Ninh Tiểu Nhàn ngự thần lục

Quyển 4 - Chương 183: Báo thù như vậy không thú vị


Editor: Tran Phuong
Beta: Tiểu Tuyền

Diệu nhân sao? Nàng nhất thời đen mặt, lòng có chút lên men. Tố Hà tiên ử từ rất nhiều năm trước đã không biết đi đâu, nhưng nghe Trường Thiên tán thưởng nàng như vậy Ninh Tiểu Nhàn hơi cảm thấy khó chịu.

May là Trường Thiên thấy sắc mặt nàng, đúng lúc giải thích: “Nha đầu ngốc, đừng nghĩ lung tung. Chỉ vì lần này ngươi vào “Thượng Thiên thê”, mang về cho ta không chỉ một chén Nguyệt Quang đâu, cái này đã bị chưởng môn điện Vân Tiêu động tay chân!” Đến chính hắn cũng không nhận thấy được, bản thân mình không hi vọng nàng nảy sinh hiểu lầm không cần thiết.

Nàng bĩu môi tỏ vẻ rất không vui: “Nói mau, cái chén này bị động tay chân gì?”

Trong Thần Ma Ngục cười cười nói nói, trên núi Thanh Tịnh lại đánh sống đánh chết.

Lúc Đồ Tẫn ra khỏi bí cảnh, nhập vào thân kỳ lân cũng không dây dưa với đám đệ tử cấp thấp, xoay người bay về ngọn núi cao nhất của Núi Thanh Tịnh, cả người đằng đằng sát khí, trong miệng tươi cười rạng rỡ, xem bộ dáng này là định kiên quyết chấp hành sách lược giết sạch đốt trụi. Kỳ Lân chuyên tu thân thể, có thể nói sức lực lớn vô cùng, đao thương bất nhập, pháp khí bình thường đánh vào người nó căn bản như gãi ngứa vậy. Có mấy đệ tử cấp thấp không có mắt liều chết tiến công, bị nó đạp một cước hóa thành thịt nát.

Trưởng lão chủ trì công việc “Thượng Thiên thê” lần này vừa mới tới, đã bị kỳ lân phun vài ngụm thần hỏa mà chết, trở thành bia đở đạn trung đẳng.

Nhưng hắn cũng không hoàn toàn vô giá trị, cuối cùng cũng tranh thủ chút thời gian cho điện Vân Tiêu. Ngay khi kỳ lân bước vào ngọn cao nhất của Núi Thanh Tịnh, hộ sơn đại trận rốt cuộc cũng bắt đầu vận chuyển. Trận pháp này bày trí trên cả ngọn Núi Thanh Tịnh, mười tám ngọn núi bình thường hấp thu thiên địa linh khí cung cấp nuôi dưỡng trận pháp, nếu có cường địch tới cửa, chỉ cần năm vị trưởng lão liên thủ liền có thể khởi động.

Kỳ lân trấn thủ Núi Thanh Tịnh gần nghìn năm, toàn bộ trên dưới điện Vân Tiêu đều biết tên này là kẻ một cú không chỉ phá nát, gõ bẹp con sư tử đồng, thân thể vô cùng mạnh, bây giờ bị yêu nhân phụ thể, phản chiến chĩa giáo về môn phái. Nào dám không coi trọng?

Bọn họ mở hộ sơn trận pháp do chưởng môn đời thứ hai của Điện Vân Tiêu bày ra, địch nhân bị vây trong đó phải chịu nỗi khổ vạn kiếm lăng trì, đồng thời trận pháp này còn có thể ép linh lực địch nhân cho mình sử dụng, hơn ngàn năm qua đánh đuổi vô số cường địch cho Điện Vân Tiêu, lập được không ít kỳ công.

Kỳ lân đứng trong trận, ngẩn ngơ, đột nhiên cuồng nộ nói: “Tốt xấu gì cũng qua hơn ngàn năm, lại vẫn dùng chút đồ chơi rách nát của Tần Thi Vũ thủ sơn, đến một chút tiến bộ cũng không có! Điện Vân Tiêu hiện tại chỉ có chút tiền đồ đó, thảo nào càng lăn lộn càng kém cỏi!”

