Nữ vương Mommy giá lâm

Chương 228: Tôi không thích Hoàng Phủ Minh


Editor: Thơ Thơ

“A…… Tiểu Hề…… cô có biết bây giờ cô đang nói chuyện với ai không?” Tuyết Vi nheo lại đôi mắt lạnh, từng bước ép sát đi tới trước mặt Tiểu Hề: “Nói dễ nghe, tôi là tam tiểu thư Nhà họ Tuyết, cô là hạ nhân; nói khó nghe, cô bất quá chính là một con chó do Tuyết Phỉ Nhi nuôi dưỡng mà thôi, khi nào đến phiên cẩu nô tài khoa tay múa chân phân cao thấp đối với chủ tử, hả?!”

“Là, là Bác gái Hoàng Phủ mệnh lệnh cô hầu hạ tiểu thư nhà tôi.

“Hầu hạ?? Cô chỉ lỗ tai nào của cô nghe được Bác gái Hoàng Phủ kêu tôi hầu hạ tiểu thư nhà cô?! Chẳng qua là chiếu cố mà thôi! Hiểu chưa? Tôi cao hứng chiếu cố, liền chiếu cố; không cao hứng…… muốn phủi tay không làm, cũng liền không làm!” Ném xuống những lời này, đầu Tuyết Vi cũng không quay lại liền rời đi biệt thự của Tuyết Phỉ Nhi.

Cho dù Tuyết Vi cô bây giờ vô dụng, cũng không tới phiên hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!!!

“Đoán xem tôi là ai……”

Ở dưới ánh trăng chiếu rọi xuống hoa viên, Tuyết Vi phát ngốc đưa bàn đu dây, đột nhiên bị một đôi tay từ phía sau bịt kín đôi mắt.

Cô bất đắc dĩ bĩu môi: “Hoàng Phủ Nguyệt.” Chậm rãi kéo xuống đôi tay bịt ở trên đôi mắt kia.

“Thật lợi hại, bảo bối, vậy mà lập tức liền đoán đúng rồi.” Hoàng Phủ Nguyệt cười tà ngồi ở chỗ trống bên cạnh cô.

“từ nhỏ tôi nghe anh ca lớn lên, giọng của anh cho dù hóa thành tro, tôi đều quen biết!”

“Bảo bối, cô có biết tôi ghét nhất chính là người khác nói ra loại lời nói này hay không? Từ nhỏ nghe tôi ca lớn lên hả? Cô cho rằng cô thực trẻ tuổi sao? Hả?” Trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt tà tuấn tràn ngập nồng đậm bất mãn.

Nhưng……

Tuyết Vi nói căn bản là sự thật, cô đây là khen Hoàng Phủ Nguyệt lợi hại thôi, lại không ám chỉ anh già rồi.

Trầm mặc không nói mắt nhìn phía trước, khuôn mặt nhỏ dần dần tràn ngập ưu sầu……

“Cãi nhau hả?”

“hả?” Tuyết Vi vừa muốn dò hỏi anh làm sao mà biết được, liền lập tức thề thốt phủ nhận nói: “Không có.”

“Không có? Tôi cũng chưa nói cô cãi nhau với ai, cô liền nói không có? Thiếu tới! Hôm nay, sáng sớm Hoàng Phủ Minh liền chạy tới chỗ tôi ngủ, vừa thấy liền biết hai người các người cãi nhau.”

Nếu Hoàng Phủ Nguyệt đều đã nhìn ra, Tuyết Vi cũng không nghĩ dấu diếm cái gì, đơn giản cam chịu ngậm miệng lại.

“nguyên nhân hai người các người cãi nhau, tuy rằng tôi không rõ ràng lắm. Bất quá…… Trong khoảng thời gian này thật ra tôi phát hiện cô có một ít vấn đề.”

“tôi có vấn đề? Tôi có vấn đề gì?” Tuyết Vi khó hiểu nhìn về phía Hoàng Phủ Nguyệt.

“cô quá mức hiếu thắng, giống Anh hai tôi; cô không thích vì chính mình biện giải, cũng giống Anh hai tôi; cô đem tất cả mọi chuyện đều chôn dấu ở trong lòng, điểm này, còn giống Anh hai tôi hơn. Chính là, cô là người phụ nữ, nếu không hiểu đến vì chính mình biện giải, không hiểu đến làm sao yếu thế, là sẽ không chân chính được lòng người đàn ông.”

Cứ việc, trên người Tuyết Vi có vô tận sức quyến rũ, nhưng phân sức quyến rũ này lại vừa lúc là kiếm hai lưỡi. Làm cho cô đánh mất rất nhiều mặt khác của người phụ nữ vì chính mình tranh thủ quyền yêu.

Nhưng……

“tôi lại không thích Hoàng Phủ Minh, tôi làm gì phải cần đến lòng anh ta??”

“hả……” Tuyết Vi nói một câu này, xem như hoàn toàn làm Hoàng Phủ Nguyệt nghẹn họng.

“Huống hồ……”

“Huống hồ cái gì?”

Huống hồ……

Lúc này đây, Hoàng Phủ Minh đã dẫm tới giới hạn của cô rồi.

Cô có thể xem nhẹ tất cả nội dung bọn họ khắc khẩu, chỉ cần là Hoàng Phủ Minh cùng Tuyết Phỉ Nhi thượng qua giường, điểm này…… Đã làm Tuyết Vi không cách nào tiêu tan!

