Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 670

CHƯƠNG 670: ĐỨA TRẺ TÒ MÒ

Chỉ có điều, lời khen như này đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói sẽ không vì điều này mà cảm thấy có một chút vui mừng. Ngược lại nghe càng lúc càng nổi cáu.

Lại không phải sao, cái gì gọi là: một mặt phải chăm sóc tụi nhỏ, một mặt phải nhọc lòng về công việc của tập đoàn.

Vốn dĩ cô có thể toàn thân toàn ý quan tâm tụi nhỏ, mà tên Bắc Minh nhị này lại cứ nhìn không quen cô thoải mái tự tại như thế.

Loại tâm thái này có thể hiểu thành anh đây là ngưỡng mộ đố kỵ.

Cũng chính là sự tác động tâm lý như thế, khiến anh nghĩ ra một chủ ý tồi, hơn nữa ‘vừa dụ dỗ vừa lừa gạt’ để cô lên làm thay anh.

Nhưng những oán trách trong lòng cô sao có thể nói ra trước mặt người ngoài được. Cho dù chỉ có Bắc Minh Diệp Long, cô cũng khó thể mở miệng.

Mà bây giờ, tên đầu trò này lại trưng ra thái độ rất công nhận với việc làm của cô, còn không biết ngại mà khen cô.

“Thật là không có nhìn ra, Cố tổng thật sự là một người phụ nữ hiếm có.” La tổng không biết là hữu ý, hay vô tâm nói ra một câu như thế.

Câu nói này khiến Cố Hạnh Nguyên bỗng cảm thấy mặt có nóng, lời vừa đến cửa miệng thì bị cưỡng ép nuốt trở lại.

La tổng cũng rất nhanh ý thức được lời vừa rồi của mình dường như tồn tại một chút nghĩa bóng, vội bổ sung một câu: “Cố tổng bất luận đối với gia đình hay sự nghiệp, cống hiến và sự hy sinh bỏ ra đều khiến cánh đàn ông chúng tôi phải học tập theo.” Nói xong, ông ta cầm lấy chai rượu mà Bắc Minh Diệp lúc nãy mang tới, rót đầy cho mình một ly, sau đó xoay người đối diện với Cố Hạnh Nguyên: “Ly rượu này tôi kính người phụ nữ hào kiệt duy nhất ngồi ở đây.”

Lần này, Cố Hạnh Nguyên bà Bắc Minh Thiện như lời hẹn đến bữa tiệc của tập đoàn Gia Thành. Bên này ba đứa trẻ ngồi trên xe của Mạc Cẩm Thành trở về từ khu vui chơi giải trí.

Trên đường, ba đứa trẻ hình như không hề cảm thấy kinh sợ trước chuyện gặp phải bọn cướp, bọn chúng tỏ vẻ rất bình tĩnh.

Nhất là Cửu Cửu, Dư Như Khiết mới đầu còn hơi lo lắng cho cô bé, sợ cô bé vì chuyện này sẽ gặp ám ảnh gì đó. Có điều trên đường trở về, nhìn thấy cô bé không những không có tỏ vẻ căng thẳng hay sợ hãi. Thậm chí còn nói còn cười với hai anh trai của cô bé.

Mạc Cẩm Thành không có chở tụi nhỏ về chỗ ở của mình, mà trực tiếp lái thẳng tới Phẩm Hoan Biệt Uyển.

Đợi sau khi xe dừng lại, Dương Dương ngồi ở một bên cửa sổ mở cửa xuống nhảy xuống đầu tiên. Sau đó chạy vào trong nhà, đưa cái tay nhỏ lên.

“Cốc cốc...”

Truyền đến tiếng gõ cửa.

Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết cũng ngồi xe theo, sau đó Trình Trình đỡ Cửu Cửu xuống xe.

