Những ngày tháng yêu thầm

Quyển 3 - Chương 7


Giờ tan sở hôm đó tôi về rất trễ, vừa bước ra khỏi công ty thì thấy hắn đang đứng đó chờ tôi, tim tôi nhói lên một hồi cảm động, tôi cười nói:

"Chưa về à? đang chờ gì vậy?"

Hắn gãi đầu gãi tai, nhìn tôi và nói: "Lúc trước có nói với anh là khi lãnh lương sẽ khao anh một chầu, vẫn chưa có cơ hội, nên..."

"Tôi còn tưởng anh quên rồi chứ..." Tôi đi đến chỗ hắn đang đứng, chúng tôi vai kề vai cùng nhau đi về phía trước.

"Vậy chúng ta đi ăn ở đâu?" hắn hỏi.

Tôi suy nghĩ một lúc, hồi còn học đại học tôi luôn ngưỡng mộ một số bạn bè dẫn người yêu đi ăn KFC, 2 người cùng nhau chọn món và cùng nhau chậm rãi vừa ăn vừa tâm sự. Khi tôi quen Lưu Khải, anh không thích ăn những món đó, cho nên chưa bao giờ tôi với anh cùng nhau ăn cả, tôi bèn nói với hắn:

"Đi ăn KFC nhé..."

Thật không ngờ vừa nghe xong hắn tỏ ra rất phấn khởi, thật ra hắn với tôi cũng như nhau, trong lòng vẫn còn lưu trữ rất nhiều điều ngây thơ thậm chí là ấu trĩ. Chúng tôi chọn thức ăn xong, nhân lúc hắn đang nói về chuyên công việc, tôi liên tục ngồi bốc khoai tây chiên bỏ vào miêng ngay cả không cần chấm tương cà. Hắn phát hiện ra điều này, bởi vì chỉ chọn một phần khoai tây chiên nên hắn có vẻ hốt hoảng, chồm qua bên tôi giành lấy, tôi lườm hắn một cái:

"Nhóc! phần này là do tôi chọn mà, muốn ăn thì tự đi mà chọn lấy!"

"Ha ha... Nhưng tôi là người trả tiền mà!" nói xong liền bốc mấy sợi cho vào miệng, thấy vậy tôi cũng không chịu thua, liền bốc lấy vài sợi cho vào miệng, suy nghĩ lại thì cảm thấy thật buồn cười, tôi với hắn, 2 thằng đàn ông ngồi đối diện nhau trong KFC, giành giựt nhau một phần khoai tây chiên, cuối cùng miệng của chúng tôi đều chứa đầy khoai tây chiên, phần khoai tây chiên ấy nhanh chóng không còn một sợi nào cả. Thật không dễ dàng nuốt trôi cả đống khoai đang chứa trong miệng ấy, tôi nói với giọng giận lẫy:

"Khốn kiếp! ăn chưa đã chút nào cả, anh, mau đi mua thêm một phần đi!"

Hắn móc ra 10 đồng và nói: "Tôi bỏ tiền, anh bỏ công vậy!"

"Khốn kiếp!" Tôi đẩy tiền về phía hắn: "Anh đang sai khiến ai vậy?"

"Ha ha... Nếu không thì chúng ta quyết định bằng cách oẳn tù tì vậy, ai thắng sẽ đi mua?"

"Không chịu! hôm nay anh khao tôi mà, anh phục vụ tôi mới đúng chứ!"

"Vậy thì thôi!" Hắn nhét tiền vào túi: "Ăn xong rồi thì đi về vậy!"

Tôi hoảng hốt nói: "Thôi! thôi! tôi phục anh rồi, được chưa!" nói xong liền chuẩn bị tư thế chơi oẳn tù tì với hắn. Vừa nghe thấy tôi đồng ý, liền tỏ ra vẻ rất đắc ý. Cuối cùng tôi thắng 2 lần. Tôi cười ha hả nhìn hắn. Hắn cũng đang cười ha hả nhìn tôi và nói: "Anh thắng rồi!"

"Xin mời!" tôi nói với nụ cười đắc ý.

Hắn cười to, nói: "Lúc nãy anh không nghe tôi nói gì à? tôi nói ai thắng người đó sẽ đi mua mà!"

Lúc này tôi mới nhớ ra hình như là vậy, nhưng đương nhiên tôi không thừa nhận rồi, nghĩ bụng xem ngươi làm gì được ta. Hắn liền nói tôi chơi gian lận, tranh cãi được một lúc, tôi đề nghị chơi thêm một lần nữa, hắn lại không chịu, suy nghĩ một lúc, hắn liền quay qua nói với một lão già ngồi bên cạnh:

"Bác ơi! hồi nãy bác cũng đã nghe thấy rồi đúng không, con nói là người nào thắng người đó sẽ đi mua, đúng không?"

Lão già ấy dường như không nghe thấy những gì hắn nói, chờ rất lâu cũng không có động tĩnh gì, ngay cả sắc mặt cũng không chuyển biến, hắn có chút thất vọng, không ngờ trong lúc chúng tôi đều mất hết lòng kiên nhẫn, lão già ấy lại gật gà gật gù, hắn phấn chấn hẳn lên:

"Thấy chưa? bác ngồi bên cạnh cũng nghe thấy như vậy, xem anh còn gian lận được không?"

Tôi vẫn không chịu thua, quay sang nhìn lão già đó và nói: "Có lẽ lỗ tai bác ấy có vấn đề, nên đâu biết anh đang nói gì, gật đầu đại thôi, như vậy không tính!"

Không ngờ tôi vừa dứt lời, lão già đó liền đập bàn và nói thật lớn: "Ai nói lỗ tai tôi có vấn đề? Rõ ràng là anh thua rồi không chịu nhận!"

Tôi giựt bắn người, hắn phá lên cười với vẻ đắc ý: "Thấy chưa! Còn không đi mua nhanh lên nữa!"

Lần này thì tôi hết cách, liền đứng dậy đi về phía quầy phục vụ, đi được vài bước tôi liền quay lại, khều hắn một cái rồi nói: "Đưa đây!" Hắn dường như không hiểu gì, tôi tiếp lời: "Anh khao tôi mà bắt tôi phải trả tiền là sao?"

Hắn chớp chớp mắt: "Còn nói là giám đốc gì gì đó, sao nhỏ mọn quá vậy!" nói xong liền móc 10 đồng lúc nãy ra!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 3.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status