Như khói như cát

Chương 93: Sự kiện bị bao vây


Cuộc sống thường ngày hút mèo của Lục cá khô: #Lục Yên Đinh phóng viên vây chặt# Nói thật, lần đầu tiên thấy người đã kết hôn mà lại giống tiểu tam như vậy, cái bộ dáng lấy áo khoác che đầu thế kia có khác nào cảnh bị bắt gian tại trận không cơ chứ? Kết hôn rồi còn bày ra cái dáng vẻ vô năng như vậy đúng là nực cười chết mất, khí thế Yên Đinh đúng là không lại Thi Tiêm Hồng kia mà.

Rừng sâu- Thời điểm- Thấy được Nai: #Lục Yên Đinh phóng viên vây chặt# Bao nhiêu người cùng chĩa máy ảnh về người bạn thì bạn không biết đường lấy cái gì mà che đi à? Hơn nữa đó là trợ lý che cho cậu ấy nhé có biết chưa? Không phải ai cũng giống như ngài lầu trên đây có đôi mắt chó bằng hợp kim titan nhấp nháy nhấp nháy vậy đâu??? Cái người hỏi được câu như vậy là người tam quan bất chính à? Vừa nhìn đã biết là đám phóng viên này quá đáng rồi, mấy người mắng Lục Yên Đinh đều chết (mợ) hết đi.

ybjn: Chia sẻ hình ảnh. Trước đây Quốc Dân oanh oanh liệt liệt là thế, mỗi lần show ân ái đều hận không thể để cả thế giới đều biết, bây giờ lại nhìn Thi Nhân kết hôn ngay đến một bài viết cũng không có, có quá là qua loa không vậy, giống như bị ai kề dao vào cổ bảo đăng weibo đi ấy. Hơn nữa Khúc Như Bình phải mấy ngày trước khi kết hôn mới xóa đi những bài liên quan đến Thi Tiêm Hồng, cái này có biết bao nhiêu là không tình nguyện chứ. Quốc Dân có lẽ vẫn còn đó, yên lặng đợi bọn họ ly hôn.

Cánh sen mong manh: Chia sẻ hình ảnh. Người trong cuộc cũng phát ngôn rồi, mấy người chẳng ra làm sao cả còn dám nói đợi hai người đó ly hôn, nội tâm các người phải hẹp hòi đến mức nào mới nói ra được những lời như vậy? Thi Nhân rất ngọt ngào, mẹ tôi là một người có tuổi rồi khi bà xem 《Gia Tộc Lâm Khách》đã nói là hai người đó thích nhau, vì vậy không hề có chút nào không chịu nổi giống như trên mạng nói, rất rõ ràng là hai người họ là xuất phát từ có cảm tình đến thật lòng yêu thương nhau rồi cuối cùng là kết hôn, là một quá trình viên mãn như thế cơ mà, làm người thì sống thiện lương một chút đi.

Mẹ mày đảm đương: #Lục Yên Đinh tin đồn# Anh rể tôi đã từng làm việc trong chương trình 《Gia Tộc Lâm Khách》, hôm qua anh ấy nói với tôi sở dĩ chương trình này không tiếp tục quay nữa là vì Lục Yên Đinh, cậu ta trong lúc quay chương trình đã quyến rũ Khúc Như Bình, người tinh tường ai cũng nhìn ra được chẳng qua là không dám nói ra mà thôi. Khúc Như Bình không đồng ý, cậu ta bèn nửa đêm cởi hết quần áo bò lên giường người ta, sau đó Khúc Như Bình không trúng chiêu này còn thẳng thừng không tham gia tiếp nữa. Lục Yên Đinh còn có một kim chủ, cậu ta gây ra họa lớn thì đã có kim chủ xử lý giúp cho, thanh niên mà, lắm chiêu trò xém chút bị kim chủ chơi đùa đến chết, chịu trả giá như vậy cuối cùng mới khiến kim chủ không làm lớn việc lên, nhưng cả chương trình cũng không phát tiếp được nữa. Nhưng mà Lục Yên Đinh cũng ghê đấy, sau đó vẫn hết lòng quấn lấy Khúc Như Bình, chắc là giỏi chơi BDSM lắm nên cuối cùng mới thu phục được Khúc Như Bình [Ăn dưa ][Ăn dưa]





Chính Lục Yên Đinh không thể lý giải được những hành vi này.

