Nữ vương Mommy giá lâm

Chương 215: Mạng của con trai tôi, tôi làm chủ


Editor: Thơ Thơ

Mới vừa buông xuống, tim lần thứ hai nhắc tới cổ họng, Tuyết Vi không thể tưởng tượng nhìn Hoàng Phủ Minh đứng dậy đang muốn kéo khóa quần, kinh sợ mở miệng: “này, anh nói cái gì vậy? Không cảm thấy ghê tởm sao?!”

“Chưa thử qua hả?” Lúc này, ngược lại đến phiên Hoàng Phủ Minh cảm thấy mới mẻ.

“Vô nghĩa!”

“tôi dạy cho cô!”

“anh có bệnh hả? Ai muốn học chứ?”

“Đáng chết, cô nhìn xem tôi đều thành bộ dáng gì!”

Sắc mặt Tuyết Vi trắng bệch mở to hai mắt, giống như là không có hồn, ngây ngốc ngây dại……

Hoàng Phủ Minh đã lập tức nhận ra không thích hợp: “Cũng là lần đầu tiên?”

Mắt to vô thần chớp một cái…… Hai cái……

Tầm mắt Tuyết Vi chậm rãi nhìn về phía tay anh ấn tay mình, lại chậm rãi nhìn về phía mặt anh, suýt nữa sắp khóc ra tới: “anh…… Cảm thấy…… Sao?”

Tất cả bầu không khí ái muội bởi vì một câu nói này trong nháy mắt tiêu tán.

Hoàng Phủ Minh rốt cuộc khôi phục lý trí.

Tuyết Vi ngây ngốc nhìn chính mình mới vừa chạm qua …… Bàn tay anh.

Tuy rằng giữa bọn họ đã ‘ từng có ’ vài lần, trời biết…… Trong khoảnh khắc…… Cô thiếu chút nữa liền bị dọa hôn mê bất tỉnh……

“cô không phải……” Hoàng Phủ Minh hơi mang nghi hoặc đã mở miệng, nhưng khi nhận thấy được không ổn, lại lập tức nuốt lời nói trở vào.

Nhưng Tuyết Vi vẫn đoán được anh muốn nói chính là cái gì!

“anh muốn nói cái gì?!” Mạnh mẽ áp xuống hoảng loạn vừa mới rồi, Tuyết Vi lạnh lùng nhìn về phía mặt anh: “muốn nói tôi không phải thân hoàn bích, nên cái gì ‘ đều sẽ ’, kỹ thuật thực tốt đúng không? Tôi nói cho anh biết, kỹ thuật tốt cũng có khả năng là tiểu thư. Nếu anh nghẹn đến mức khó chịu, có thể đi tìm đi, dù sao anh cũng không thiếu phụ nữ!”

Hoàng Phủ Minh chán nản.

Bất quá anh chính là có chút tò mò, nếu cô đã không phải lần đầu tiên, hẳn là không đến mức trúc trắc khi sờ đến người đàn ông…… Bị dọa thành như vậy. Ai ngờ, người phụ nữ này liền blah blah phúng anh một đống lớn, thật sự là không thể nói lý!

Hai người im lặng không lên tiếng phát ra hờn dỗi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi tức giận, rốt cuộc có chút giảm bớt.

“này.” Vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của anh.

Hoàng Phủ Minh chậm rãi dời tầm mắt về phía mặt cô.

“Người đàn ông có chiến trường của người đàn ông, tương tự người phụ nữ cũng có chiến trường của người phụ nữ. Tôi cảm thấy tôi còn có thể ứng đối, cho nên, anh không cần lo lắng vì chuyện của tôi. Đem tinh lực đều dùng chăm chúc ‘ chiến trường ’ của anh đi! Anh……”

Ngón tay, khí phách chỉ về phía bụng mình, trong hai tròng mắt Tuyết Vi tức khắc xẹt qua một tia sáng lạnh thấu xương: “Là con của Tuyết Vi tôi, vận mệnh của nó, còn không tới phiên người khác tới làm chủ, chỉ có thể do tôi nói!” Dứt lời, cô tiêu sái đi ra khỏi Biệt thự của Hoàng Phủ Minh.

Nhìn bóng dáng cô lã chã rời đi, Hoàng Phủ Minh nhợt nhạt nở nụ cười.

Anh chính là thích khí phách trên người của người phụ nữ này, nhưng…… Nói kêu anh hoàn toàn yên tâm? Đó là không có khả năng! Chỗ lợi hại của Dạ Phi Nhã Lệ ……

Anh đã biết qua!

Ngoài Biệt thự.

Tuyết Vi đứng ở dưới ánh trăng, một khuôn mặt nhỏ vốn vẫn tràn ngập cao ngạo lại dần dần, dần dần nổi lên một tia đỏ ửng khó nhịn.

“Đáng chết, rõ ràng tới tìm anh, chính là vì nói với anh những lời này, kết quả làm sao liền……” Lòng bàn tay, nhẹ nhàng phủ lên giữa môi.

