Như khói như cát

Chương 37: Đảo Dã nhân (4)


“Hôm nay lịch trình của chúng ta sẽ sắp xếp thế này, trong bộ lạc Phú Lý Cát Tư Ni có rất nhiều động vật hoang dã đáng yêu, một trong số đó…”

Trong thanh âm trầm bổng lên xuống của Lâm Khách, Sở Nghiêm Thư đưa mu bàn tay tới gần Nam Mộng Nhất, chạm vào tay cậu, thấp giọng nói lẩm bẩm: “Anh ấy giống hệt MC dẫn chương trình thiếu nhi ấy nhỉ.”

Nam Mộng Nhất: “Xì, luyên thuyên.”

Lâm Khách nói: “Tiểu Thư, cậu đứng gần tôi như thế còn nói thầm cái gì, thật sự nghĩ rằng tôi sẽ không nghe thấy hả?”

Sở Nghiêm Thư lè lưỡi ra, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Anh làm sao mà nghe thấy được, lần trước em đứng bên cạnh chú Khúc nói xấu chú ấy mà chú ấy cũng có nghe thấy đâu.”

Lục Yên Đinh liếc mắt nhìn cậu ta: “Đó là vì chú Khúc của cậu, người lớn không thèm chấp trẻ con thôi.”

Lâm Khách: “Nhu Nhu, cậu đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đó à?”

Quan Nguyệt: “Cũng có phải mắng anh đâu mà, chú Lâm, còn chấp trẻ con nữa, anh nói nhanh lên đi.”

Lục Yên Đinh nhìn về hướng Khúc Như Bình, phát hiện anh chỉ cười nhạt một tiếng, nhưng trong lòng cậu thấy thế lại có chút không vui, cậu thật sự cảm thấy cái miệng của Sở Nghiêm Thư quá nhanh nhảu, những người từng tiếp xúc với Khúc Như Bình đều biết phải lưu ý chuyện thính lực của anh thật sự không được tốt lắm, thế nhưng Sở Nghiêm Thư vẫn là cứ đem chuyện đó bô bô nói ra.

Lâm Khách nói tiếp: “Kế hoạch hôm nay của chúng ta, là sẽ cùng người bản địa ở đây đi chơi cùng các chú voi, chú ý, chú ý, ở đây hy vọng mọi người sau này sẽ không cưỡi voi, cũng như không xem bất kỳ một tiết mục nào do voi biểu diễn nữa, bởi vì đằng sau tất cả những tiết mục giải trí ấy là cả một quá trình thuần hóa cực kỳ tàn nhẫn.

Nhưng hôm nay việc chúng ta chơi đùa với những chú voi sẽ có sự khác biệt với những tiết mục giải trí vừa nhắc đến, voi trong bộ lạc này được con người chăm sóc, giống như những chú voi được bảo vệ trong công viên vậy, chúng ta có thể trải nghiệm một chút những việc như tắm cho voi, cho voi ăn là cảm giác gì…”

Sở Nghiêm Thư đụng Lục Yên Đinh một cái, giống như trẻ con ồn ào, nói: “Cậu trước đây đã từng sờ vào voi bao giờ chưa? Tôi từng sờ rồi đó.”

Lục Yên Đinh phản ứng thường thường: “Chưa.”

Sở Nghiêm Thư liếc mắt nhìn cậu một cách kỳ quái, không lên tiếng.

Lục Yên Đinh không phải muốn gây chuyện với cậu ta, chỉ là trong lòng cậu thấy không thoải mái.

Cậu liếc nhìn máy quay, đột nhiên phát hiện một điểm rất đáng sợ: bản thân đã trở nên thích ứng với hoàn cảnh, phảng phất dường như đã không ý thức được còn có sự tồn tại của máy quay nữa, ưu điểm cũng chính là nhược điểm, tuy rằng cậu sẽ càng ngày càng trở nên tự nhiên hơn, thế nhưng từ đó chân tình cũng sẽ dễ lộ ra hơn, thậm chí là để lộ bản tính.

