Nữ vương Mommy giá lâm

Chương 235: Kịch liệt khắc khẩu


Editor: Thơ Thơ

“Tiểu thư……” nhà kho lạnh lẽo, Vẻ mặt Ninh Ninh khó xử đi đến.

“Thế nào? Ninh Ninh, Hoàng Phủ Minh đâu?” Tuyết Vi chờ mong nhìn chỗ cửa, lại chậm chạp không thấy Hoàng Phủ Minh hiện thân.

“Xin, xin lỗi tiểu thư, em, em không tìm được nhị thiếu gia……”

Ánh mắt chờ mong dần dần trở nên mất mát, cô bất đắc dĩ quét mắt vẻ mặt Ninh Ninh khẩn trương, nhàn nhạt nói: “A, không tìm được? Là anh ta không chịu đến đây hả?”

“Hả…… Ừm……” Tự biết chính mình không cách nào giấu diếm được Tuyết Vi, Ninh Ninh chỉ phải gật đầu thừa nhận.

“Ai, thôi, vốn là không nên trông cậy vào ai……”

Dù cho miệng nói như vậy, Tim Tuyết Vi vẫn có chút khó chịu.

Ngẫm lại, lần đó sau khi Diệp Triết Hạo hạ thuốc cho cô, cô vừa chạy ra ngoài liền gặp Hoàng Phủ Minh, nói cách khác, Hoàng Phủ Minh tuyệt đối biết cô rốt cuộc có thượng quá giường cùng Diệp Triết Hạo hay không.

Chính là bây giờ……

A……

Ba ngày sau.

“Tiểu thư, dựa theo chị phân phó, em vẫn luôn hỏi thăm tin tức Nhà họ Diệp. Ngày hôm qua, Xí nghiệp Diệp thị đột nhiên bị niêm phong, người Nhà họ Diệp giống như cũng bị bắt.” Trong Điện thoại, Ninh Ninh nôn nóng tự thuật tin tức mình tìm hiểu hết thảy về Nhà họ Diệp.

Tuyết Vi vừa nghe xong, mày lập tức nhíu chặt: “được, chị đã biết Ninh Ninh, em dò hỏi thử, rốt cuộc là bởi vì chuyện gì Nhà họ Diệp bị niêm phong.”

“vâng, em đã biết.”

Cắt đứt điện thoại, Tuyết Vi sầu não dựa vào vách tường phát ngốc.

Tuy Nói rằng, đã đoán trước Hoàng Phủ Dương Vinh tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha Diệp Triết Hạo, nhưng…… Bây giờ cô cũng chưa bị định tội đâu, Hoàng Phủ Dương Vinh làm sao có tinh lực chạy tới đối phó Nhà họ Diệp trước?!

Chẳng lẽ là……

Nghĩ vậy, trong nháy mắt Sắc mặt Tuyết Vi trở nên vô cùng ngưng trọng.

Sắc trời dần dần tối sầm xuống, mỗi khi tới lúc này, nhà kho âm u ẩm ướt này liền dị thường u lãnh.

Tuyết Vi đã liên tục ở chỗ này ba ngày, mới đầu còn có chút không quá quen, lâu rồi, lâu rồi, cô liền chậm rãi thích ứng hoàn cảnh âm u này.

“Nhị thiếu gia.” Ngoài Nhà kho, Hoàng Phủ Minh bước nhanh đi tới. Hai gia đinh gác cửa cung kính hành lễ với anh.

“Các người đều lui ra.”

“Này……”

“Lui ra!”

Giọng mệnh lệnh không dung người cự tuyệt phát ra, hai gia đinh trông coi lập tức từ nhà kho rút lui……

Một phen đẩy cửa phòng ra.

Trong một góc, Tuyết Vi vẫn không nhúc nhích cuộn tròn trên giường, thấy có người tiến vào, cô mở to mắt nhìn thoáng qua. Phát hiện là Hoàng Phủ Minh, cô lại im lặng không lên tiếng nhắm hai mắt lại.

“Không có lời muốn nói sao?!” Hai tay Hoàng Phủ Minh bắt chéo sau lưng, chậm rãi đi tới trước người cô.

Tuyết Vi vẫn không nhúc nhích nhắm mắt lại, không nói lời nào.

“Mấy ngày hôm trước không phải cô còn phái Ninh Ninh tới tìm tôi, làm sao bây giờ không nói?!” Thực hiển nhiên, trong giọng nói Hoàng Phủ Minh tràn ngập hỏa khí. Anh chỉ cần vừa thấy Tuyết Vi lộ ra bộ dáng quật cường liền đánh tâm nhãn muốn phát hỏa!

“Mấy ngày hôm trước là mấy ngày hôm trước, bây giờ…… Không có……” Tuyết Vi lười biếng căng mí mắt liếc mắt Hoàng Phủ Minh một cái lại chậm rãi bế khí.

Nhưng bộ dáng cô lạnh lẽo càng khơi mào lửa giận trong lòng Hoàng Phủ Minh: “đứa trẻ trong bụng cô…… Rốt cuộc là của ai?!”

Hai tròng mắt mở……

Tuyết Vi chậm rãi ngồi dậy, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú mặt anh: “bây giờ là anh biết rõ còn cố ý hỏi, hay là giả ngu giả ngơ? Chẳng lẽ anh quên mất chuyện ngày đó tôi bị hạ thuốc sao?!”