Ngay từ khi cậu bị hắc lần đầu tiên, cậu đã cảm thấy sự cố chấp của nhiều người có khi đã thành ma rồi. Từ trong những ngôn từ đó, Lục Yên Đinh cảm thấy những người đã nghị luận kia không hề thích cậu, cảm giác căm ghét toát ra từ ngôn ngữ đó khiến Lục Yên Đinh cảm thấy mông lung mờ mịt.

Cậu không muốn tự giải vây cho chính mình, ra mắt nhiều năm như vậy, cậu quả thật đã từng dùng những chiêu trò như mua thủy quân đẩy hot search, nhưng người trưởng thành không phải ai cũng có thể thông cảm với cách làm này, vậy nên cậu có thể tiếp nhận cái chuyện bị mắng mỏ đó. Đối với chuyện công bố tin kết hôn, cậu đã làm tốt công tác chuẩn bị việc mình không được tiếp nhận rồi, song khi Lục Yên Đinh phải đối mặt với những lời ác ý che ngợp bầu trời như vậy, cậu vẫn không thể thờ ơ không động lòng được.

Mỗi một chữ đều như đâm thẳng vào trái tim Lục Yên Đinh.

Dù cho cậu có là một nhân vật của công chúng đi chăng nữa, cho dù đây cũng không phải lần đầu tiên cậu phải đối diện với vấn đề bạo lực mạng, thế nhưng đến cuối cùng cậu cũng chỉ là một chàng trai bình thường, khi phải đối mặt với những lời đồn đại chửi bới ác ý cũng sẽ đau buồn, cũng sẽ không biết phải làm thế nào.

Lục Yên Đinh chưa từng bày tỏ những chuyện như vậy với bất cứ ai, bởi cậu đã sớm hiểu được những đạo lý kia. Cậu không cần bất kỳ những lời an ủi nào, cũng thống hận bản thân quá lưu ý đến loại chuyện này. Bây giờ cậu luôn giữ một vẻ mặt bình thản, nhưng đầu óc lại rất trì độn mờ mịt, thỉnh thoảng sẽ đọc được một hai lời bình luận khiến cậu đau nhói, loại đau đớn này thông thường sẽ kèm theo ít nhiều sự chán ghét bản thân, khiến cho cậu lại lần nữa rơi vào trong sự mê man.

Ngẫu nhiên cậu cũng sẽ quyết định buông tha cho bản thân, triệt để buông thả, tùy ý mình nghĩ đến những điều không tốt kia, mà không phải đi thúc đẩy bản thân phải là một người mạnh mẽ không để ý đến bất cứ điều gì.

Ngẫu nhiên cậu cũng sẽ bình tĩnh đến mức lý tính: Những người đó rõ ràng là không thích cậu, nhưng lại cứ như có chấp niệm gì đó mà quan tâm đến cậu, dựa vào những chuyện gió thổi cỏ lay trên người cậu mà ích kỷ tìm kiếm niềm vui, cái hành động lãng phí thời gian và sinh mệnh đó khiến cậu cảm thấy thật buồn cười và đầy thương hại.

Cậu quả thật bước đi phiêu phiêu, ngơ ngơ ngác ngác, cậu biết cậu có làm gì cũng có muôn vàn ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, không có việc gì trở thành riêng tư, không có cảm giác an toàn, người ở chỗ tối tùy ý phóng đại tùy ý xuyên tạc tùy ý lấy cậu ra làm trò đùa mà cười haha.

Lục Yên Đinh biết fans của cậu và một đám người trên mạng cãi nhau ầm ầm, loại hành vi này cũng khiến cậu mệt mỏi, cậu không hề muốn người yêu thích cậu luôn trong trạng thái phải chuẩn bị chiến đấu.

Nếu không phải tại Vương Bàn Bàn không cho phép, cậu đã muốn đăng weibo lên từ sớm để nói với những người yêu mến cậu đừng quan tâm đến phản ứng của những người không thích cậu đó nữa.