Vương Bàn Bàn gần đây có trao đổi qua với Lục Yên Đinh, anh ta nói một nghệ sỹ thành thục trên cơ bản cũng có thể xem nhẹ chuyện máy quay, vì vậy cậu có thể hoàn toàn bỏ qua điểm này, “Cậu có thể đi theo hướng của kịch bản thì cứ đi, nói trước với tổ chương trình là được, những chi tiết chân thật được bộc lộ qua trạng thái tự nhiên sẽ càng làm khán giả yêu thích, chỉ là những lúc như thế sẽ vô ý để lộ ra cả những thứ khiến người ta có cớ mà hắc cậu, tuy nhiên đó cũng là một dạng tự mang tính đề tài, chúng ta cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi.

Thôi thì, cậu cứ thích ứng từ từ, cũng không cần lúc nào cũng phải đề phòng, cứ xem như mình là một món hàng đem ra trưng bày trưng bày, sau này cậu tham gia các chương trình thực tế hoặc show giải trí khác cứ tự nhiên như bình thường hàng ngày là được, lúc cần để tâm thì hẵng để tâm.”

Lục Yên Đinh cũng dần dần quên đi chuyện “thời thời khắc khắc phải tìm cơ hội phát đường”, tóm lại là cậu chỉ chủ động hơn, vẫn là Vương Bàn Bàn nói đúng: “Chỉ cần hai người cùng tham gia vào chương trình này, thì không cần lo lắng fans sẽ không đào ra được đường, cậu cứ chơi một cách vui vẻ là được rồi, lúc cần để tâm thì để tâm, cứ xem như là đang quay phim đi, cậu diễn vai người tình bí mật của Khúc Như Bình.”

Nhưng Lục Yên Đinh cảm thấy gần đây tâm tư trong lòng mình không được yên ổn lắm, cậu đang thay đổi, không chỉ là tâm tính mà còn chỗ khác nữa, điều này khiến cậu bất an đồng thời cũng đầy nghi hoặc.

Mấy cô gái trong bộ lạc dẫn đường cho bọn họ, trên đường đi Sở Nghiêm Thư hỏi Nam Mộng Nhất: “Tại sao lại nói việc thuần phục voi là một việc rất tàn nhẫn?”

Nam Mộng Nhất đáp: “Hình như là từ lúc voi còn nhỏ đã bị bọn họ nhốt trong lồng, sau đó không cho ăn uống, chờ đến thời điểm chúng đói đến mức không chịu nổi mới bắt đầu huấn luyện, dùng đồ ăn hướng dẫn chúng làm các động tác, không nghe lời là đánh, cho đến tận khi chúng bị ép phải khuất phục con người.”

Khúc Như Bình hiếm khi mở miệng, lúc này nói: “Tuy rằng hình thể của chúng khổng lồ, nhưng thực tế lại không chịu được trọng lượng quá nặng trong thời gian quá lâu, việc cưỡi voi đối với chúng mà nói là một gánh nặng rất lớn.”

Sở Nghiêm Thư nói: “Nhưng mà con người cũng đâu có quá nặng.”

Khúc Như Bình trả lời: “Con người tuy không nặng, nhưng ghế ngồi lại nặng, bởi vì để trang trí thông thường sẽ càng gia tăng trọng lượng của ghế ngồi, đồng thời một con voi có lúc sẽ phải chở đồng thời mấy người cùng lúc.”

Quan Nguyệt đập đập lồng ngực mình: “Sau khi trở thành mẹ, nghe thấy những chuyện như thế này tôi sẽ không chỉ cảm thán một câu đáng thương đơn giản như vậy nữa, lúc trước tôi cũng không biết hóa ra sự việc lại là như thế.”

Sở Nghiêm Thư nói: “Con người đã có được nhiều thứ như thế, còn chưa đủ vừa lòng sao?”

Nam Mộng Nhất: “Uầy, sao cậu như vậy mà tự nhiên lại trở nên sâu sắc thế.”