“Mọi người về rồi.” Cánh cửa mở ra, người nghênh đoán bọn họ là Anna, Lạc Kiều theo đằng sau cô ta, trong tay cô ta còn bế tiểu bảo bảo vừa mới ăn no.

“Dì, dì Kiều Kiều chúng cháu về rồi.” Sau đó cậu bé lại vẫy vẫy tay với tiểu bảo bảo đang giương mắt háo hức nhìn mình: “Ô...”

“Oa...” Cậu nhóc vừa rồi vẫn rất bình tĩnh lập tức bật khóc.

Điều này khiến trán Dương Dương bỗng xuất hiện vài vạch đen, giống như là một kẻ thất bại.

“Dương Dương, cháu dọa dọa em trai sợ rồi.” Lạc Kiều nói rồi, vội dỗ dành tiểu bảo bảo của mình.

Anna cũng bị chọc cười, sau đó đi ra đón Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết.

*

Mọi người ngồi trong phòng khách, Anna chuẩn bị trà và nước ấm cho bọn họ.

“Hôm nay chúng cháu khi xem thấy mọi người bị bắt làm con tin trên TV, thật sự dọa chết cháu và Kiều Kiều rồi. Sợ mọi người sẽ xảy ra chuyện gì.”Anna vào lúc này, vừa nhắc đến truyện lúc sáng, cô ta vẫn có hơi sợ hãi.

“Thật là xin lỗi, để hai cháu lo lắng cho chúng ta rồi. Có điều may mà có Thiện, nếu không, thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.” Trong tay Dư Như Khiết cầm ly trà, ngữ khí rõ ràng rất thả lỏng.

Chuyện xảy ra ban sáng, trừ người lúc đó ở đấy cảm thấy sợ hãi ra, đối với những người đối diện với màn hình, lại vô cùng tò mò.

Đặc biệt là đó chỉ có cảnh tượng có hình ảnh không có âm thanh, còn về sau kịch bản đặc sắc đó nghịch chuyển, đều khiến người ngoài màn hình không kìm được muốn đi thăm dò sâu hơn.

Bắc Minh Thiện không phải cũng là vì như thế, nhân lúc bảo vệ bắt đưa bọn cướp rời khỏi trung tâm khách chơi, khi không có ai chú ý đến anh thì từ cửa sau rời khỏi.

Anh có thể thuận lợi từ cửa sau rời khỏi như thế, cũng là vì cảnh sát biết bọn cướp đã bị thành công bắt gọn rồi, tự nhiên cũng bỏ bao vây ở xung quanh chỗ đó, mà chuyển hướng sang cửa chính.

Sau khi Lạc Kiều và Anna bọn họ biết người già và trẻ con được cứu thì rất muốn biết sự tình đã xảy ra sau đó.

Đạc biệt là Lạc Kiều, cô ta giống như một đưa trẻ tò mò, không ngừng mong chờ sự trở về của tụi nhỏ.. Đương nhiên cô ta lại không mong chờ có thể từ trong miệng Bắc Minh Thiện moi được thứ mà mình muốn nghe, những chuyện này chỉ có thể từ trong miệng của tụi nhỏ mới có thể đạt được.

Hơn nữa, cô ta đã khóa chắc một mục tiêu rồi, đó chính là Dương Dương. Chỉ có cậu nhóc chỉ cần cô ta thêm chút ân huệ nhỏ, cậu nhóc biết mà không nói, nói mà không tin.

***

Trong một ngôi biệt thự rất ấm áp, bốn người lớn và bốn đứa trẻ đang ngồi trong phòng khách có thể nhìn thấy mặt hồ và nói chuyện.

Tại sao là bốn đứa trẻ, không phải nên nói là ba đứa sao? Trình Trình, Dương Dương, Cửu Cửu... Đương nhiên còn có một bé khác, chỉ có điều cậu nhóc bây giờ ngủ say trong vòng ôm ấm áp của Lạc Kiều.