Bộ dáng các cô ấy tức giận vì cậu khiến Lục Yên Đinh rất đau lòng, cậu không muốn mấy cô gái tuổi còn trẻ lễ phép đáng yêu ấy vì những kẻ kia mà trở thành cái bộ dáng mà các cô ấy không hề thích, huống chi ngòi nổ cho những điều này vẫn là cậu.

Vương Bàn Bàn nói với cậu: “Nếu cậu đã lựa chọn đi con đường này, thì biện pháp tốt nhất lúc này là không làm gì cả. Cậu muốn đăng một bài thanh minh ư, nhưng càng nói sẽ lại chỉ càng như đổ thêm dầu vào lửa mà thôi, dẫn đến fans sẽ đi gây war với những người ghét cậu. Bao nhiêu con mắt nhìn vào đấy, bên quan hệ xã hội vẫn kiến nghị cậu lúc này cái gì cũng không nên làm thì hơn.”

Đúng vậy, phải giữ được bình tĩnh.

Mỗi buổi sáng, trước khi Khúc Như Bình ra khỏi nhà đều sẽ ôm cậu, đồng thời cùng cậu hôn môi.

Cậu cảm thấy chỉ cần như thế thôi mọi thứ cũng đã đủ tốt đẹp như chưa từng có người nào tổn thương đến hai người họ, mỗi một ngày mới đến, anh sẽ đều nói lời chào buổi sáng với cậu.

“Chào buổi sáng, bảo bối, hôm nay chúng mình cũng sẽ cùng nhau cố gắng nhé!”

“Chào buổi sáng, chồng à.” Chỉ vào thời khắc ấy, Lục Yên Đinh mới quên đi tất cả những chuyện không vui, cậu khó mà chia xa với cái ôm của Khúc Như Bình nhưng vẫn nói: “Em sẽ cực kỳ cố gắng.”

“Đợi một chút, anh tới đây.” Thấy Lục Yên Đinh đi tới cửa, Khúc Như Bình liền nói với cậu.

“Tiểu Triệu nói xe sắp đến rồi.” Lục Yên Đinh nói, “Em ngồi xe của cô ấy là được rồi, anh không cần đưa em đi đâu, hai nơi cách nhau xa lắm.”

“Anh sẽ đưa em đi.” Khúc Như Bình vẫn khăng khăng nói.

“Thật sự không cần mà,” Lục Yên Đinh mở cửa ra, hô lên với anh: “Buổi tối gặp lại nhé!”

Sau đó cậu nhanh chóng khép cửa lại.

Cậu nhìn thấy Khúc Như Bình bất đắc dĩ liếc mắt nhìn một cái, muốn nói lại thôi mà rũ tay xuống.

Đó chính là, nếu như cậu phải đối mặt với lời ác ý của toàn thế giới để đổi lại có thể cùng Khúc Như Bình bên nhau trọn đời, vậy thì xứng đáng rồi thậm chí cậu còn cảm thấy mình được hời nữa.

Bây giờ cậu thường có một thói quen vừa đọc kịch bản vừa mân mê chiếc nhẫn trên tay, đó là vật nhỏ tràn ngập góc cạnh lại lạnh lẽo, chỉ có lúc quay phim cậu mới tháo nhẫn ra, còn lúc bình thường cho dù có ngủ cậu cũng đều sẽ đeo, kích thước thật vừa vặn, chỉ là đeo lâu rồi khi tháo xuống ngón tay cũng sẽ không lưu lại dấu vết.

Dấu vết là ở trong lòng cậu.

Tiểu Triệu gọi đùa cánh cửa tiến vào phim trường kia là “Quỷ môn quan”.

Vì vậy mỗi lần trước khi gần đến nơi, cô đều động viên tiếp sức cho Lục Yên Đinh: “Còn mỗi hôm nay, ngày hôm nay là ngày cuối cùng rồi, ngày mai bọn họ sẽ phái người đến, đám người kia sẽ không càn rỡ như thế được nữa.”

Lục Yên Đinh đặt kịch bản xuống, liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Vẫn còn rất nhiều người mà.”