Hoàng Phủ Minh không có quên.

Anh thậm chí nhớ rõ ngày đó Tuyết Phỉ Nhi cũng xuất hiện ở nơi đó, hơn nữa còn ở hành lang gọi tên Diệp Triết Hạo!

“Hoàng Phủ Minh, nếu anh không ngại người khác kêu đứa nhỏ này là dã loại, như vậy…… tôi cũng không ngại!”

“Tuyết Vi!” Đột nhiên, bàn tay to lạnh băng của Hoàng Phủ Minh tàn nhẫn nắm cằm cô: “cô đây là dùng thái độ gì nói chuyện với tôi?!”

“tôi nói chính là sự thật! Là anh tìm tôi phiền toái trước!”

“A. Tôi tìm cô phiền toái hả? Lúc cô và tôi đều không phải thân trong sạch, mẹ nó dựa vào cái gì phải tin tưởng cô?!”

Lời như lưỡi đao đâm thật sâu vào Tim Tuyết Vi.

Cô không phải không cảm giác được, Hoàng Phủ Minh tuyệt đối biết đứa trẻ trong bụng cô là của ai, nếu không, anh không có khả năng kiềm chế ba ngày mới lại đây.

Nhưng mà……

Bọn họ cũng không phải tiếp xúc một ngày, hai ngày, cơ hồ là mỗi ngày gặp mặt, **** tương đương, lúc mỗi lần Hoàng Phủ Minh nhắc tới vấn đề ‘ lần đầu tiên ’ này, đều sẽ cố ý tránh đi. Đây hiển nhiên là biểu hiện của một người đàn ông thân sĩ.

Nhưng anh bây giờ?!

Tuyết Vi khó hiểu, vì sao Hoàng Phủ Minh vào lúc cô nghèo túng nhất còn muốn hung hăng dẫm một chân?! Trầm mặc không nói nắm chặt nắm tay.

Tay Hoàng Phủ Minh nắm hàm dưới cô lần thứ hai giam cầm vài phần: “cô…… Cho ai?!” Tiếng âm trầm chất vấn rơi xuống.

Tuyết Vi gắt gao cắn răng im lặng như cũ.

“Bạch…… Dạ!”

Thời khắc hai từ này truyền vào đến lỗ tai Tuyết Vi, khuôn mặt nhỏ của cô thoáng chốc trở nên vô cùng âm trầm. “anh…… Đang nói cái gì?! Giữa tôi và Bạch Dạ rõ ràng, sao anh lại có thể vu tội chúng tôi như thế?!”

“Rõ ràng? Rõ ràng, cô cùng anh ta ở trong xe hôn môi?! Hả?!” Bàn tay to lạnh băng một phen ném mặt cô ra.

Tuyết Vi giống như là bị điểm huyệt đạo, ngốc tại chỗ vẫn không nhúc nhích……

Cô và Bạch Dạ hôn môi ở trong xe hả?!

Vì sao cô đều không nhớ rõ mình và Bạch Dạ hôn môi qua?

Chẳng lẽ là…… Lần trước? Lúc Ở ……Cửa Nhà họ Hoàng Phủ?!

Tuyết Vi cẩn thận hồi tưởng hình ảnh một ngày kia ……

Xe Bạch Dạ nhìn về phía nam, anh đưa lưng về phía cửa xe thế cô giải đai an toàn. Nếu có người từ cửa lớn Nhà họ Hoàng Phủ vừa ra tới, liền vừa lúc có thể nhìn đến cô và Bạch Dạ…… Hình như là bộ dáng hôn môi!

Thực tế, đây chỉ là vấn đề góc độ thôi.

Chính như, giống lần trước cô cho rằng Tuyết Phỉ Nhi ở cùng Hoàng Phủ Minh hôn môi!

Tay nhỏ, gắt gao nắm thành cái nắm tay. Tuyết Vi thật sự không nghĩ giải thích cùng Hoàng Phủ Minh cái gì, cũng lười đến giải thích cái gì, không cần thiết!

“nếu anh cũng chưa hỏi tôi có phải cho Diệp Triết Hạo hay không, nói vậy, anh đã gặp qua anh ta hả? Chuyện nhà bọn họ bị niêm phong, là anh làm hả?” Tuyết Vi dựa thế dời đi đề tài.

Lúc Ninh Ninh gọi điện thoại tới, cô liền mơ hồ đoán được đây hết thảy hẳn là xuất phát từ tay Hoàng Phủ Minh.

Người đàn ông này có thể lên làm một quân trường, tự nhiên không phải là một kẻ nhân từ nương tay. Anh so với Hoàng Phủ Dương Vinh tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém!

Thấy Hoàng Phủ Minh chậm chạp chưa có mở miệng, Tuyết Vi chậm rãi đứng lên: “Diệp Triết Hạo cũng bất quá là một quân cờ mà thôi, anh thả anh ta đi.”

“bây giờ cô không có tư cách nói điều kiện với tôi, vấn đề của tôi, cô còn chưa có trả lời!”

“A, Hoàng Phủ Minh, vì sao muốn tôi trả lời vấn đề của anh, giữa hai ta …… Bất quá là cho nhau quan hệ lợi dụng mà thôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status