Nô thê muốn xoay người

Chương 130: Pháp hội Đông Quý (một)


Trong lúc cả vùng đất Cổ Cách còn chìm trong đêm đen lạnh giá thì một âm thanh hùng hồn ngân nga cũng đã vang lên, tuyên cáo ngày lên đồng của pháp hội Đông Quý cuối cùng bắt đầu. Dân chúng Cổ Cách nghe được tiếng chuông, sớm rời giường rửa mặt chải đầu, sắp xếp kinh niệm Phật, chuẩn bị mọi thứ thật tốt trước khi tới Thác Lâm tự tham dự.

không biết có phải được thần phật ban ân, mà ngày hôm đó Cổ Cách trời rất quang đãng, mặc dù sau mấy ngày gió tuyết gào thét mạnh mẽ. Phía Đông chân trời nhuộm một lớp màu hồng son, trong nháy mắt lại biến thành vàng chanh. Ánh sáng mặt trời sáng sớm đầu tiên của vùng đất Cổ Cách rơi lên đỉnh mái nhà hoàng cung, sau đó chậm rãi phủ kín cả tòa thành. không khí thật trong trẻo nhưng tất cả đều phủ lên một lớp tuyết lạnh lẽo nhìn ra khắp phía mênh mông, thoạt nhìn cũng có vài phần hơi đáng lo ngại. Ngày hôm nay là ngày mà mặt trời lên cao nhất.

Bất quá La Chu cũng không có đứng tại Cổ Cách trên đỉnh núi thưởng thức này hiếm thấy mặt trời mọc. Giờ phút này, nàng chính bản thân chỗ sông Sutlej trong cốc, hỗn loạn tại phần đông Bác Ba nhân trung gian, đi qua tại dài đến vài trăm thước hơn trăm tọa Phật tháp trung. Ánh mặt trời tà tà khuynh chiếu vào giống như phấn trang ngọc thế cao ngất Phật tháp thượng, Phật tháp giống nhau tản mát ra mộtvòng thản nhiên vàng óng ánh hào quang, tràn ngập thánh khiết cùng trang mục. Nhiều màu kinh phiên bắt tại trên thân tháp, rơi tại tuyết đọng thượng, coi như nở rộ tại thuần trắng mùa đông màu sắc rực rỡ hoa tươi.

Vào ngày này người Bác Ba sẽ chắp hai tay tạo thành chữ thập, hướng Phật cầu nguyện hành lễ; họ không sợ băng tuyết giá lạnh, trên đầu đội một cái mũ dài; tay cầm kinh Phật, trong miệng lẩm bẩm và lần từng tràng hạt. Dù là nam hay nữ, già hay trẻ, cơ hồ trên mặt mỗi người đều toát ra một loại đoan trang nghiêm túc, mỗi một đôi mắt đều thể hiện không chút dao động, luôn kiên định với tín ngưỡng của họ, tâm linh rung động đánh sâu vào linh hồn.

Nếu có máy ảnh, La Chu sẽ không chút do dự đem những hình ảnh này lưu lại vĩnh viễn. Ở hiện đại ở cạnh sông Sutlej có hàng trăm Phật tháp đã sớm bị bỏ trống, hoang vắng lụi tàn. Mà lúc này, cuối cùng chính mắt nàng được thấy chúng ở thời kỳ huy hoàng cùng vinh quang nhất.

“Heo, ngươi nên trở về bên người Vương đi.”

Từ trong cảm xúc rung động tràn đầy, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh cực sát phong cảnh nhắc nhở nàng.

La Chu phẫn nộ quay đầu nhìn lại, phía sau là hai thị vệ dũng mãnh giả dạng dân thường. Từ trong cách gọi của họ, nếu nhớ không lầm thì nàng đã gặp hai thị vệ này nhiều lần rồi. Bắt nàng vào địa lao, bắt nàng ra khỏi địa lao, lại ba năm lần đứng trông trước cửa tẩm cung của Cầm thú Vương, mắt nàng dù muốn không nhìn quen cũng khó quá a.