Vì đã có kinh nghiệm từ lần trước, Tiểu Triệu đầy khí thế nói với tài xế: “Anh cứ lái đi! Lái thẳng về phía trước! Không cần để ý đến bọn họ.”

Một trợ lý Alpha nở nụ cười, một người khác cũng cười theo.

Tiểu Triệu mặt đầy khó hiểu nói: “Hai ngươi cười cái gì?”

Alpha kia nhất thời khẩn trương: “Không, không… Tại cảm thấy cô rất lợi hại thôi.”

“Tôi đương nhiên lợi hại rồi.” Tiểu Triệu vén tay áo lên, “Mau mau mau, đi về phía trước, đi về phía trước.”

Lục Yên Đinh bình tĩnh nhắm hai mắt lại, Tiểu Triệu còn muốn lấy áo khoác che cho cậu, nhưng đã bị cậu vung tay lên từ chối. Lục Yên Đinh nhìn những tia sáng màu trắng không ngừng chớp nháy bên ngoài chiếc xe, đột nhiên xe kịch liệt lắc lư một chút. Tài xế sốt ruột hoảng loạn kêu lên: “Chết rồi!”

Tiểu Triệu bám vào ghế nhào về phía trước: “Làm sao vậy, làm sao vậy?”

Bên ngoài có người hô to lên: “Đâm người ta rồi! Đâm người ta rồi!”

Tài xế nổi giận nói: “Hắn trực tiếp nằm trước đầu xe của tôi!”

Tiểu Triệu đỡ trán: “Những người này đều bị làm sao vậy?”

Alpha ngồi bên phải Lục Yên Đinh nhanh tay lẹ mắt mà ấn cửa xuống, kinh ngạc nói: “Bọn họ chạy theo bám lấy cửa xe?!”

Tiểu Triệu gào lên: “Con mẹ nó cậu khóa cửa đi! Còn lấy tay chặn nữa?!”

Mắt Lục Yên Đinh tối sầm lại, cậu nhìn thấy có mấy người trực tiếp nằm úp sấp trước đầu xe, cầm máy ảnh nhắm thẳng bọn họ chụp loạn lên, tài xế hét loạn lên liên tục xua tay. Trong cơn hỗn loạn, Alpha ngồi bên phải vì lo lắng quá, tay trượt lên trượt xuống, không làm sao khóa cửa xe lại được, Tiểu Triệu cuống lên nhào người đến muốn ấn khoá, nhưng cửa xe đột nhiên mở một khe nhỏ có vài bàn tay từ nơi đó chen thẳng vào.

Lục Yên Đinh đột nhiên cảm thấy cậu như thể đang quay một bộ phim tận thế, một đám xác sống máu me từ bốn phía tràn đến, trong cái miệng mở lớn của bọn họ đều là những mảnh vụn thịt người, hàm răng mục nát dính đầy máu sền sệt, những bàn tay của từng tên xác sống vươn đến muốn bám lấy cậu.

Cửa xe dường như bị mở ra trong phút chốc, gió đông lạnh lẽo hung hãn tràn vào, có mấy phóng viên điên cuồng đưa micro lên trước, hai Alpha chắn ở phía trước cố ngăn chặn bọn họ tiến lên, Tiểu Triệu gào thét lùi về phía sau.

Lục Yên Đinh bỗng nhiên có hơi ù tai, cậu không nghe rõ các phóng viên đó đang hỏi cái gì, kéo tiểu Triệu trốn về phía sau, có hai phóng viên, nửa chân của họ thậm chí đã trèo được lên xe, một người trong đó còn nằm úp sấp lên người Alpha, mất công tốn sức giương cao micro lên, Lục Yên Đinh nhìn thấy miệng của hắn ta hết mở rồi lại khép, trên mặt đều là mồ hôi ngược sáng.

Bọn họ cũng không dễ dàng gì.

