Nữ vương Mommy giá lâm

Chương 204: Một mảnh thiên đường thuộc về tôi


Editor: Thơ Thơ

Ông trời.

Vì sao bạn tốt của Hoàng Phủ Minh lại cố tình là Bạch Dạ? Làm sao hết thảy lại khéo như vậy? Cái này kêu cô về sau nên dùng tâm tình gì tới đối mặt hình ảnh hai người bọn họ khi đứng chung một chỗ đây?!

Khi đang phát sầu.

Một bóng dáng xâm nhập trong tầm mắt Tuyết Vi.

Cô đã biết người tới là ai, lại bất động thanh sắc rũ đầu như cũ, nhìn mặt đất.

Bạch Dạ chậm rãi tìm kiếm một vị trí không xa ngồi xuống cùng cô.

Hai người cứ như vậy song song ngồi ở lan can tay vịn, không nói một lời.

Cũng không biết trải qua bao lâu……

“Nơi này, thật sự thích hợp với cô sao?” Bạch Dạ dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc này.

“Cái gì thích hợp hay không thích hợp? Đến nơi nào đều hẳn là một cái thích ứng mới đúng.” Nâng lên mi mắt, Tuyết Vi ngưng thần nhìn dòng suối dưới cầu bắt đầu khởi động ở bên dưới.

“cô có thể sử dụng thời gian 8 năm thích ứng Nhà họ Tuyết, lại chưa chắc còn có thời gian 8 năm tới thích ứng Nhà họ Hoàng Phủ.” Một lời nói giàu có thâm ý rơi xuống, Bạch Dạ chậm rãi nhìn về phía mặt Tuyết Vi nghiêng: “Nơi này…… so với Nhà họ Tuyết các người còn muốn phức tạp hơn, còn muốn hung hiểm hơn, nếu cô truy đuổi là đơn giản, như vậy nên tìm kiếm một nơi thích hợp với cô.”

Phải.

Cô thật là một người thập phần chán ghét phức tạp.

Ban đầu vào Nhà họ Tuyết, cô đến nơi nào đều không thích ứng. Cái gì quy củ đại tiểu thư, cái gì danh môn thục nữ, nếu không phải vì niềm vui gặp cha, cho mẹ được một phần an ổn, có khả năng cô đã sớm trở về phố phường nơi Ngự thành kia.

Nhưng……

Cô vẫn chậm rãi thích ứng hết thảy ở Nhà họ Tuyết.

Có lẽ đúng như theo lời Bạch Dạ, cô không có thời gian 8 năm tới thích ứng Nhà họ Hoàng Phủ.

Nhưng, thì tính sao?

Một ánh mắt lạnh chậm rãi nhìn về phía mặt Bạch Dạ, Tuyết Vi lạnh lùng cười. “anh tin tưởng…… Trên thế giới có đơn giản chân chính sao?”

Cô yêu Bạch Dạ như vậy, yêu anh như vậy, chỉ bởi vì anh đơn giản!

Nhưng mà……

Sự thật đâu?

“Ha hả ha……” Tuyết Vi đột nhiên cất tiếng cười to lên.

Trong tiếng cười hàm chứa trách cứ, có u oán, nghe tới bi thương như vậy.

Bạch Dạ không nói một lời rũ mi mắt xuống, biết rõ…… nụ cười này ý vị cái gì.

“Ai.” Tuyết Vi nặng nề thở dài một hơi, đứng dậy, buồn bã nói: “Một khi đã như vậy, như vậy tôi chỉ có thể nỗ lực đem một kiện ‘ đồ vật ’ phức tạp trở nên đơn giản, thất bại, tan thành mây khói; thành công, tôi liền sẽ chân chính được một mảnh thiên đường thuộc về tôi……”

Lời nói khí phách rơi xuống, cô dần dần biến mất ở trong tầm mắt Bạch Dạ ……

Bệnh viện riêng.

“Mẹ, mẹ đi thong thả.” Ở cửa Bệnh viện, Tuyết Phỉ Nhi mỉm cười đưa tiễn mẹ.
“được, được, con nhanh trở về dưỡng bệnh đi thôi. Để mẹ nói cùng ba ba con đem con về nhà ở đi.”

“vâng vâng, mẹ Gặp lại.”

“Gặp lại.”

Mắt nhìn xe mẹ chậm rãi rời đi, Tuyết Phỉ Nhi mới vừa xoay người……

“Tuyết Phỉ Nhi?”

Nghe được có người kêu tên mình, cô theo nơi phát ra giọng nói nhìn qua đi: “chị?” Đôi mắt vừa chuyển: “chị Tụng Linh.”

“Ha hả, Phỉ Nhi, em làm sao vậy? Tết nhất, làm sao bị thương thành như vậy?” Diệp Tụng Linh mỉm cười đi tới trước mặt cô.

“Ai, đừng nói nữa. Nhưng thật ra chị Tụng Linh làm gì chạy tới bệnh viện vậy?”

“Còn không phải bởi vì em trai ngốc của chị sao.”

“Triết Hạo? Anh ta bị bệnh sao?”

“Nhưng không phải, từ khi nó cùng em gái của em chia tay liền cả người đều không thích hợp, trà không nhớ, cơm không nghĩ, trong nhà đều làm mai cho nó vài cô bạn gái, nhưng ai biết, nó làm không được mấy ngày, liền đổi một người, không mấy ngày liền đổi một người. Kết quả là Tết nhất bởi vì mệt nhọc quá độ liền ngã bệnh.”