“đã biết.” Nàng mệt mỏi đáp, nhắc chân lên chậm chạp hướng phía trong góc đi đến. Cầm thú Vương đưa một nô lệ như nàng ra khỏi cung để đi xem pháp hội lên đồng, có thể đáp ứng cầu xin của nàng, hắn mang nàng đến xem trung tâm của Phật tháp cũng đã là kỳ tích rất lớn cùng ân sủng vô vàn. Làm người phải biết thấy đủ, tuy rằng Cầm thú Vương bởi vì thích nên đối nàng có vẻ dễ dàng tha thứ.

Được rồi, trung tâm Phật tháp đã coi qua rồi, kế tiếp cũng nên khởi hành đi xem Thác Lâm tự cùng âmnhạc vũ điệu tôn giáo mà nàng vẫn luôn tha thiết ước mơ. Cảm xúc uể oải hoàn toàn lại bị thay thế bởi sự mong đợi, bước chân trên tuyết mặc dù có chút khó khăn nhưng vẫn mang một chút nhẹ nhàng hưng phấn.

không hổ là đỉnh cao nguyên, nóc nhà thế giới, cái lạnh rét buốt cũng không cần nhắc lại, đất đầy tuyết đọng êm dày. Tùy ý bước một bước đều có thể chìm sâu nửa thước dưới lớp tuyết. May mắn nàng mặc một đôi ủng bằng da dê vải nhung dày cao đến đầu gối, cảm giác so với giày đi tuyết của Australia còn muốn dày hơn nữa.

Dưới sự bảo vệ, giúp đỡ của hai gã thị vệ thì nàng cuối cùng cùng lết được đến bên cạnh xe liễn, nàng đã muốn mệt đến nỗi lè lưỡi hổn hển thở dốc. Khói trắng không ngừng từ miệng phun ra, nháy mắt tan ra trong cái lạnh giá rét.

Đa Cát không nói sai, một thiếu nữ yếu ớt như nàng nếu như cố gắng trốn thoát trong mùa đông gió rét như này thì chỉ có đường chết mà thôi. Nơi đây áp xuất thấp khí oxy giảm, nhiệt độ xuống dưới âm hai mươi mấy độ, cánh đồng hoang vu bị bao phủ bởi tuyết, mỗi một điều kiện tự nhiện ở đây đều là vô cùng ác liệt. Nghĩ vậy, La Chu nhịn không được lại hướng đám người Bác Ba lúc trước chỗ trung tâm Phật tháp nhìn thoáng qua. Người dân ở cao nguyên tuyết vực này từ thời viễn cổ liền sống ác liệt quen tranh đấu mà tồn tại, ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy mà vẫn sinh sống, sao mà không khiến người người phục sát đất?

Lúc này thì tấm mành nhung dày bằng da dê bị xốc lên, một cánh tay cường tráng vươn ra bắt lấy bả vai của nàng, nhẹ nhàng luồn xuống dưới nách nhắc nàng lên kéo vào bên trong. Cả người bị dính khí lạnh ở bên ngoài lập tức tiến vào một cái ôm ấm áp.rộng lớn kiên cố

“Sao không đem mũ cùng bao tay nhung da dê theo?”

Giọng nói nhà nhạt cứng rắn vừa mới kết thúc, nàng còn chưa kịp trả lời hắn thì đống quần áo mặc trênngười đã bị cởi xuống. Dưới ánh sáng mờ mờ bên trong khoang xe, Cầm thú Vương mở rộng áo bào đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng.

Ở bên ngoài lâu nên cả người bị đông lạnh, cả người lạnh muốn chết lặng đi, nhưng mà do tâm tình nàng hoàn toàn kích động phấn chấn vì được đi xem pháp hội nên nhất thời còn không cảm thấy khó chịu. Khi tiến vào cái ôm ấm áp của Cầm thú vương nàng mới giật mình phát hiện thân thể của chính mình lạnh đến mức nào, khó chịu bao nhiêu. Nàng theo bản năng hướng sâu vào trong ngực Cầm thú Vương cuộn mình hấp thu hơi ấm tỏa ra cuồn cuộn không dứt ấy.

