Nữ ngỗ tác họa cốt

Chương 317: Tết Thanh Minh


Nha hoàn của Kỷ Mộ Thanh là Thải Lan vừa lúc chứng kiến toàn bộ một màn vừa rồi.

Kỷ Uyển Hân và Dung Vương?

Bọn họ quen nhau từ khi nào?

Thải Lan mang theo bộ dáng kiêu ngạo của một nha hoàn thượng đẳng!

Sau đó, nàng ta quay trở lại trong viện của Kỷ Mộ Thanh.

Kỷ Mộ Thanh đúng lúc đang ngồi ở trước gương,vỗ trên mặt có chút ửng hồng, toàn bộ khuôn mặt đều hồng giống như mông khỉ, sau đó nàng ta cầm lược bắt đầu chải tóc một cách hứng thú.

Từ sau khi bị đưa ra khỏi cung, Kỷ Mộ Thanh vẫn chưa rời khỏi sân của mình, cũng không gặp ai ngoài nha hoàn bên người Thải Lan.

Những vết sưng đỏ trên người nàng ta đã biến mất từ lâu.

Hiện tại, nàng ta hoàn toàn là một người bình thường như mọi người vẫn biết!

Nàng ta vẫn ở trong sân giả bệnh, chờ đợi Tiêu Phi thực hiện lời hứa của mình!

Thải Lan mò tới, nói hết sự tình vừa rồi nhìn thấy cho nàng ta biết.

Kỷ Mộ Thanh dừng động tác trên tay, hất mạnh chiếc lược trên bàn một cái.

Một tiếng cạch vang lên!

Nàng ta thở hổn hển nói: "Không ngờ, nàng có dã tâm lớn như vậy, dám đi câu dẫn Dung Vương?"

"Tiểu thư, nhị tiểu thư đang muốn trèo cao!" Thải Lan phụ họa.

"Chỉ dựa vào nàng? Không biết tự lượng sức mình, cha hứa gả nàng cho Thẩm gia đã là vinh hạnh lớn lao của nàng, còn muốn trở thành Dung Vương phi?"

Nàng ta nói với vẻ mặt khinh bỉ!

Thải Lan cũng mang vẻ mặt khinh thường nói: "Nô tỳ thấy dường như Dung Vương không thích nhị tiểu thư, không nhiệt tình với nhị tiểu thư lắm. Nhưng thật ra nhị tiểu thư vẫn không ngừng tán tỉnh."

Hừ!

Kỷ Mộ Thanh không biết vì sao mình lại cảm thấy khó chịu.

Dù sao, nếu như Kỷ Uyển Hân và Kỷ Vân Thư gả cho khất cái, như vậy sẽ hợp với tâm ý của nàng ta nhất.

Theo lý thuyết, Kỷ Mộ Thanh lúc này sẽ chạy đi tìm Kỷ Uyển Hân, sau đó nhục nhã nàng một phen mới được, nhưng hiện tại, nàng ta không có năng lượng để quản việc này.

Thái tử đã chết, nàng ta thật sự rất vui vẻ. Rốt cuộc, mình không có duyên gả cho hắn, vì vậy Cảnh Hoa chết cũng tốt.

Không lâu sau, nàng ta có thể gả cho Cảnh Diệc, trở thành Diệc Vương phi.

Hơn nữa, trong tương lai Cảnh Diệc có thể sẽ trở thành Thái tử, bản thân mình cuối cùng chẳng phải là Thái Tử Phi hay sao?!

Tưởng tượng tới đây, tâm tình Kỷ Mộ Thanh trở nên rất tốt.

Nàng ta nói với Thải Lan: "Đúng rồi, mấy ngày nay nếu như có người Diệc Vương phủ tới, lập tức bẩm báo với bổn tiểu thư."

"Vâng."

Thải Lan đồng ý.