Khẩu khí này không giống kẻ thù bên ngoài đến xâm phạm ngược lại giống trưởng bối giáo huấn tiểu bối. Chợt nghe trên đỉnh núi cao nhất Điện Vân Tiêu truyền đến một giọng nói già nua: “Các hạ là bạn cũ của Điện Vân Tiêu ta?”

Sau đó, từ phía chủ phong bay ra một lão giả gầy guộc, mặt trắng không râu: “Ta là chưởng môn Điện Vân Tiêu – Ngụy Minh. Các hạ là người phương nào, vì sao xâm chiếm thần thú trấn sơn?”

Kỳ lân lạnh lùng nhìn hắn, giọng nói như chuông đồng: “Ta họ Đồ. Hơn một ngàn năm trước ở chỗ này cũng từng đánh một trận với Điện Vân Tiêu. Chắc hẳn lúc đó ngươi không có ở đây đâu.” hắn bỏ thân thể con người, chiếm thân thể thần thú. Thanh tuyến cũng trở nên trầm thấp, to lớn.

Lòng Ngụy Minh trầm xuống. Yêu vật này cư nhiên một ngàn năm trước đã khiêu chiến bản môn, xem ra chính là cường địch. Hắn trầm ngâm nói: “Họ Đồ? Trong ấn tượng của lão hủ không có ai họ Đồ……….”

Nói đến đây sắc mặt đột nhiên biến đổi, kinh nghi nói: “Ngươi họ Đồ! Chẳng lẽ là “Ma Ảnh” Đồ Tẫn một ngàn năm trăm năm trước!”

Đồ Tẫn phụ thân trên người kỳ lân cười ha ha nói: “Không ngờ trong môn phái này còn có người nhớ kỹ ta, tốt, tốt!”

Sắc mặt Ngụy Minh có chút sầu khổ. Lão thân là trưởng môn có quyền xem một chút bí tân của Điện Vân Tiêu. Trong đó có ghi chép nói một ngàn năm trăm năm trước, bản môn có một môn đồ tên Đồ Vũ Sinh, tu hành bàng môn tà đạo, nhập ma, sau đó phản bội sư môn. Việc ác chồng chất, nhưng đạo hạnh lại ngày càng cao. Bản môn và tam đại tiên phái liên thủ bắt hắn, lại chỉ đánh hắn trọng thương. Sau đó hành tung người này không rõ, không xuất hiện nữa.

Nếu là yêu nhân này, Điện Vân Tiêu hôm nay đã khó có thể giữ được, bởi vì năm đó Đồ Tẫn cũng bị vây trong hộ sơn đại trận, hơn nữa dựa vào một thân bản lĩnh xông ra ngoài! Năm đó Điện Vân Tiêu không giống với bây giờ, chính là thời đại nhân tài xuất hiện lớp lớp, khi đó cũng không bắt được hắn, bây giờ Điện Vân Tiêu lấy gì đối chọi với kẻ đồ sát vạn người chứ?

Quả nhiên thân hình Đồ Tẫn lóe lên, liền kích phát đại trận. Chúng đệ tử thấy hộ sơn đại trận khởi động, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Trong thời gian ngắn,chỉ thấy trong trận lóe lên ánh sáng vàng, có tiếng kêu quỷ khóc thần sầu truyền đến, người người mặc dù không thấy rõ lắm lại đều nói yêu nhân nhất định sẽ bị bắt, không chết cũng thành nửa tàn. Từ lúc bọn họ nhập môn tới nay chỉ thấy hộ sơn đại trận khởi động một lần, chính là lúc yêu tông ở phụ cận tới đánh, lúc đó, không tốn chút sức nào đã vây hãm toàn bộ yêu tông bên trong, yêu quái bị giết hơn nửa, chỉ có mấy kẻ dẫn đầu đạo hạnh cao thâm đào tẩu.

Nào biết qua nửa ngày, trong hộ sơn trận pháp truyền ra tiếng cười dài ầm ĩ của Đồ Tẫn, sau đó ánh sáng trong trận tan hết, yêu quái này tuy rằng trên người bị thương nhưng vẫn ngạo nghễ đứng đó: “Ha, so với năm đó còn nhanh hơn nửa canh giờ, xem ra thân thể thánh thú quả nhiên mạnh mẽ!”

