Nữ vương Mommy giá lâm

Chương 189: Hoàng Phủ Nguyệt âm ngoan


Editor: Thơ Thơ

“Nếu Tuyết Vi không có việc gì, mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi.”

“Minh Nhi, con nhìn xem bộ dáng lão gia, ngài kêu chúng ta trở về nghỉ ngơi, chúng ta nơi nào có tâm tư nghỉ ngơi chứ?” Dạ Phi Nhã Lệ lo lắng thở dài một hơi: “Hay là chờ Trương bác sĩ tới, xác định tam nha đầu không có việc gì, rồi nói sau.”

Dù sao Trương bác sĩ đã là người của bọn họ, Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi tự nhiên sẽ không kiêng kị cái gì.

Nhưng……

Cô quá hiểu biết tính cách Tuyết Phỉ Nhi, phỏng chừng nếu Tuyết Phỉ Nhi không vạch trần cô, chuyện này vĩnh viễn sẽ không từ bỏ, đây mới là phiền toái nhất!!

“Phu nhân, tôi đã đánh điện thoại cho Trương bác sĩ, bây giờ Trương bác sĩ ở nơi khác, không kịp trở lại, làm sao bây giờ?” Lạc quản gia nôn nóng đi vào trong phòng.

Tuyết Vi vừa nghe, ánh mắt khẩn trương cùng Hoàng Phủ Minh nhìn nhau. “Bên trong …… Bên trong …… Hoàng Phủ bá mẫu, con, con thật sự không có việc gì, nếu Trương bác sĩ không kịp trở lại, con coi như xong đi.”

“Này……” Dạ Phi Nhã Lệ nghĩ nghĩ, nôn nóng hỏi: “Tam nha đầu, con mới vừa xem qua sao?? Xác định trong nội y đều không có một chút vết máu sao?”

“ừm, đúng vậy, Hoàng Phủ bá mẫu, trong nội y thật sự không có vết máu.”

“Nếu nói như vậy……”

“Hoàng Phủ bá mẫu, lần này đều là cháu sai, nếu bác sĩ không tới xác định em gái cháu không có việc gì, cháu sẽ đứng ngồi không yên. Không bằng, chúng ta mời một bác sĩ khác lại đây xem cho em gái cháu đi.”

Tuyết Phỉ Nhi khổ sở lau nước mắt nơi khóe mắt, rất có cảm giác yêu thương em gái đến trong xương cốt.

Tuyết Vi xem mà muốn phun, cô liền biết Tuyết Phỉ Nhi sẽ không từ bỏ!!

“Cũng đúng, Lạc quản gia, mau, tùy tiện kêu một bác sĩ lại đây, bác sĩ chẩn đoán chính xác, chúng ta cũng an tâm.”

“Vâng, phu nhân……”

Nếu bác sĩ mới tới, cho dù Hoàng Phủ Minh có bản lĩnh đổi trắng thay đen chỉ sợ cũng không cách nào nghịch chuyển càn khôn.

Lông tơ Tuyết Vi thẳng dựng nhìn Hoàng Phủ Minh.

Anh gắt gao nắm chặc nắm tay, con ngươi thâm thúy nhanh chóng nhìn về phía Hoàng Phủ Nguyệt đứng ở một bên ……

Sau thời gian chỉ trong chốc lát.

Lạc quản gia liền mời bác sĩ tới, bọn hạ nhân tụ tập ở trong phòng ngủ, cùng người không liên quan sôi nổi rời đi. Chỉ còn lại có Hoàng Phủ lão gia, phu nhân cùng với Hoàng Phủ Minh.

“Tuyết tam tiểu thư, thỉnh ngài hút một hơi.” Bác sĩ cầm trong tay dụng cụ đứng ở bên cạnh Tuyết Vi.

Sắc mặt cô trắng bệch nhìn chằm chằm bác sĩ kia, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, thân mình cũng lạnh run.

Ngay cả Hoàng Phủ Minh đối mặt vạn sự đều vững vàng bình tĩnh, đều khẩn trương ngưng xụ mặt. Có thể thấy được, kế tiếp chờ đợi bọn họ sẽ là cái gì……

Ở ngoài Nhà.

Đôi tay Hoàng Phủ Nguyệt vây quanh trước người, thân mình dựa nghiêng trên vách tường, một đôi con ngươi mị hoặc lạnh lùng nhìn chăm chú Tuyết Phỉ Nhi trước mắt: “cô, là cố ý làm như vậy đi?”

“Tam thiếu gia, anh đây là…… Có ý tứ gì?” Tuyết Phỉ Nhi ra vẻ khó hiểu hỏi lại.

“A…… trong lòng cô hiểu được. Lần trước cô liền mang bác sĩ đến muốn thử Tuyết Vi, lúc này đây vậy mà trực tiếp ra tay, thật đúng là tàn nhẫn!!”

Tuyết Phỉ Nhi trầm mặc không nói cúi đầu, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Thấy vậy, Hoàng Phủ một cái bước xa liền vọt tới trước mặt cô: “Nếu nói như vậy……” Con ngươi mị hoặc chợt lóe.

Còn không đợi cô phản ứng lại đây.

Hoàng Phủ Nguyệt nhanh chóng duỗi tay đẩy……

Chỉ thấy, Tuyết Phỉ Nhi ‘ lộc cộc, lộc cộc……’ liền lăn xuống thang lầu!!!

