô dừng lại, đột nhiên cảm thấy hơi buồn: “Nếu một tháng sau, đã định là sẽ không có kết quả với anh ấy rồi... thì việc gì phải để anh ấy biết sự tồn tại của nhóc con chứ? Chẳng phải sẽ chỉ làm tăng thêm nỗi buồn sao?”

Sau đó, cửa phòng tắm đóng lại...

Giống như đóng chặt cánh cửa trái tim cô vậy.

Bắc Minh Thiện như vậy... dịu dàng đến mức khiến cô hoảng sợ... không có nơi nào để trốn...

Thành phố Sabah Kota Kinabalu dần dân bị bóng đêm bảo phủ, là khung cảnh của ánh neon rực rỡ.

Kể từ khi xảy ra vụ nổ súng ở sân trong ngôi nhà của Mạc Cẩm Thành, bất cứ nơi nào Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết xuất hiện, đều có vệ sĩ thân tín của ông đi theo bảo vệ.

Biệt quán bang Tam Trúc nơi Bắc Minh Thiện dưỡng thương nằm cách xa khu vực trung tâm thành phố nên Mạc Cẩm Thành đã cố ý cử thêm người tới bảo vệ.

Trên con đường nhỏ gập ghênh duy nhất dẫn đến biệt quán, tiếng bước chân vang từ xa truyên tới.

Cố Hạnh Nguyên bế nhóc con đi về phía biệt quán.

“Mẹ... ừm... còn... bao lâu nữa mới tới?” Giọng nói mêm mại đáng yêu của nhóc con vang lên, lộ ra vẻ ủ rũ.

“Suyt.." Cố Hạnh Nguyên nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt khá lo lắng: “Con nói bé thôi”

“Ô ô... suyt” Nhóc con đưa ngón tay mũm mĩm lên miệng, ra dấu im lặng.

Anna đi phía sau Cố Hạnh Nguyên, nhỏ giọng nói: “Hạnh Nguyên, lỡ như bị bà Mạc nhìn thấy thì sao?”

“Chắc là sẽ không đâu”

Sở dĩ Cố Hạnh Nguyên cố ý tới sau chín giờ tối là bởi vì cô biết, giờ này dì Như Khiết đã đi nghỉ ngơi, chắc chắn không ở biệt quán.

Không phải cô không muốn cho dì Như Khiết gặp Cửu Cửu, dù sao bà cũng là mẹ ruột của Bắc Minh Thiện, lại là bà nội ruột của Cửu Cửu.

Chỉ là... cô và Bắc Minh Thiện đã định trước sẽ không có kết quả, cô đã mất đi Dương Dương, lần này cô không định để cho bất kỳ ai nhà họ Bắc Minh biết sự tôn tại của nhóc con.

Lúc này, hai tay nhỏ xíu của Chu Cầm vòng lên cổ Cố Hạnh Nguyên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt.

Bé con đã rất buôn ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào má Cố Hạnh Nguyên, hàng mi dài cong vút thi thoảng cũng cụp xuống, sau đó cô bé lại cố gắng mở mắt ra...

Cực kỳ giống chú cún con buồn ngủ, rất dễ thương.

Cố Hạnh Nguyên một tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Cửu Cửu, một tay ôm chặt eo con.

“Mẹ... Cửu Cửu... buôn ngủ quá..” Cửu Cửu gắng mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: “Đừng đi nữa... được không...”

Cố Hạnh Nguyên mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt lưng Cửu Cửu.

Cô dịu dàng nói: “Cửu Cửu ngoan, không phải Cửu Cửu đã đồng ý với mẹ sẽ ngoan ngoãn cảm ơn ân nhân đã cứu mẹ sao? Còn nữa, lát nữa nhìn thấy người ta thì nhất định không được đánh thức chú ấy, biết chưa?”

Cửu Cửu nhíu hàng lông mày nhỏ xíu, khó hiểu: “Không đánh thức chú ấy thì nói cảm ơn thế nào?”

“Ừm thì..” Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ, sau đó cô mỉm cười: “Cửu Cửu hôn chú ấy là được rồi”

Tâm trạng Cố Hạnh Nguyên lúc này rất phức tạp. Mặc dù trước đó cô đã làm mọi cách để không cho Bắc Minh Thiện biết sự tồn tại của Cửu Cửu, chứ đừng nói là có bất kỳ liên hệ nào với Cửu Cửu.

Nhưng kể tử khi trải qua trận đấu súng kinh hoàng đó, trong lúc nguy hiểm nhất, Bắc Minh Thiện không quan tâm điều gì dùng thân mình ngăn cản viên đạn bay về phía cô.