"Đối với Kỷ Uyển Hân và Kỷ Vân Thư, chờ tới khi bổn tiểu thư trở thành Thái Tử Phi, sẽ có rất nhiều thời gian đối phó bọn họ." Nàng ta vênh váo tự đắc!

Thải Lan vừa nghe thấy thế thì cảm thấy có điều gì đó không đúng!

Thải Lan nhất thời không thể nhịn được nên hỏi: "Tiểu thư, Thái tử đã chết, ngài làm thế nào để ngồi vào vị trí Thái Tử Phi?"

Kỷ Mộ Thanh mắt lạnh nhìn Thải Lan một cái, chất vấn: "Ngươi nói lại lần nữa?"

"Nô tỳ chỉ...... chỉ......"

Bốp!

Thải Lan ấp a ấp úng chưa kịp nói xong, Kỷ Mộ Thanh đã giơ tay lên và tát nàng một cái.

Thải Lan lập tức quỳ xuống, nhanh chóng xin tha: "Nô tỳ biết sai rồi, cầu xin tiểu thư tha cho nô tỳ."

"Hừ!" Kỷ Mộ Thanh căm tức nhìn nàng, nâng cằm nàng lên, vừa bá đạo, vừa kiêu căng nói: "Cho dù Thái tử đã chết, Hoàng thượng sẽ phải lập Thái tử mới, bổn tiểu thư sẽ vẫn là Thái Tử Phi. Vị trí này, không ai có thể đoạt được. Ngươi nghe rõ cho ta, Thái Tử Phi chỉ có một người, chính là ta."

"Vâng vâng vâng, nô tỳ đã biết."

Kỷ Mộ Thanh giống như hung thần ác sát phất phất tay, đuổi Thải Lan ra ngoài, bản thân mình thì ngồi xuống tiếp tục trang điểm.

Cho dù nhìn như thế nào, nàng ta vẫn rất hài lòng với sự xuất hiện của chính mình trong gương.

Chuyện vừa rồi dường như chưa từng phát sinh!

Trái tim nữ nhân, thật sự giống như cây kim ở dưới đáy biển.

.......Dịch: Emily Ton.....

Cảnh Dung đi tới Trúc Khê Viên sau khi rời khỏi tướng quân phủ.

Kỷ Vân Thư ở trong phòng cả ngày và xem lại những bức vẽ xương cốt, nếu không phải bọn nha đầu nhắc nhở nàng trời đã tối, đoán chừng đôi mắt nàng cũng sẽ không nhìn ra phía bên ngoài một cái.

Trên bàn, những tờ giấy trắng rải rác khắp nơi.

Trên mỗi tờ giấy đều chứa đầy nét vẽ của nàng, cái gì cũng có, nhưng người khác nhìn xem cũng không thể hiểu......

Nàng xoa xoa cổ mình, đặt những bức họa xuống, rửa tay và dùng bữa tối. Sau đó nàng mới ra ngoài sân, lập tức nhìn thấy Cảnh Dung dạo bước đi đến.

Trên mặt hắn mang theo tươi cười.

"Ăn chưa?" Cảnh Dung hỏi.

"Ừm."

"Ăn gì?"

"Bào ngư và vi cá mập!

"Uống gì?"

"Nước sôi để nguội."

Một hỏi một đáp.

Thật sự giống như hai người hàng xóm gặp gỡ và chào hỏi nhau.

Chỉ nói chuyện "Ăn uống"!

Kỷ Vân Thư cầm một cuộn vải trắng trong tay, đi tới một gốc cây trong viện, nhón chân lên, cố sức treo những mảnh vải trắng trong tay lên những nhánh cây nhô ra.

Cảnh Dung không hiểu vì sao, đứng ở phía sau nàng hỏi một câu: "Nàng đang làm gì vậy?"

"Tết Thanh Minh!"

"Cái gì?"

"Ngày để tỏ lòng tôn kính với người thân của mình."

Kỷ Vân Thư không quay đầu lại đáp.