Hộ sơn đại trận, lại bị hắn phá!

Thân hình khổng lồ của Đồ Tẫn bay về hướng chưởng môn nhân Điện Vân Tiêu, nhìn Ngụy Minh như lâm đại địch, thần sắc trong mắt biến ảo, hồi lâu mới nói: “Không ngờ Điện Vân Tiêu đã suy bại thành vậy, đến chưởng môn nhân cũng chỉ là nguyên anh hậu kỳ. Mệt ta lúc bị nhốt còn tâm tâm niệm niệm không quên báo thù! Ha ha, Tần Tố Hà nếu biết tông phái năm đó nàng hết sức bảo vệ, không cần ngoại nhân tới chiếm cũng biến thành gà đất chó sành, chẳng biết sẽ có tâm tình gì?” Tần Tố Hà, dĩ nhiên chính là tên của Tố Hà tiên tử.

Hắn đứng thẳng một lúc lâu, chỉ cảm thấy hứng thú nhạt dần, tín niệm giúp hắn chống cự hơn ngàn năm lúc này ầm ầm tan rã.

Hắn bị Tố Hà tiên tử vây trong nơi phong ấn đến nay, mỗi ngày đêm đều nghĩ sau khi thoát khốn phải trả thù Điện Vân Tiêu như thế nào, trả lại gấp bội những ngày tháng không cam lòng và khất nhục của hắn. Nhưng đến khi hắn đứng ở nơi này mới phát hiện, đối thủ lại trở nên nhỏ yếu không gì sánh được. Tựa như kẻ đấu bò ngày đêm tôi luyện kĩ xảo, đến lúc thi đấu mới phát hiện đối thủ không phải bò đực hùng tráng mà biến thành cừu nhỏ ôn thuần, tâm tình của hẳn chẳng lẽ không buồn bực vô cớ sao?

Đồ Tẫn kinh ngạc dại ra, Điện Vân Tiêu này trên dưới mấy nghìn người cư nhiên không có một người dám lên tiếng, trạng điện nhất thời cổ quái trầm muộn. Qua một lúc lâu, Đồ Tẫn hào hứng nói: “Thôi, thôi, không thú vị chút nào. Đến sức đánh một trận cũng không có, một bên tàn sát thì chẳng thú vị gì!”

Hắn chung quy đã từng là đệ tử Điện Vân Tiêu, trong bí cảnh cũng bắt không ít người phàm tới hỏi tình hình gần đây của môn phái. Nhưng trong mắt người phàm bình thường, đệ tử tiên phái đều là lão thần tiên, bọn họ nào có thể nói được tình huống gì của Điện Vân Tiêu? Lúc này hắn tận mắt thấy môn phái suy bại, lòng chẳng biết là mừng hay lo, là đắc ý hay thất lạc.

Ngụy Minh và các đại trưởng lão nhìn nhau, sắc mặt nhục nhã. Yêu nghiệt này mạnh mẽ như vậy, đã thế Điện Vân Tiêu lại từ từ suy thoái trong mấy trăm năm qua, dĩ nhiên khiến đối phương đến hăng hái động thủ cũng không có, lời này chẳng khác nào trắng trợn đánh vào mặt, nhưng hết lần này đến lần khác trong lòng bọn họ còn thở phào một hơi.

Dù sao cũng là cơ nghiệp các tiền bối truyền xuống, chung quy cũng không muốn cứ thế bị hủy trong tay mình.

Đồ Tẫn bĩu môi xoay người bay về phía ngọn núi cao nhất. Tuy lười giết người nhưng lồng ngực hắn vẫn còn một ngụm ác khí, không nhả ra được.

Điện chủ Điện Vân Tiêu được xây ở đỉnh cao nhất Núi Thanh Tịnh, là cung điện dị thường to lớn. Truyền thừa gần hai nghìn năm, lịch đại môn nhân đều giữ gìn và xây dựng thêm, dưới ánh trăng trông thật xa hoa. Đồ Tẫn bay đến đỉnh núi, hít sâu một hơi, yêu lực lưu chuyển trong lồng ngực, sau đó thần hỏa mênh mông phun tới!