Lục Yên Đinh bình tĩnh lại tự hỏi, đôi con ngươi chuyển động theo động tác của phóng viên kia, hai trợ lý Alpha kia cũng không ngăn được bọn họ, một người trong đó lấy tay chặn lại cửa xe, một người thì đã bị lôi tuột xuống xe, cửa xe cứ như vậy mà để hở nửa khoảng trống, rất nhanh lại có hai người xông lên, Lục Yên Đinh bị một chiếc micro đụng vào mặt, cậu bị đau nên lùi về phía sau, nhưng cũng không thể lùi thêm được nữa đã chạm đến cửa sổ xe phía bên kia rồi.

Cậu tạo ra chút khoảng cách, muốn để Tiểu Triệu ở phía sau che chắn, nhưng cậu lại không mở mắt ra được nữa, những tia chớp nháy liên tục trước mắt khiến cậu có cảm giác mắt xuất huyết, Lục Yên Đinh căn bản không nhìn thấy Tiểu Triểu đang ở nơi nào, chỉ nghe thấy tiếng cô ấy hét lên mà thôi.

Trong cơn hỗn loạn, cậu cố hết sức co người lên, lấy chân chặn lại đám phóng viên, nhưng những người kia lại là Alpha, trong quá trình lôi kéo khiến Lục Yên Đinh cảm thấy rất đau đớn.

Cậu không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng cứ như thế này căn bản là cậu không có cách nào trả lời những câu hỏi. Người phóng viên kia cũng ý thức được, dùng lực đẩy ra cánh tay của cậu, dí thẳng micro lạnh lẽo micrô vào môi của Lục Yên Đinh, biểu tình dữ tợn nói gì đó.

Lục Yên Đinh cảm thấy bọn họ đều điên rồi, những người này căn bản không có thể nói chuyện bằng lý trí được nữa. Cậu thậm chí hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không, chỉ có trong mơ mới tồn tại những chuyện vô lý như thế này.

Cơn đau từ cánh tay kéo cậu tỉnh lại,

Lục Yên Đinh muốn kêu cũng không kêu lên được nữa, lại có một bàn tay vươn tới, trong lúc cậu không kịp phòng bị gì liền bị kéo thẳng xuống xe, thân người ào xuống dưới nền đất, sắc mặt cậu trắng bệch, xương cốt đều nhói đau.

Cậu vất vả vươn tay ra che lấy khuôn mặt, cậu không muốn bị chụp phải hình ảnh thê thảm như vậy, hai chân đang quỳ dưới đất nhúc nhích muốn đứng lên.

Từ xa xa, có người đang hét lớn, mấy người mặc trang phục dân cảnh từ đằng xa chạy tới, một ít phóng viên cấp tốc bỏ chạy, những người chưa kịp chạy mất thì bị bọn họ bắt lấy ép ngồi xuống đất. Lục Yên Đinh được trợ lý Alpha đỡ cậu đứng lên, mặt mũi sưng vù lo lắng nói: “Anh không sao chứ?”

Lục Yên Đinh sợ hết hồn, miễn cưỡng mở mắt ra hỏi: “Cậu không sao chứ? Cậu…”

“Không có chuyện gì!” Alpha lau mặt, nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn máu, “Đám chó này điên hết rồi.”

Một Alpha khác bị thương nhẹ hơn, cậu ta đi lên trước nói chuyện với mấy người vừa đến.

Tiểu Triệu sợ hãi không thôi, vỗ ngực trấn an ngã nhào xuống chỗ giữa ghế tài xế và ghế phó lái. Tài xế đỡ cô ấy dậy, nói: “Không sao rồi, không có chuyện rồi, xuống đi.”

Mắt Lục Yên Đinh vẫn hơi đau, bị kích thích đến chảy nước mắt, cậu quay lưng về phía bọn họ dùi dụi mắt. Khắp người cậu chỗ nào cũng đau, giống như vừa đánh nhau xong hoặc là như vừa bị xe đâm vậy. Người cậu cứng đờ đứng thẳng lên, đại não trì độn không biết lúc này nên làm cái gì mới tốt.

Tiểu Triệu run rẩy ngồi xuống tìm điện thoại: “Báo cảnh sát, phải báo cảnh sát.”

Lục Yên Đinh nắm chặt bàn tay lạnh như băng của cô ấy, khẽ hỏi: “Cô có làm sao không?”

Cậu lại nâng cánh tay của Tiểu Triệu lên, chỉ thấy đối phương “shh” một tiếng.