“Không có gì……” Tuyết Vi nhàn nhạt cười, đứng dậy, chậm rãi nói: “tôi về phòng đi ngủ.”

“ừm……”

Mắt nhìn bóng dáng cô dần dần đi xa, Hoàng Phủ Nguyệt khó xử thở dài nói: “Thật đúng là người phụ nữ khó có thể bị đả động, đến bây giờ đều là ý chí sắt đá như vậy!” Tiếng nỉ non lầm bầm lầu bầu rơi xuống, anh mới vừa ngẩng đầu lên……

Vừa vặn thấy được Hoàng Phủ Minh đứng ở cách đó không xa!!

“À, anh…… Anh hai, anh, anh tới khi nào??”

“Tới một hồi lâu.”

“vậy nói cách khác…… lời Tuyết Vi vừa mới nói…… anh, anh đều nghe được?”

Nghe được không sót một chữ!

Anh trầm mặc không nói nắm chặt nắm tay, khuôn mặt tuấn tú ở dưới ánh trăng chiếu rọi âm trầm như vậy ……

Giữa trưa hôm sau.

Tuyết Vi sớm đã bị kêu đi chiếu cố Tuyết Phỉ Nhi.

Hôm qua chiếu cố một buổi trưa, cô đã toàn thân nhức mỏi, hơn nữa sáng sớm hôm nay lăn lộn, cô quả thực sắp không còn nửa cái mạng.

“Ai nha, mệnh người nào đó, chính là trời sinh chú định. Sinh ra là gà rừng liền dù là nỗ lực cũng không thành được phượng hoàng, vô luận đi nơi nào, sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh trở về nguyên hình.”

Trong phòng khách, truyền đến tiếng Tuyết Phỉ Nhi từng trận châm chọc.

Đối mặt này, Tuyết Vi chỉ lạnh lùng cười, hoàn toàn làm bộ không có nghe thấy.

“Tiểu thư, chuyện xưa bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng quả nhiên là gạt người, chỉ có ngu ngốc mới có thể tin tưởng.”

“ừm, Tiểu Hề, em xem em liền phải cụ thể nhiều, không giống người nào đó …… Một lòng chờ mong làm cái gì Quân Trường phu nhân, kết quả…… Cuối cùng vẫn là rơi vào kết cục bị chị đạp lên dưới chân!!” Nói xong, Tuyết Phỉ Nhi lột ra một quả cam nhét vào trong miệng, phút cuối cùng, còn không quên cho Tuyết Vi một cái xem thường.

“Ai……” Cô bất đắc dĩ thở dài.

Thật không nghĩ cùng Tuyết Phỉ Nhi làm ra vẻ gì đó, nhưng Tuyết Phỉ Nhi này còn không có xong đúng không?

Mặt mang mỉm cười đi tới trước mặt cô, Tuyết Vi vung tay, chỉ chỉ chính bụng mình.

Tuyết Phỉ Nhi vừa thấy động tác của cô, liền biết cô muốn ám chỉ cái gì!!!

Không có biện pháp, bây giờ trong bụng Tuyết Vi thật là mang trưởng tôn của Nhà họ Hoàng Phủ, cho dù kết cục cô thảm, cũng có đứa nhỏ trong bụng này hộ tống, tuyệt sẽ không rơi vào cảnh người đạp dưới chân lăng nhục.

“Hừ, Tuyết Vi, em đừng đắc ý, em phải sinh ra tới mới được. Nếu sinh không ra, em như cũ chỉ là gà rừng!!!”

Sinh ra tới hay không, cũng không tới phiên Tuyết Phỉ Nhi làm chủ.

Huống hồ……

Tuyết Vi cũng không tính toán sinh hạ đứa nhỏ này!!

“Tiểu Hề, trong nhà còn có cái gì chưa làm không?”

“Phòng khách còn chưa có quét tước, hoa viên cũng chưa có rửa sạch.”

“Vậy em còn thất thần làm gì? Còn không nhanh lên…… Phân phó Tuyết Vi đi làm!!” Lời Tuyết Phỉ Nhi vừa ra.

Tiểu Hề lập tức hiểu rõ có ý tứ gì: “Kia, liền phiền toái tam tiểu thư, cô trước quét tước phòng khách một chút đi.”

“Quét tước phòng khách hả?” Tuyết Vi vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc đã mở miệng, đôi mắt phượng vừa chuyển, cô mỉm cười nói: “Xem ra, chủ tớ các người đều có chung một tật xấu.”

“em có ý tứ gì?”

“Chính là tai điếc. Em lặp lại một lần nữa, bất quá Bác gái Hoàng Phủ muốn em chiếu cố chị, chưa có kêu em làm người hầu cho chị. Ok?”

“Đúng vậy, Bác gái Hoàng Phủ đích xác nói kêu em chiếu cố chị, nhưng, quét tước phòng cho chị, cũng coi như làm trong phạm trù chiếu cố. Tiểu Hề, đem cái chổi cho Tuyết Vi.”

“vâng, tiểu thư.” Vẻ mặt Tiểu Hề cười xấu xa lấy cái chổi tới.

Tuyết Vi thật sự là lười làm ra vẻ cùng Tuyết Phỉ Nhi, cầm lấy cái chổi liền quét lên ……
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status