Nói yêu em 99 lần

Chương 925: 99 câu chúc phúc (5)


Hai người đi dạo liên tục đến tận chín giờ tối, đi dạo vòng quanh khắp khu ACR mấy lần, Tống Thanh Xuân mới chịu bỏ qua.




Trên đường đi về phía bãi đỗ xe, Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân đã đi qua con đường dành riêng cho người đi bộ mà ACR mới thi công xây dựng.




Ánh đèn nê ông trong tủ kính của các quầy hàng ở hai bên đường dành riêng cho người đi bộ lập lòe đủ các loại màu sắc. Trên cây dọc hai bên đường treo đầy bóng đèn bảy màu, lấp lánh không ngừng, cảnh tượng nơi ngã tư đường xinh đẹp giống như trong truyện cổ tích.




Lợi dụng Tô Chi Niệm có khả năng siêu nhiên, cho mãi đến tận trưa rốt cuộc Tống Thanh Xuân đã chịu mở miệng nói chuyện với anh.




Cô vẫn chưa hoàn toàn phục hồi lại tinh thần bởi sự kích động từ buổi đi dạo phố, giọng điệu rõ ràng mang vẻ đắc chí: “Tô Chi Niệm, tại sao hôm nay anh lại mua cho em nhiều đồ như vậy?”




Chuyện này rõ ràng đều là do em mở miệng muốn mua mà… Tô Chi Niệm không nói gì, chỉ hơi liếc nhìn Tống Thanh Xuân, trước sau trong lòng anh vẫn lặng yên một lời cũng không thốt ra khỏi miệng.




Tiếp nhận ánh mắt đầy uất ức của Tô Chi Niệm nhìn vào mình, Tống Thanh Xuân lại hoàn toàn không chút tức giận. Cô ôm lấy cánh tay của anh, nụ cười càng thêm sáng loá. Vẻ mặt cô vừa mang vài phần kiêu ngạo vừa mang vài phần xấu hổ, nhưng vẫn mặt dạn mày dầy tiếp tục nói: “… Thật ngượng ngùng, đều là do em đòi anh mua cho.”




Vậy sao? Tô Chi Niệm tiếp tục nhìn sang Tống Thanh Xuân, vẻ như hoàn toàn không nhận ra cô, anh vẫn không nói gì, chỉ chu khóe môi lên, ý coi thường cô càng rõ ràng thêm một ít.




Tống Thanh Xuân bĩu bĩu đôi môi đáp lại Tô Chi Niệm một cái, chẳng muốn biểu lộ cùng anh nữa, khuôn mặt vẫn tiếp tục tràn ngập ý cười, kiểu vẫn còn dư vị vui thích khác trong một buổi chiều đi dạo phố, tiếp tục mở miệng: “Tô Chi Niệm, anh nói xem, sao em lại có thể lợi hại như vậy nhỉ, đến một câu nói em không phải nói ra, vậy mà anh vẫn có thể biết rõ em đang nghĩ muốn cái gì!”




Lợi hại không phải là anh sao? Như thế nào lại biến thành cô vậy?




A… Tô Chi Niệm nghe có chút không lọt tai, khẽ “xùy” một tiếng, quay đầu đi, cho cô một cái gáy.




Tống Thanh Xuân cong cong đôi môi lên, dường như lúc này có một chút không được vui vẻ: “Tô Chi Niệm, đây là anh đang ghen ghét với em, ghen ghét với em chỉ vì em đã tìm được một người bạn trai tốt như vậy, còn anh thì lại không có.”




Ghen ghét ư? Anh là người không thích đàn ông, lại đi ghen ghét với cô tìm được người bạn trai tốt sao? Tô Chi Niệm không chịu nổi nữa, bật lên mấy tiếng cười lạnh lùng ha ha, câu chuyện bắt đầu chuyển sang sự lợi hại hơn rồi.




“A…” Tống Thanh Xuân học theo ngữ điệu của Tô Chi Niệm, cũng a lên một tiếng, chỉ có điều ngữ điệu kêu lên của cô vẫn chưa kịp dứt, đột nhiên Tô Chi Niệm dường như sực nghĩ tới điều gì đó, gọi tên của cô: “Đình Đình?”




“Hả?” Bị cắt ngang lời nói, theo phản xạ Tống Thanh Xuân ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.




“Còn lợi hại hơn nữa, em có muốn thử một lần hay không?”




Tống Thanh Xuân mở trừng hai mắt, có chút theo không kịp ý trong lời nói của Tô Chi Niệm: “Cái gì mà lợi hại hơn nữa?”




Tô Chi Niệm không lên tiếng nữa. Anh lẳng lặng yên tĩnh nhìn chằm chằm vào cô một lát, một giây sau, cô đã bị anh đã khống chế ý thức, chậm rãi nhắm mắt lại. Sau đó anh buông lỏng tay của cô ra, chậm rãi lui về sau hai bước, sau đó xoay người, sải bước rời đi.




. . . . . .




Đại khái qua nửa phút, hàng lông mi dài cong của Tống Thanh Xuân có chút run rẩy, hai mí mắt của cô chậm rãi nâng lên.




Tô Chi Niệm, người lúc đầu vẫn đứng ở bên cạnh cô, giờ sớm đã không thấy bóng dáng đâu, mà trí nhớ của cô lúc này, cũng có chút không ăn khớp được với nhau.




Tình hình như vậy, thực quá mức quen thuộc, quen thuộc vì cô biết rõ, cô đã bị anh điều khiển ý thức.




Trên đường dành riêng cho người đi bộ nườm nượp người đến người đi. Tống Thanh Xuân xoay chuyển thân thể, ngắm nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng của Tô Chi Niệm. Trong miệng cô vẫn không thể nổi, âm thầm mắng chửi Tô Chi Niệm vài câu. Lời của cô còn chưa kịp dứt, một cô gái xinh đẹp đi tới trước mặt của cô, nở nụ cười đầy hữu hảo đối với cô: “Tống Thanh Xuân, mong cô mỗi ngày đều có tâm tình tốt đẹp.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status