Làn da trắng hồng, trông rất sạch sẽ; mái tóc màu hạt dẻ mềm mại sáng bóng. Cái này so với dùng dầu gội gì đó còn tốt hơn mấy trăm lần.

Mắt của cậu nhóc nhắm chặt, lông mi dài dài, ngũ quan trên gương mặt nhỏ rõ ràng rất thanh tú đáng yêu. Đây rõ ràng không có di truyền sự thô kệch của Hình Uy, mà kế thừa dáng vẻ khải ái của Lạc Kiều.

“Dương Dương, cháu đang bò xem cái gì đó? Cháu đừng dọa em trai sợ.” Lạc Kiều nhẹ giọng trách mắng Dương Dương tiếp theo rất có khả năng làm ra động tác đưa tay nhéo mặt nhỏ của tiểu bảo bảo, hoặc kéo bàn tay nhỏ đang vo thành nắm đấm kia, hoặc sẽ có hành động nhỏ khác tạm thời không ngờ tới.

Dương Dương liếc nhìn tiểu bảo bảo, sau đó nhíu mày: “Dì Kiều Kiều, châu chẳng qua chỉ là nhìn một chút mà thôi, sẽ không đụng hỏng em ấy.”

Lạc Kiều cho Dương Dương một cái lườm sắc bén: “Còn đụng không hỏng, đụng hỏng thì muộn rồi, đến lúc đó ai đền cho dì, cháu đền cho dì sao?”

“Dì Kiều Kiều, dì sao làm mẹ được thế, ngay cả con của mình còn trông không được, còn muốn người khác đền... á á á...” Còn không đợi Dương Dương nói hết câu, Lạc Kiều đã đưa ta véo tai của cậu nhóc.

Cái tai này của Dương Dương, không biết hôm nay đã tạo nghiệp gì, khi làm con tin, bị bọn cướp nhéo vài cái. Không ngờ sau khi trở về vẫn chưa thoát vận xui, lại gặp phải “độc thủ" của Lạc Kiều.

Nếu như cái tai nhỏ của Dương Dương có thể nói chuyện, vậy thì nó bây giờ nhất định đang mắng chửi Dương Dương rồi. Bởi vì đây là nhờ chủ nhân nhỏ của nó ban cho, ai kêu cậu nhóc nói chuyện mà không uốn lưỡi trước.

“Dì Kiều Kiều, xin hãy khai ân...”

“Dương Dương, cháu vừa nói nói những lời gì hả, còn không xin lỗi dì.”

“Dì Kiều Kiều, cháu sai rồi. Dì là người dì xinh đẹp nhất, người mẹ xinh đẹp nhất trên đời.”

Lời này vừa dứt, Lạc Kiều mím môi mím cười, lúc này mới buông tay: “Lần này là trừng phạt nhỏ, xem cháu lần sau còn nói linh tinh nữa không.”

Cô ta vốn muốn cho Dương Dương một bài học nhỏ là được rồi, ở trong ba đứa trẻ, chỉ có Dương Dương không đáng tin nhất. Nếu như tiểu bảo bảo của mình lớn lên một chút, ngộ nhỡ học theo cái xấu của cậu nhóc, vậy thì phiền phức rồi.

Cho nên, trước khi chuyện tồi tệ nhất còn chưa đến thì phải giết nó từ trong trứng nước, cách tốt nhất chính là khiến Dương Dương không nói linh tinh nữa.

Cái tai nhỏ của Dương Dương được giải thoát, cậu nhóc vội đưa tay bảo vệ cái tai bị nhéo đến đỏ ửng. Sau đó cơ thể nhỏ nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Lạc Kiều.

“Dì Kiều Kiều, dì ra tay không thể nhẹ một chút sao, cái tai này của cháu hôm nay đã đủ xui xẻo rồi.” Dương Dương oán trách nói.