Đứng ở cửa thang lầu hai, Hoàng Phủ Nguyệt trên cao nhìn xuống vẻ mặt Tuyết Phỉ Nhi thống khổ, âm trầm khơi mào khóe môi.

Giây tiếp theo……

Anh khẩn trương đẩy cửa phòng Tuyết Vi ra: “Không tốt, không tốt, tuyết nhị tiểu thư té lăn từ thang lầu xuống, bác sĩ, ông đi trước nhìn xem tuyết nhị tiểu thư đi!!!”

“Cái gì?? Nhị nha đầu té lăn xuống thang lầu??? Ai nha, một đêm này làm sao không yên ổn như vậy chứ?” Mọi người phiền não chạy tới nghĩ cách cứu viện Tuyết Phỉ Nhi.

Trong phòng lập tức liền trở nên an tĩnh xuống dưới.

“Hô……” Tuyết Vi chưa tỉnh hồn thở ra một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Hoàng Phủ Minh bên cạnh: “Là anh kêu Nguyệt đẩy Chị hai tôi xuống lầu hả?”

“Không có.”

“Không có? Tôi rõ ràng nhìn đến khi Hoàng Phủ bá mẫu kêu Lạc quản gia kêu bác sĩ mới tới, anh nhìn mắt Nguyệt, kết quả Chị hai tôi liền như vậy té ngã xuống thang lầu, chẳng lẽ không phải anh kêu Nguyệt làm?”

“Tôi liếc mắt Nguyệt một cái, là hy vọng nó có thể ngăn bác sĩ lại, ai biết……” Nói đến chỗ này, Hoàng Phủ Minh đã bất đắc dĩ, lại cảm thấy buồn cười.

Hai anh em này từ nhỏ liền ở bên nhau, sớm đã có ăn ý.

Khi Bác sĩ tiến vào, anh còn có chút oán trách Hoàng Phủ Nguyệt, làm sao không đọc hiểu ý tứ ánh mắt anh. Ai biết, Hoàng Phủ Nguyệt vậy mà sát ra nhất chiêu hồi mã thương?!

Anh xem như phục đứa em trai này!

“Trong đó……” Lời nói đến bên miệng, Tuyết Vi lại xấu hổ nuốt trở vào, liếc mắt trộm ngắm Hoàng Phủ Minh bên cạnh một cái, lại vội vàng thu hồi tầm mắt; lại xem, lại thu hồi.

Mấy cái qua lại, Hoàng Phủ Minh đơn giản dẫn đầu mở miệng: “Muốn nói cái gì?”

“hả…… Tôi, tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, chuyện lần này, chuyện không liên quan tới tôi, anh đừng nghĩ đem nước bẩn hắt ở trên người tôi ……”

“Tôi biết chuyện không liên quan tới cô.”

“Kia, vậy lúc anh tiến vào khẩn trương như vậy làm gì?!! Chẳng lẽ không phải bởi vì anh sợ hãi lộ tẩy sao?!”

“Ai……” Hoàng Phủ Minh sâu kín thở dài, bất đắc dĩ kéo tay Tuyết Vi: “Tôi chỉ là thuần túy lo lắng cho cô mà thôi.”

Hả……

Hé ra khuôn mặt nhỏ hơi dè chừng vừa chuyển, cô giảo hoạt chuyển động tròng mắt.

Cô có thể lý giải đây là vì Hoàng Phủ Minh lại cầu hòa với chính mình sao?

"Được rồi, niệm tình anh có nhân tính như vậy, tôi liền tha thứ cho anh.”

“Tha thứ cho tôi? A, cô tha thứ cho tôi cái gì?”

“Đương nhiên chuyện anh tức giận lung tung với tôi!! Tôi nghĩ anh một tuần cũng tỉnh lại không sai biệt lắm, tôi quyết định không chiến tranh lạnh với anh!!”

“……” Hoàng Phủ Minh xem như hoàn toàn phục cô gái này!! Cô nhất thiện dùng nhất chiêu, mạc chúc trả đũa!!

Nhưng……

Một tuần này đối với anh mà Nói, cũng thực sự không tốt lắm!!

“lễ vật của tôi đâu?”

“Lễ vật?? Lễ vật gì?”

“Đương nhiên là cô đứng ở trước cửa phòng tôi, vẫn luôn ôm cái lễ vật kia.” Nói đến chỗ này, Hoàng Phủ Minh giảo hoạt nở nụ cười.

Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi lập tức từ hồng đến trắng, lại từ trắng đến hồng: “anh, anh, anh, anh làm sao biết, tôi, tôi đi qua chỗ ở của anh?”

“Khụ.” Hoàng Phủ Minh hắng giọng một cái, đứng dậy, rất có tư thế nói. “hi, chào anh, Gần đây làm sao vẫn luôn không thấy được anh? Là bên trong bộ đội công tác quá nhiều sao? Cái lễ vật này tặng cho anh, hy vọng anh thích ha……”

“Không được, không được, không được, như vậy có vẻ có thể quá tiện hay không? Dường như đuổi theo vội vàng muốn cùng anh hòa hảo.”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!!!” Nghe Hoàng Phủ Minh theo như lời chính mình đứng ở cửa kia nói, nhất nhất miêu tả ra tới, Tuyết Vi thẹn thùng dùng chăn che đầu lại: “tên lưu manh này, đời này tôi đều không nghĩ cùng anh hòa hảo!!!”




Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status