Thật ra, Kỷ Vân Thư không hiểu vì sao Đại Lâm không có tết Thanh Minh. Đại Lâm chỉ có lễ tế hằng năm, đó cũng là ngày cúng tế ăn tết hằng năm.

Bởi vì không có tết Thanh Minh, vì vậy nên Kỷ Vân Thư mới tự mình treo những mảnh vải trắng trên cây đại thụ trong sân của mình.

Xem như cúng tế và tảo mộ tổ tiên!

Cảnh Dung tiến lên vài bước, tiếp nhận những dải trắng trong tay nàng, nhẹ nhàng buộc vào trên cành cây.

Hắn nói: "Tết Thanh Minh? Vì sao bổn vương chưa từng nghe qua? Đại Lâm có ngày hội này sao?"

"Nó tồn tại ở quê ta. Mỗi năm vào ngày hôm nay, chúng ta đều sẽ quay về quê hương, đi tảo mộ người thân của mình, giống như lễ cúng tế, cũng treo một số dải giấy màu trắng, đốt một chút hương."

"Lễ tế hằng năm?"

"Không phải! Nhưng, cũng gần giống như thế."

Sau khi buộc chặt những mảnh vải, Cảnh Dung vỗ vỗ tay, hỏi nàng: "Vậy, nàng đang muốn cúng tế tam ca của nàng, hay là tổ mẫu của nàng?"

"Nương của ta."

Kỷ Vân Thư nhìn vào những dải vải trắng hơi lay động trong gió, trong mắt mang theo tưởng niệm.

Cảnh Dung hỏi: "Nàng từng gặp nương sao?"

Nàng lắc đầu: "Không, khi ta vừa sinh ra, nương ta vì khó sinh mà chết. Phụ thân ta nói, khi nương ta chết, nương ta vẫn ôm chặt lấy ta. Ta chỉ nhìn thấy nương qua ảnh, à...... chính là bức vẽ chân dung."

Nàng nói, đương nhiên là người mẹ của mình ở thời hiện đại, không phải là vị mẫu thân nơi này.

Cảnh Dung lắng nghe, đau lòng nhíu mày, nắm chặt tay nàng, mười ngón tay đan xen với nhau.

Sau đó ——

Hắn nhìn những dải vải trắng trước mặt, nghiêm túc nói,"Kỷ phu nhân, ta hứa, đời này kiếp này, sẽ luôn ở bên cạnh Vân Thư. Ta sẽ chăm sóc cho nàng, bảo vệ nàng, sẽ không để nàng phải chịu ủy khuất hay thương tổn gì. Nếu người ở trên trời có linh thiêng, xin người hãy phù hộ cho chúng ta. Cho dù con đường phía trước gian khổ thế nào, chúng ta đều có thể bước qua."

Kỷ Vân Thư nghiêng mắt nhìn hắn, lẳng lặng lắng nghe hắn nói.

Thật vậy, nàng thật sự cảm động!

Khóe miệng Kỷ Vân Thư hiện lên một nụ cười yếu ớt, sau đó nàng nhào vào trong lòng ngực thoải mái của hắn.

Cảnh Dung khẽ tựa cằm ở trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Vân Thư. "

"Hả?"

Cảnh Dung muốn nói lại thôi, cuối cùng ——

Hắn lắc đầu: "Không có việc gì, ta chỉ muốn lẳng lặng ôm nàng là đủ. "

Hắn ôm nàng càng chặt!

Đêm đó, Cảnh Dung không quay về Dung Vương phủ mà ở lại, thậm chí còn chơi xấu trên giường của Kỷ Vân Thư.

Trong miệng còn hưởng thụ nói một tiếng: "Thật thoải mái!"

Kỷ Vân Thư nheo mắt liếc hắn một cái: "Chàng nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, khuya rồi."

"Ừ." Nói xong, Cảnh Dung lập tức kéo chăn ra, tự mình nằm lên, chiếm lấy giường của Kỷ Vân Thư.

Ca, ta là muốn ngươi quay về phòng mình để ngủ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status