Tán Bố Trác Đốn cúi đầu nhìn nữ nô đang ôm hắn sưởi ấm dưới áo choàng, chút hờn giận trong lòng cũng phai nhạt chút. hắn đưa tay vói vào trong áo choàng cầm lấy một bàn tay lạnh như băng của nàng bắt đầu xoa nắn, biểu cảm lạnh nhạt lặp lại trách cứ lúc nãy: “Ai cho nàng bỏ mũ xuống, cởi gang tay nhung da dê hả?.”

Bàn tay có lực đem hai bàn tay lạnh muốn đông cứng của nàng ấp lại thật kín kẽ, hơi ấm truyền sang giống với nhiệt độ của ấm lò, lòng bàn tay thô ráp xoa xoa da thịt nàng đến phát đau, nhưng lại có chút cảm giác ngưa ngứa thích ý.

“Người khác đều cởi mũ cùng bao tay mà.” La Chu nhẹ giọng giải thích. Cởi mũ cùng bao tay là đại biểu hướng thần phật kính cẩn, nàng tuy rằng không tin tôn giáo, nhưng mọi người đều cởi chẳng nhẽ mình không cởi sao, nàng cũng chẳng phải muốn làm con hạc trong bầy gà a? Nàng tự nhận không có tinh thần tự lập. Nàng rất đỗi bình thường tầm thường, không nhận nổi sự chú ý của người khác, hòa mình với quần thể mới là cách sống tốt nhất cho nàng.

“Ngươi không phải người Bác Ba, cũng không có thờ phụng thần phật.” Tán Bố Trác Đốn lạnh giọng nói, chà xát làm nóng bàn tay của nàng, lại cách một tầng quần áo dày của nàng mà xoa nắn, “Chẳng lẽ nàng lại tại lần hành kinh tiếp theo lại tiếp tục đau bụng sao?”

La Chu nghe hắn nói xong liền ngẩn ra, kinh ngạc nhìn đôi mắt hung ác nham hiểm của Cầm thú Vương. Chỉ qua vài giây liền bại trận nói: “không… không muốn.” Nghe ý của Cầm thú vương như là hắn … hiểu biết nữ nhân bị lạnh trong ngày kinh nguyệt sẽ ảnh hưởng xấu tới thân thể. Là mãnh thú cho hắn biết sao? Hay là hắn dành thời gian tìm tòi sách tự học? Nàng có phải hay không có thể mừng thầm sau này sẽ không phải ngủ trên sàn nhà nữa hay không?

“Vậy ngoan ngoãn đeo găng tay vào. Nếu tự tiện cởi ra ta lập tức mang nàng hồi cung” Tán Bố Trác Đốn lạnh giọng uy hiếp năng

“Vâng.” La Chu quả thực ngoan ngoãn trả lời cũng không nhúc nhích chỗ Cầm thú Vương xoa bóp. không phải nàng muốn làm con dê con luôn dịu ngoan nghe lời mà là do trước mặt hắn nàng căn bản là không có ý kiến của chính mình. Bởi vì cho dù có, cũng bị coi là không có và đó hoàn toàn biểu tình lãng phí.

nói gì thì nói, tự lần chạng vạng tối đút thức ăn đó, do thần kinh não của nàng nhất thời trì trệ, làm cho tế bào phòng vệ tự tiện làm chủ nên hết trào lại cắn Cầm thú Vương, cuối cùng nàng trong lúc khó ló cái khôn mà cứu nàng khỏi bàn thua trông thấy, nàng giống như… sẽ không thực sự e ngại Cầm thú Vương nữa. Ách, chính xác ra nàng thật sự vẫn rất sợ Cầm thú Vương, nhưng phần sợ hãi không mãnh liệt giống trước kia, ít nhất khi nàng đối mặt với hắn thì không còn như là chuột gặp mèo nữa.