Sở Nghiêm Thư: “Tôi như vậy là sao?”

Nam Mộng Nhất: “Thế giới lớn thế này, chuyện gì mà chẳng có.”

Sở Nghiêm Thư: “???”

Bọn họ đi qua một con sông nhỏ, đến một mảnh đất trống hoang vu, xung quanh là những hàng rào bằng gỗ không cao không thấp, bọn họ đi vào bên trong, mấy cô gái liền dẫn bọn họ tới vị trí của những chú voi. Ở đây đã có một nhóm khách đến trước, vài người ngoại quốc đang cầm vòi nước tắm cho một chú voi con ở trong chậu, sau lưng bọn họ là vài chú voi chưa thành niên đang đứng trong hàng rào gỗ, ăn đồ ăn mà những vị khách du lịch đưa tới, người và voi hòa hợp, một hình ảnh rất đẹp.

“Vì cân nhắc đến sự an toàn của mọi người, chúng ta hôm nay chủ yếu sẽ là chơi cùng những chú voi thôi.” Lâm Khách chỉ vào chú voi trong chậu, nói: “Ba chậu bên này do chúng ta phụ trách, vòi nước ở đây, chú ý là đừng biến việc tắm rửa thành trò chơi phun nước vào nhau đó nhé.”

Lâm Khách nói xong liền nhìn Sở Nghiêm Thư, nói: “Nghe rõ chưa?”

Sở Nghiêm Thư nghiêm túc nói: “Nghe —— rõ——.”

Nam Mộng Nhất: “Nhưng mà cuối cùng chuyện thành ra thế nào thì ai cũng không thể nói chắc được.”

Quan Nguyệt: “Mẹ ơi, tôi không muốn cùng nhóm với cậu ta đâu, Nhu Nhu đến đây, chúng ta xịt cho chú voi này.”

Lục Yên Đinh có chút buồn cười cầm lấy cái vòi nước, chú voi bên cạnh hình như là cũng biết sắp được tắm vậy, khệ nệ khệ nệ tiến vào chậu tắm, Lục Yên Đinh giật mình cười, cầm vòi nước nhắm thẳng vào nó, dòng nước thuận theo thân thể chú voi con, chảy xuống chậu biến thành nước bùn.

Sở Nghiêm Thư bên cạnh cũng làm động tác y chang, cậu ta kêu to: “Con voi này sao lại bẩn thế chứ —— ”

Quan Nguyệt cũng cầm vòi nước, động tác không được tự nhiên phun về phía chú voi con, lại thêm một chú voi con đi vào chậu tắm, động tác có hơi ngốc nghếch, dẫn đến việc khi nó hoàn toàn ngồi xuống thì nước liền bắn toé lên hết người Quan Nguyệt, Quan Nguyệt rít gào lên chạy ra thật xa: “Ôi quần áo của tôi!”

Lục Yên Đinh nhận lấy vòi nước trong tay chị ấy, rồi vội vàng nói: “Chị Quan qua bên kia vắt quần áo đi ạ.”

“Ôi trời ơi bẩn hết rồi.” Quan Nguyệt kiểm tra quần áo rồi đi ra bên ngoài, mấy nữ nhân viên trong tổ chương trình vội vã đi về hướng chị ấy giúp đỡ.

Chú voi con của nhóm Lâm Khách cùng Khúc Như Bình kia, lại cực kỳ ngoan, nằm nhoài trong chậu nước vui cười hớn hở mà lắc lắc tai mình, Lâm Khách lúc này chỉ vào Lục Yên Đinh nói: “Nhu Nhu thảm quá này, một người mà phải tắm cho cả hai con voi, hơn nữa con voi kia của cậu ấy còn có vẻ nghịch ngợm nữa.”

Lục Yên Đinh quả thật có hơi không ứng phó nổi, hai chú voi con đưa vòi đến về phía cậu, cậu có chút sợ sệt, mỗi tay cầm một cái vòi nước trốn về sau, cách đó không xa một người ngoại quốc cảm thấy thú vị, cầm camera hướng về phía cậu quay lấy quay để.