“Chắc bị bầm xíu thôi, không sao đâu.” Tiểu Triệu chậm rãi hạ cánh tay xuống, tóc tai đều rối loạn, mắt đỏ lên nói, “Thật là đáng sợ, anh Lục, thật là đáng sợ.”

Dứt lời nước mắt của Tiểu Triệu liền lập tức rơi xuống, Lục Yên Đinh ôm cô vào lòng, không ngừng an ủi: “Không sao rồi, đừng sợ.”

Một Alpha đứng bên cạnh đột nhiên quát: “Còn chụp nữa!”

Tiểu Triệu vội vàng đẩy Lục Yên Đinh ra, vô cùng căng thẳng nhìn ra bên ngoài: “Đã chụp được chưa? Đã chụp được chưa thế?”

“Không, chắc là không chụp được đâu, chạy rồi.” Alpha lật hòm thuốc lên, gào lên một tiếng “mẹ”, “Tôi thiếu chút nữa bị cái đám đó giẫm chết rồi.”

Lục Yên Đinh nói với bọn họ: “Mọi người đưa tôi đến trường quay, rồi đi bệnh viện hết đi, Tiểu Triệu cô cũng phải đi.”

“Để một người ở lại, phải để một người ở lại.” Tiểu Triệu nhìn tới nhìn lui hai người kia, “Trong hai ngươi ai bị thương nhẹ hơn thì đi cùng anh ấy, sau đó để lát muộn một chút rồi đến bệnh viện.”

Tiểu Triệu nhìn qua cực kỳ căng thẳng, lại bắt đầu tìm điện thoại, “Vẫn là gọi thêm mấy vệ sỹ đi, tôi cảm giác hai người cũng không đủ đâu.”

Lục Yên Đinh giữ lại tay cô ấy, hỏi Alpha kia: “Mấy người mới đến kia là bảo vệ sao?”

“Hình như là dân cảnh tuần tra từ bên kia qua.”

“Phóng viên có chạy mất không?”

“Có, có vài người chạy mất, đã giữ lại được ba bốn người.”

“Bọn họ có đăng lên mạng không?”

Alpha quanh co nói: “Không thể nào, bọn họ bị giữ lại là bọn họ xấu mặt, hơn nữa việc này cũng là do bọn họ làm không đúng, trên mạng khẳng định đều sẽ mắng bọn họ.”

“Cái này không nhất định vậy đâu!” Tiểu Triệu mặt tối sầm lại, nói, “Đến lúc đó bị cắn ngược lại một cái cũng là có khả năng, bọn họ thật vất vả mới chụp được ảnh của anh, không thể để yên đó không đăng lên được!”

Ngay sau đó cô ấy liền nói: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho anh Vương, chúng ta không thể bị động như vậy được, bằng không dư luận sẽ đi theo hướng của bọn họ mất không phải sao?”

“Bọn họ nếu như không đăng lên, thì chúng ta cũng đừng đăng.” Lục Yên Đinh bình tĩnh nói, “Chúng ta cũng cực kỳ chật vật, đăng lên cũng khó coi.”

“Nhưng lần này bên sai là bọn họ cơ mà!” Tiểu Triệu mở to hai mắt, “Chúng ta không nói lời nào sao, chúng ta đều bị thương cả rồi mà anh Lục, chụp ảnh rồi đăng lên mạng chí ít fans của anh sẽ tin tưởng chúng ta!”

“Không cần thiết phải bán thảm, bọn họ không đăng chúng ta cũng sẽ không đăng.” Lục Yên Đinh đưa tay ra trước mặt Tiểu Triệu, “Đưa điện thoại cho tôi, để tôi nói chuyện với anh Vương.”

Tiểu Triệu đưa điện thoại cho cậu, mất mát hỏi: “Tại sao vậy, anh Lục, tôi thật sự không hiểu.”

Lục Yên Đinh thở dài, vỗ vào vai cô ấy.

Cậu chính là không muốn đăng lên.

Lục Yên Đinh không muốn Khúc Như Bình nhìn thấy loại tin tức như thế này ở trên mạng.

Cậu thật sự không muốn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status