Hành động đó, không thể không nói đã lay động được trái tim cô!

Mặc dù bây giờ cô chỉ là vợ “thay thế” của anh, nhưng Cửu Cửu lại là máu thịt của anh.

Cô không biết làm thế nào để cảm ơn anh nên để Cửu Cửu tới giúp cô.

Đột nhiên...

“Đứng lại! Mấy người không được đi về phía trước” Lời vừa dứt, có ba người bước ra khỏi bụi cây bên đường, đèn pin sáng chói trong tay họ soi vào người Cố Hạnh Nguyên.

Đột nhiên có tiếng hét vang lên, lại thêm ánh sáng chói loà khiến Cố Hạnh Nguyên cũng giật bản người.

“Mẹ, con sợ.." Cơ thể nhỏ bé của Cửu Cửu vội vàng vùi trong vòng tay mẹ, rụt đầu vào như một chú gấu túi nhỏ.

Cố Hạnh Nguyên bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Mẹ ở đây, cục cưng đừng sợ”

“Hạnh Nguyên, phải làm sao đây?” Anna cũng bị doạ sợ.

Cố Hạnh Nguyên nhìn ba người đang chặn đường, mặc dù ánh đèn phía trước chói mắt, nhưng cô vẫn nhìn được logo Tam Trúc trên quân áo họ.

Biết là người của mình, cô bình tĩnh lại rất nhiều.

“Tôi muốn vào biệt quán thăm bệnh nhân, phiên anh thông báo với ông Mạc, nói rằng Cố Hạnh Nguyên đến”

“Cô Cố? Cô là cô Cố phải không?” Mấy người đó dường như mới được cử đến nên không xác định, vì vậy cầm đèn pin soi lại một lát: “Cô Cố, vì ban ngày xảy ra vụ nổ súng nên chúng tôi hết sức cảnh giác. Ông Mạc đã dặn nếu cô Cố đến thì chúng tôi sẽ không ngăn lại. Nhưng cô gái bên cạnh và đứa bé trên tay cô là ai?”

“Ồ, cô ấy là bạn tôi, đứa bé này là con gái cô ấy” Cố Hạnh Nguyên bình tĩnh đáp.

Khi ba người bang Tam Trúc còn đang do dự thì một giọng nói ôn hoà đăng sau ra hiệu cho họ.

“Để cho họ vào”

“Vâng, bà Mạc”

Cố Hạnh Nguyên căng thẳng, nhìn Dư Như Khiết đứng ở cửa biệt quán, cô không khỏi ôm chặt nhóc con trong lòng hơn. Không ngờ dì Như Khiết vẫn còn ở đây!

Dưới ánh trăng, Dư Như Khiết khẽ mỉm cười: “Hạnh Nguyên, mau lại đây:

“Mẹ... ưm..” Cố Hạnh Nguyên chưa kịp che miệng nhóc con thì Dư Như Khiết đã nghe thấy giọng nói trẻ con, rõ ràng bà ấy đã giật mình.

Anna cũng trở nên căng thẳng theo.

Dư Như Khiết sững sờ vài giây, bước nhanh tới, vội vàng nói...

“Hạnh Nguyên, mau cho dì xem đứa nhỏ này.."

“Dì Như Khiết, con bé là con gái của Anna..” Cố Hạnh Nguyên cười gượng gạo.

Dư Như Khiết ngắm nhìn thật kỹ khuôn mặt hồng hào của cô bé con, lông mày nhíu lại, khuôn mặt này, biểu cảm này khiến bà ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Không! Hạnh Nguyên... cô bé là con gái cháu!”

Dư Như Khiết rất chắc chắn.

Cửu Cửu lập tức nở nụ cười xán lạn: “Woa, mẹ à, bà nội này giỏi quái”

Dư Như Khiết kinh ngạc hỏi: “Con... con gọi bà là bà nội?”

“Ô, không gọi bà nội thì gọi là gì ạ?” Trong nhận thức của bé con, phụ nữ lớn tuổi hơn mẹ thì đều gọi là bà.

“Hạnh Nguyên... con bé là..” Lời nói kinh ngạc của Dư Như Khiết còn chưa nói hết thì Cố Hạnh Nguyên đã ngất lời bà.

“Dì Như Khiết!” Cô nhíu mày, thở dài một hơi, vô thức ôm chặt nhóc con, nhìn vào mắt Dư Như Khiết: “Đúng thế”





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 155 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status