“Cháu nếu như không quấy rầy tiểu bảo bảo ngủ, dì có thể nhéo tai cháu sao, bản thân làm sai còn muốn trách dì.” Lạc Kiều cũng không buông tha mà đáp lại một câu.

“Cháu là vừa cửu tử nhất sinh ở chỗ bọn cướp thoát ra được, dì còn đối với cháu như thế. Một chút lòng đồng cảm cũng không có, cháu bắt đầu có hơi lo lắng cho cuộc sống của tiểu bảo bảo sau này...”

“Giỏi lắm Dương Dương, dì tha cho cháu cháu còn không biết cảm ơn, ngược lại tiếp tục nói xấu dì, xem dì xử lý cháu như nào!” Lạc Kiều nói rồi, hận không thể lập tức nhéo mạnh cái tai kia của Dương Dương.

***

Trải qua sự gây nháo nhìn như chả có đầu đuôi gì giữa Lạc Kiều và Dương Dương, khiến bầu không khí trở nên sống động hơn trước. Đối với Dương Dương, Lạc Kiều cũng chẳng qua chỉ là hù dọa cậu nhóc, trong lòng cô ta vẫn rất thích cậu nhóc thối này.

Đây có lẽ chính là người tụ theo loài, vật phân theo bầy. Ở trong nhà này, cũng chỉ có Dương Dương và Lạc Kiều là dễ nổi nóng, đương nhiên cũng là thương xuyên, chuyện lớn không có, chuyện nhỏ không dứt.

Anna đối với hai người một lớn một bé này, thật sự không có gì để cáu kỉnh. Chỉ là trên mặt mang theo nụ cười khẽ và sự thở dài, sau đó nói với hai người già cũng đang mỉm cười trừ: “Thật là hết cách với hai người bọn họ.”

“Ha ha, tôi ngược lại rất thích cuộc sống như thế, thân thiết tự nhiên.”

"Ông Mạc, ông đừng nói như thế, những ngày như này chỉ cần ông trải qua vài ngày thì sẽ không chịu nổi. Dương Dương đứa trẻ này thật sự quá quậy.” Lạc Kiều bắt đầu oan trách, có điều cái này không phải nói cô ta không thích, mà là đang than vãn. Bọn họ là người lớn, không thể tính toán chi li với cậu nhóc.

Nhưng bây giờ có người lớn tuổi trong gia đình, cô ta có thể trút bỏ gánh nặng trên người, quay lại cảm giác nũng nịu ở trước mặt người lớn.

Từ sau khi bản thân không từ mà biệt với gia đình, cũng không từng liên lạc lại với gia đình. Cô ta không phải không muốn quay về thăm ba mẹ, chỉ có điều bộ dạng của bản thân bây giờ thật sự không thể gặp bọn họ.

Nếu như đột nhiên nói với bọn họ cô ta đã kết hôn hơn nữa có con rồi, thật là không thể tưởng tượng ba mẹ sẽ có phản ứng như thế nào.

Dù sao gia đình của bọn họ là kiểu tương đối truyền thống. Không nói đến cái khác, chính chuyện Lạc Kiều dấn thân vào giới giải trí thì đã khiến ba mẹ của cô ta cảm thấy tức giận rồi.

Sau khi Lạc Kiều có chút cảm khái, vẫn quyết định không tiếp tục nghĩ đến những truyện khiến mình không vui nữa.

“Ông Mạc, không bằng ông kể lại cho chúng cháu nghe khi mọi người đối đầu với bọn cướp đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chúng cháu chỉ thấy mọi người xuất hiện trên hình ảnh, lại không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Còn nữa trước khi bọn cướp bị bắt, Bắc Minh Thiện rốt cuộc đã nói gì với bọn họ, mấy chuyện này chúng cháu đều rất muốn biết.”

Lạc Kiều ôm bảo bảo đã ngủ say, nhưng vẫn không nhịn được, lôi ra tất cả những nghi vấn của mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 155 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status