Hồi tưởng vừa mới rồi cầm lòng không đậu hôn, cô liền cảm thấy đó không phải là mình…… Nhất định không phải!

Hoàng thành, trong cửa hàng bách hóa Long Sơn cao cấp không có một bóng người. Ban giám đốc cửa hàng nhận được tin tức Dạ Phi phu nhân ghé thăm liền sớm phong tỏa toàn bộ cửa hàng, chỉ tiếp đãi một mình bà.

Mặt mũi Nhà họ Hoàng Phủ chính là lớn như thế! Phàm là có người nhà Hoàng Phủ đi ra ngoài, trừ phi chưa từng thông báo trước, nếu không bất luận nơi nào đều phải bảo an thật mạnh, hiện trường trở nên trống rỗng, trường hợp kia có thể nói giống hoàng gia cổ đại xuất hành.

“Cái này, cái này, cái này, cái này không cần. Dư lại đóng gói hết thảy.” Trong một cửa hàng xa xỉ, sau khi Dạ Phi Nhã Lệ nhanh nhẹn chỉ vài món quần áo, nhân viên công tác liền toàn thể xuất động thế bà đóng gói quần áo.

Tuyết Phỉ Nhi ở bên cùng đi cơ hồ đã xem choáng váng mắt.

Chính là người Nhà họ Tuyết bọn họ ra tới mua quần áo, cũng bất quá là một lần nhiều nhất mua mấy chục món mà thôi, nơi nào sẽ giống Dạ Phi Nhã Lệ như vậy, trực tiếp chọn lựa ra vài món không cần, dư lại mấy trăm món đều mua đi?!

Nghĩ vậy, Tuyết Phỉ Nhi không khỏi càng thêm hâm mộ nổi lên cảm giác về sự ưu việt là con dâu Nhà họ Hoàng Phủ!

“Bác gái Hoàng Phủ, bác thật là có ánh mắt tốt, bác lựa ra vài món quần áo không cần kia xác thật chẳng ra gì.” Bắt lấy cái thời cơ này, Tuyết Phỉ Nhi gặp may khoe mã vỗ mông ngựa với Dạ Phi Nhã Lệ.

“Ha hả, nhị nha đầu, thật vất vả cháu mới hết bệnh, trở về Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta. Coi như là bác gái an ủi một chút, nếu coi trọng quần áo nào, liền đi chọn lựa vài món đi.”

Mấy ngày đầu năm, từ sáng sớm Tuyết Phỉ Nhi liền mang theo hành lý trở về Nhà họ Hoàng Phủ, đồ vật còn chưa có để xuống đâu, liền bồi Dạ Phi Nhã Lệ đi dạo phố.

“Ha hả, thật là cảm ơn Bác gái Hoàng Phủ, vậy Phỉ Nhi liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Nói xong, Tuyết Phỉ Nhi cao hứng phấn chấn chọn quần áo.

“Tam nha đầu, tam nha đầu.” Dạ Phi Nhã Lệ mỉm cười với Tuyết Vi đang ngồi ở khu chờ vẫy vẫy tay.

“Bác gái, có chuyện gì sao?”

“Tam nha đầu, cháu xem, Chị hai cháu đang chọn quần áo. Bác cũng không thể không công bằng phải không? Cháu cũng đi chọn vài món quần áo vừa ý đi thôi. Huống hồ, đầu năm chính là ngày họp mặt của Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta, cháu cũng mặc cho có thể diện, thế Minh Nhi cùng Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta giữ mặt mũi.”

Từ khi chị em Nhà họ Tuyết bắt đầu lấy thân phận vị hôn thê dự khuyết vào ở Nhà họ Hoàng Phủ, Nhà họ Hoàng Phủ vẫn luôn áp dụng thái độ xử sự khiêm tốn, còn chưa từng giới thiệu qua các cô với thân bằng khắp nơi.

Hiện nay, Tuyết Vi có thai, Dạ Phi Nhã Lệ và Hoàng Phủ Dương Vinh liền thương lượng, muốn mượn dịp ngày đầu năm cả nhà tụ hội chính thức giới thiệu hai chị em cho thân bằng khắp nơi.

“Ha hả, bác gái, ngài thật là quá khách khí. Năm trước cháu mới đặt mua một ít quần áo, cho nên, không cần chọn lựa.”

“Như vậy. Tam nha đầu, cháu thật đúng là đứa trẻ tiết kiệm chăm lo việc nhà, xem ra bác gái phải học tập, học tập cháu.”

“Bác……” Đợi Tuyết Vi vừa muốn mở miệng.

Tuyết Phỉ Nhi mang theo hai bộ quần áo liền lắc lư, lắc lư đi tới: “Bác gái, bây giờ bác chính là đệ nhất phu nhân của hoàng thành chúng ta, đương nhiên yêu cầu rất nhiều quần áo tới thể hiển quý khí của Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta? Bác mua quần áo, không phải cũng là vì Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status