Cầm thú Vương thật sự thích nàng, đây là điều mà nàng sau đêm đó đã cho ra kết luận. Nàng khôngbiết Cầm thú Vương giải thích liên tục trong bao lâu nàng cũng không biết nữa, nhưng nội tâm nàng lại từ kinh hãi chuyển sang thành thổn thức may mắn. Từ đủ loại biểu hiện của Cầm thú Vương thì trước mắt thì phần yêu thích của hắn đối với nàng có thể nói là tấm bùa Hộ Mệnh duy nhất của nàng. Nàng không thể dễ dàng dẫm nát phần thích này, không thể đem chính mình một lần nữa đặt vào hoàn cảnh sớm chiều khó giữ được mạng nữa. Cái cảm giác như ở trong địa ngục dày vò, hồi tưởng lại liền khôngrét mà run.

Cảm giác được khí lạng của nữ nô trong lòng hắn cơ bản đã tản đi hết, Tán Bố Trác Đốn mới rút tay về. hắn để ý thấy mấy viên đá san hô hồng lấp lánh trên bím tóc đen nhánh mà không kiềm chế được vuốt ve. Thế nào lại chuyển sang vuốt ve khuôn mặt trắng noãn thanh tú của La Chu.

Khuôn mặt nữ nô có chút lãnh lạnh. Hôm nay hẳn là ngày kinh nguyệt cuối cùng của nàng. Sau hơn mười ngày đút ăn đông trùng hạ thảo thì khuôn mặt trắng xanh của nàng mới thay đổi được một chút, coi như là bệnh nặng mới khỏi đi. hắn cảm thấy như có kim châm đâm vào tim hắn thật đau. hắn có chút hối hận vì trước kia đã đem nàng tra tấn.

Bụng ngừng đau được năm sáu ngày sao giờ lại đột nhiên đau nữa? Ngày hôm sau, hắn lo lắng tình trạng kinh nguyệt của nàng đột nhiên chuyển biến xấu liền hỏi một vài phi tử trong hoàng cung cùng thị nữ chuyên môn và đại phu chữa bệnh. Sau đó, cũng hiểu rõ nàng to gan lớn mật vụng về mà lừa gạt hắn.

Chính là một nô lệ ti tiện lại dám giả đau lừa gạt hắn, Mục Xích • Tán Bố Trác Đốn! hắn nổi giận. hắnhận không thể đem nàng chém thành từng mảnh nhỏ. Chờ hắn hổn hển vọt vào tẩm cung lại thấy nàng năm ngủ ngon lành trong đệm chăn ấm áp trên giường.

Bàn tay trắng noãn nắm thành quyền, đặt tại cạnh má. Mi mắt đen khó được có lúc không cong lên bực bội, khóe môi nhếch lên, cái miệng hơi mở tỏa ra hương thơm lan xa, cánh môi hồng phấn căng đầy như là mời gọi người ta đến hôn. Nữ nô ngủ thật sự say, cũng ngủ thật sự an ổn, điều duy nhất phá hỏng quang cảnh tốt đẹp này là sắc mặt trắng bệch của nàng.

sự tức giận muốn xé nát mọi thứ dần dần rút đi, thay bằng một cảm giác bủn rủn nảy lên trong ngực, hắn bỗng nhiên nhớ lại tối hôm qua nàng mạo phạm hắn thì lộ ra ánh mắt hãi khủng, tâm lãnh lẽo cứng rắn phút chốc đổi thành một trận đau sót. Cúi xuống nhìn nàng rồi đặt một nụ hôn lên gương mặt xanh trắng ấy, hắn nghĩ đã bỏ qua cho nàng rất nhiều lần, như vậy thì có thêm một lần nữa cũng không phải cái gì to tát cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status