Một ngụm thần hỏa này là oán khí tích tụ hơn ngàn năm qua của hắn, tất nhiên là dùng hết toàn lực, giữa không trung xuất hiện một con hỏa long dương nanh múa vuốt lao thẳng về phía chủ điện. Cung điện Điện Vân Tiêu chuyên dùng gỗ tạo thành, bị thần hỏa đốt, không hóa thành tro bụi là không thể.

Khóe miệng Đồ Tẫn lộ ra nụ cười. Hắn muốn làm vậy, đã rất nhiều, rất nhiều năm trước. Hiện tại bỏ qua cho những người trong môn phái không giết, chỉ đốt cung điện của bọn họ, lão tử đã rất nể tình rồi đúng không?

Hết lần này đến lần khác, đúng lúc này bên ngoài cung điện lại bốc lên một trận ánh sáng màu lam sâu kín, như sóng nước trong nháy mắt lan rộng, che phần lớn cung điện! Rồng lửa kia đánh thẳng vào sóng nước này, gầm thét hai tiếng, cuối cùng chỉ có thể phí công tiêu tan vô hình.

Chủ điện này cư nhiên có kết giới bảo hộ!

Đồ Tẫn giận dữ, miệng Kỳ Lân có tia lửa lúc ẩn lúc hiện, hiển nhiên công kích kế tiếp liền tới. Nhưng một tếng thở dài khẽ vang lên bên lỗ tai hắn: “Vũ Sinh, ngươi mượn thân thể kỳ quái gì đến gặp ta thế?”

Giọng nói này! Kỳ lân nhất thời cứng lại, thần hỏa trong miệng cũng nuốt vào bụng. Hắn kinh ngạc nhìn lại, kết giới lặng yên ngưng kết ra hình một cô gái, thản nhiên cười đối diện hắn.

Cô gái này đai huệ váy sen, quần dài màu trắng, cứ vậy thướt tha đứng trong không trung, càng khiến bả vai thêm thanh mảnh, thắt đáy lưng ong. Dung mạo của nàng tất nhiên là như tiên nữ, nhưng lại có phần ý vị nhàn nhã điềm đạm, điềm tĩnh, thì dung mạo dù có tuyệt sắc cũng là vẻ đẹp thoát tục không dính bụi trần.

Đồ Tẫn chỉ liếc nhìn một cái liền si ngốc đứng đó, lòng vừa mừng như điên vừa phẫn hận, vừa đắc ý vừa buồn bực, vừa ngọt ngào lại vừa đau khổ. May là dù trong lòng hắn nhấc lên sóng to gió lớn nhưng mặt vẫn không biểu tình.

“Tần Tố Hà!” Hắn chỉ có thể căm hận nghiến răng nói mấy chữ này. Với kiến thức của hắn, tất nhiên biết đó không phải bản thân Tố Hà tiên tử, chỉ là một luồng thần niệm của nàng mà thôi, đến nói cũng không thể nói một câu, chỉ có thể truyền lại ngôn từ chủ nhân để lại. Hắn ở trong tuyệt địa cũng từng hỏi người phàm nhưng chỉ nghe nói Tố Hà tiên tử sau khi nhường chức trưởng môn đã đi vân du tứ hải, đến giờ vẫn không rõ tung tích.

Nét mặt Tố Hà tiên tử nhìn không ra vui buồn: “Nếu ngươi có thể thấy tia thần niệm này của ta, chứng tỏ ngươi đã tự mình thoát khỏi nơi phong ấn. Lúc này tất cũng trả thù Điện Vân Tiêu, có phải không?” Nàng dùng ngữ điệu chậm rãi nói: “Dù sao cũng là đồng môn, lưu cho họ một con đường sống có được không?”

Nữ nhân này thủy chung vẫn đặt môn phái ở vị trí đầu tiên! Đồ Tẫn giận dữ, dù cho trước mắt chỉ là hư tượng, không nghe được câu trả lời của hắn, hắn vẫn trả lời liên thanh: “Không được, không được! Ta càng muốn giết hết bọn chúng!” Vốn hắn cũng muốn tha cho môn đồ Điện Vân Tiêu, nhưng hiện tại lại không muốn làm theo ý nguyện của Tố Hà tiên tử.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status