Còn có một người nước ngoài tựa hồ như muốn giúp đỡ cậu, đối Lục Yên Đinh hô lên thứ tiếng Anh khẩu âm nặng, Lục Yên Đinh liên tục hô gào lên ba tiếng “what”, người nước ngoài kia cũng không ngại phiền phức lặp lại cũng đủ ba lần cho cậu nghe, Lục Yên Đinh cuối cùng vẫn là nghe không hiểu, chính vào thời điểm đang sứt đầu mẻ trán, bên cạnh có một người đi tới đặt tay lên tay cậu, nhận lấy một trong hai cái vòi nước.

Cậu quay đầu nhìn sang, liền chạm vào đôi mắt của Khúc Như Bình.

Lục Yên Đinh kêu lên một tiếng: “Thầy Khúc.”

Khúc Như Bình nhanh chóng liếc cậu một cái, rũ mắt xuống nở nụ cười: “Ừm.”

Trái tim của Lục Yên Đinh cũng theo nụ cười của anh mà nhanh chóng trở nên rạo rực, lúc này một chú voi con lại hướng cậu dùng vòi của mình phun nước đến, cậu “a” lên một tiếng rồi nhằm sau lưng Khúc Như Bình tránh đi, Khúc Như Bình bước lên phía trước hai bước che chắn cho cậu ở đằng sau, đối với Lục Yên Đinh nói: “Cậu phun trúng mặt nó, nó sẽ nghĩ là cậu muốn chơi đùa cùng đấy.”

Lục Yên Đinh hô lên: “Ai muốn chơi với nó chứ!”

Lâm Khách ở đầu bên kia gọi bọn họ: “Nhìn Tiểu Thư này!”

Thời điểm lúc Lục Yên Đinh nhìn sang, Sở Nghiêm Thư toàn thân đã ướt sũng, Nam Mộng Nhất bên cạnh cầm hai cái vòi nước đang phun vào cả cậu ta lẫn voi con, Sở Nghiêm Thư ôm lấy đầu chú voi con hôn chóc một cái, đối nhân viên công tác hô to: “Quay được chưa ạ!”

Nhân viên công tác nói: “Quay được rồi, quay được rồi!”

Lục Yên Đinh thấy thế mà ngây cả ra: “Thôi được rồi… Khả năng thực sự có người muốn cùng nó chơi mà.”

Lục Yên Đinh cùng Sở Nghiêm Thư thương lượng: “Tiểu Thư, hay là cậu qua chơi với hai con này của bọn tôi đi, chúng có vẻ càng ham chơi hơn đó.”

Sở Nghiêm Thư nói: “Được đó! Voi bên chỗ hai người có nghịch lắm không?”

Lục Yên Đinh thấy có hy vọng, ánh mắt sáng lên: “Nghịch lắm, rất nghịch!”

Nam Mộng Nhất híp mắt, mặt đầy tức giận cầm cả hai vòi nước: “Tôi đúng là xui tám đời, mới phải cùng nhóm với đồ phá hoại hay gây chuyện như cậu.”

Lục Yên Đinh ngẩng đầu lên liếc nhìn Khúc Như Bình: “Anh có nghe thấy không, cậu ta muốn đổi với chúng ta kìa.”

Khúc Như Bình quần áo có hơi ướt, anh nâng cánh tay lên một chút, thay đổi góc độ phun nước về phía chú voi con: “Nghe thấy rồi.”

Lục Yên Đinh dựa rất gần anh, vai kề sát trên cánh tay Khúc Như Bình, cậu đang muốn cùng Khúc Như Bình nói cái gì đó, bên cạnh lại đột nhiên có nước phun đến, cậu hét lớn lên một tiếng, miễn cưỡng né tránh, Khúc Như Bình lại không may mắn như thế, bởi anh đang đứng trước mặt Lục Yên Đinh, nửa người bên phải của anh đều ướt cả.