“Như vậy……” Tuyết Phỉ Nhi thật đúng là không nghĩ tới Diệp Triết Hạo sẽ si tình đối với Tuyết Vi như vậy!

“Đúng rồi, nói lên cô em gái của em. Cô ta lại cùng người khác cặp với nhau hả?” Vẻ mặt Diệp Tụng Linh ghét bỏ vây quanh đôi tay.

Tuyết Phỉ Nhi sửng sốt: “Chị Tụng Linh, làm sao mà chị biết được?”

“chị nhìn trúng một người đàn ông, sau lại mới biết được người đàn ông kia là bạn trai em gái của em. Đừng nói nữa, thật ra em gái của em thật là có bản lĩnh. Nhanh như vậy liền thông đồng với một người?”

Diệp Tụng Linh nói chính là Hoàng Phủ Minh sao?

Nghĩ vậy, tròng mắt Tuyết Phỉ Nhi chuyển động: “Chính là, chính là, em gái của em cả ngày liền không yên phận. Chị Tụng Linh …… chị không ở trước mặt bạn trai của nó nhắc tới Triết Hạo chứ?”

“Nhắc tới. Làm sao vậy?”

‘ lộp bộp ’!

Trong lòng Tuyết Phỉ Nhi trầm xuống. Phải biết rằng, lúc trước khi Hoàng Phủ Minh tra người phụ nữ trong phòng khách sạn chính là theo tên ‘ Triết Hạo ’ này tra lên.

Bây giờ Diệp Tụng Linh nhắc tới như vậy?

“A, ha hả…… Không, không có gì. Em chính là cảm thấy chị ở trước mặt bạn trai nó nhắc tới Triết Hạo sẽ…… Có thể không tốt lắm hay không.” Nói đến đây, tròng mắt Tuyết Phỉ Nhi vừa chuyển: “Chị Tụng Linh, chị có thời gian không? Em có chút lời nói muốn nói với chị.”

“Ừm. Tốt, chị đi trước thăm em trai, thăm xong em trai, chị liền đi tìm em.”

“được, vậy trong chốc lát thấy.”

“Trong chốc lát thấy.”

Mắt nhìn bóng dáng Diệp Tụng Linh rời đi, Tuyết Phỉ Nhi bất an nắm chặt nắm tay: “Nếu giấy không thể gói được lửa, như vậy ta chỉ có thể……” lời nói âm trầm nói đến một nửa, trong mắt cô thoáng chốc xẹt qua một tia ánh sáng sắc bén……

Nhà họ Hoàng Phủ.

“Nhị thiếu gia.”

Tiễn Bạch Dạ đi, Hoàng Phủ Minh rời viện tìm kiếm Tuyết Vi đều tìm không thấy bóng dáng của cô. “Tìm Tuyết tam tiểu thư sao?”

“Tuyết tam tiểu thư? Tôi giống như mơ hồ nhớ rõ Tuyết tam tiểu thư đi tới chỗ ở của tam thiếu gia.”

“được, tôi đã biết.”

Hoàng Phủ Minh bước nhanh đi tới biệt thự của em trai, đẩy mở cửa, trong phòng chính là mùi rượu ngất trời.

Vẻ mặt anh chán ghét phẩy phẩy trước mũi, chậm rãi móc di động ra chiếu sáng.

Lon bia đầy đất, nơi nơi đều là bình rượu. Anh liền nghĩ không rõ, làm sao Hoàng Phủ Nguyệt có thể ở nơi này ngốc đi xuống?

Mới vừa đi không được hai bước, ánh sáng di động liền chiếu tới Hoàng Phủ Nguyệt nằm không dậy nổi, chiếu tới ở cách đó không xa, Tuyết Vi cũng nhắm mắt lại nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

‘ ong ’ lập tức, đầu Hoàng Phủ Minh đều phải nổ tung.

“Tuyết……”

“Minh? Anh đã đến rồi?” Đúng lúc này, Tuyết Vi vô lực mở hai mắt.

Bên kia, Hoàng Phủ Nguyệt cũng mở mắt.

Tức khắc Hoàng Phủ Minh như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới vừa rồi anh còn tưởng rằng hai người này trúng độc than, thiếu chút nữa dọa anh nằm liệt.

“Hai người các người làm gì vậy, Tết nhất, chơi giả chết vui sao?!”

“Trầm tư……” Hai người kia không mưu mà hợp đã mở miệng.

Đến đừng Nói, Hoàng Phủ Nguyệt đem mành một quải, hơn nữa ở không khí đê mê này, cùng với thảm lông nhún nhún, thật đúng là một nơi tốt để trầm tư.

“Ai.” Hoàng Phủ Minh thở dài một tiếng, chậm rãi nằm ở bên kia Tuyết Vi.

Lập tức, nguyên bản hai cái ‘ tử thi ’ trầm tư liền không thể hiểu được biến thành ba cái.

“chuyện quá khứ, nếu không buông bỏ, chỉ biết vĩnh viễn sống trong quá khứ.”

Không biết qua bao lâu, Hoàng Phủ Minh sâu kín đã mở miệng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status