Lục Yên Đinh hướng Sở Nghiêm Thư quát ầm lên: “Sao cậu lại phun nước vào chúng tôi!”

Sở Nghiêm Thư còn đang cầm vòi nước hướng bọn họ đi đến, cười hết sức vui vẻ.

Nam Mộng Nhất hiển nhiên cũng là người bị hại qua, cậu vừa rồi một mặt lạnh lùng nhìn vòi nước trong tay Sở Nghiêm Thư thờ ơ không quan tâm, khiến Sở Nghiêm Thư không vui nói: “Sao cậu không tránh đi?”

Nam Mộng Nhất: “Tôi càng trốn cậu sẽ càng đuổi theo, không biết điểm dừng.”

Vì vậy Sở Nghiêm Thư liền thay đổi mục tiêu, đối Lục Yên Đinh cùng Khúc Như Bình phun tung tóe. Lục Yên Đinh cảm thấy chán nản, toàn thân cậu đều ướt cả, bèn dứt khoát cầm lấy vòi nước nhằm Sở Nghiêm Thư cũng phun qua.

Trong sự tưng bừng hỗn loạn, Khúc Như Bình đứng ở phía trước Lục Yên Đinh, quần áo cơ hồ đều ướt cả, Lục Yên Đinh đối với anh hét lên: “Phản kích đi, thầy Khúc! Phun cậu ta đi!”

Lâm Khách xem trò vui không ngại làm lớn chuyện: “Nghe lời Nhu Nhu đi, phun cậu ta!”

Vì vậy Khúc Như Bình cũng cầm lấy vòi nước phun tung toé vào người Sở Nghiêm Thư, anh và Lục Yên Đinh đồng tâm hiệp lực, bắt nạt Sở Nghiêm Thư khiến cậu ta phải khóc huhu, gào lên: “Không công bằng! Hai người lấy hai chọi một!”

Nam Mộng Nhất ở bên cạnh vỗ tay nói: “Hay lắm! Phun hay lắm, phun quá tuyệt! Phun chết cậu ta đi!”

Lục Yên Đinh cười thực thoải mái, ngay trong lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Khúc Như Bình, đột nhiên cảm thấy anh cũng giống như một đứa trẻ mới lớn một nửa mà thôi, cũng sẽ có mặt nghịch ngợm cùng trẻ con.

Nhưng mà cậu cũng phát hiện mình rất yêu thích, mỗi một dáng vẻ của Khúc Như Bình, cậu đều thích.

Cậu biết chắc rồi, cậu chính là thích Khúc Như Bình, tình yêu vào thời khắc này vượt qua tất cả những sự tồn tại, trở thành điều ý nghĩa nhất lớn nhất trong sinh mệnh của cậu.

Cậu cũng không còn khí lực để tiếp tục nghĩ xem là đúng hay sai nữa, cũng không có tâm tư đi cân nhắc tất cả các giá trị, cậu thích Khúc Như Bình, không cần quan tâm trong quá khứ anh đã từng yêu ai, tương lai người anh ấy yêu có phải là cậu hay không, cậu cũng quyết định cậu sẽ thích anh.

Lục Yên Đinh luôn luôn cho rằng mình là một người ích kỷ, mỗi một tình cảm mà cậu bỏ ra đều phải nhận được hồi đáp, nếu như không chiếm được, cậu sẽ khổ sở, thống khổ và ngột ngạt, nhưng vào giờ phút này, cậu lại cảm thấy được tất cả những thứ đó đều không quan trọng nữa.

Chỉ cần Khúc Như Bình nhìn cậu nhiều hơn một cái, dù cho trong ánh nhìn đó không bao hàm bất kỳ yêu thương nào, cậu cũng đều sẽ cảm thấy cực kỳ vui sướng, niềm vui sướng kia quá mức thuần khiết, đã đủ để cậu không cần đòi hỏi gì nhiều hơn nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status