Nữ vương Mommy giá lâm

Chương 365: Là anh làm không tốt sao?


Editor: Thơ Thơ

Tiếng u lạnh mà vô tình rót vào bên tai Tuyết Vi có vẻ xa lạ như vậy.

Cô thống khổ nâng lên đôi mắt, từ cặp mắt đen của người đàn ông chỉ tìm được vô tình và căm hận.

Sớm đã biết người đàn ông giống như Hoàng Phủ Minh yêu hận rõ ràng, tuyệt đối không tiếp thu được một chút bất trung. Hoặc là yêu đến mức tận cùng; hoặc là căm thù đến tận xương tuỷ.

Cô, cũng vừa lúc Là người như vậy.

Lại không nghĩ……

A.

Tuyết Vi tự giễu nhắm lại hai tròng mắt.

Hoàng Phủ Minh như cũ không có một tia lưu tình lại một lần niết cái miệng nhỏ của cô, một ngụm một ngụm đút đồ ăn vào miệng cô.

Cái miệng lập tức trở nên phình phình trướng trướng, Tuyết Vi lại quật cường không có nuốt một ngụm, cho đến khi hoàn toàn không cách nào nhét vào, Hoàng Phủ Minh hoàn toàn bực!

‘Minh, tôi đã sớm Nói cùng anh, Em ba tôi vẫn luôn thích là Bạch Dạ; anh thì sao, tôi biết, một khi anh nghiêm túc liền rất khó buông; nhưng, anh cần gì phải một bên tình nguyện trả giá chứ? Anh đau khổ như vậy, Em ba tôi cũng đau khổ, sao anh không thả Em ba tôi, thành toàn cho nó và Bạch Dạ chứ? ’

Trước mắt, là bộ dáng Tuyết Vi quật cường không chịu cúi đầu; bên tai, là tiếng Tuyết Khả Duy đau khổ cầu xin.

Cô yêu chính là Bạch Dạ sao?

Cô như cũ yêu Bạch Dạ sao?!

Ngọn lửa phẫn nộ nháy mắt bậc lửa lên đầu đỉnh Hoàng Phủ Minh, ‘ lách cách ’ một tiếng, anh vung chân đá bàn trà. “được, không phải cô muốn chết sao? Tôi thành toàn cho cô!!!”

“Người tới!!”

“Nhị thiếu gia……” Nghe được tiếng mệnh lệnh, mấy gia đinh phụ trách trông coi nhanh chóng từ ngoài cửa chạy tiến vào.

“Từ hôm nay trở đi, không được cung cấp nơi này một giọt nước, một hạt cơm!”

“vâng. Nhị thiếu gia!”

“Nhị……” Đợi Ninh Ninh vừa muốn mở miệng cầu tình, có thể thấy được mặt Hoàng Phủ Minh lạnh đến phát sợ, nháy mắt cô không có dũng khí nói chuyện.

“Khụ…… Khụ khụ khụ……” Tuyết Vi thống khổ khụ ra đồ ăn bị Hoàng Phủ Minh mạnh mẽ đút vào miệng.

Anh lạnh lùng nheo nheo mắt, nắm chặc nắm tay, cũng không quay đầu lại rời đi.
“Tiểu thư, thực xin lỗi, em kêu nhị thiếu gia lại đây, chỉ là muốn……” Ninh Ninh vừa vỗ nhẹ lưng Tuyết Vi, vừa áy náy nói.

Cô nhàn nhạt cười: “chị hiểu. Sở dĩ chị có thể nhìn thấy anh mạnh khỏe, đều là công lao của Ninh Ninh em.” Ánh mắt dần dần nhìn về phía bóng dáng Hoàng Phủ Minh rời đi.

Nhưng giây tiếp theo……

Tuyết Vi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm liền hôn mê bất tỉnh.

“Tiểu…… Tiểu thư?? Tiểu thư?!!!!”

Phía sau, truyền đến tiếng Ninh Ninh khẩn trương lo lắng, trong lòng Hoàng Phủ Minh căng thẳng, nhanh chóng ngừng bước chân rời đi, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía phòng khách……

“Nhị thiếu gia, ngài đừng có gấp. Tôi đã sớm thế nhị thiếu phu nhân chẩn trị qua, bản thân cô bị suy dinh dưỡng ảnh hưởng nghiêm trọng, cho nên lần này té xỉu, cũng có quan hệ cùng dinh dưỡng.”

Cửa phòng ngủ, bác sĩ kiên nhẫn giải thích với Hoàng Phủ Minh.

Cho dù bộ dáng anh ra vẻ vô tình cỡ nào, mà trong khoảnh khắc Tuyết Vi té xỉu, anh như cũ không có thể che dấu nội tâm yêu thương Tuyết Vi.

Không ngừng sốt ruột kêu bác sĩ tới, còn ép hỏi bác sĩ tình huống Tuyết Vi, đều đủ để cho thấy tình yêu anh đối với Tuyết Vi chưa từng có một tia thay đổi.

Trong phòng ngủ.

Hoàng Phủ Minh đang nghe bác sĩ giải thích, ở trên mặt kia như trút được gánh nặng, vẻ mặt thật sâu truyền vào trong ánh mắt Ninh Ninh, không khỏi làm cô lộ ra một nụ cười tuệ tâm.

“Tiểu thư, cô thật sự hạnh phúc, cô biết không, nhị thiếu gia yêu cô kỳ thật không có bất luận thay đổi gì.” Bên giường, Ninh Ninh chậm rãi kéo tay nhỏ Tuyết Vi đang rơi vào hôn mê, thấp giọng nói.

Cô coi như ‘nhân chứng’ mục kích toàn bộ hành trình, ở thời khắc nôn nóng, nhất cử nhất động của Hoàng Phủ Minh, Ninh Ninh đều xem toàn bộ ở trong mắt, ấm ở trong lòng.

“Đáng tiếc……” Ninh Ninh mất mát lắc lắc đầu.

Đáng tiếc……

Mặc dù Hoàng Phủ Minh yêu Tuyết Vi như cũ, cũng không làm nên chuyện gì.
Bởi vì trên đời này không có một người đàn ông nào có thể tiếp thu người phụ nữ mình nặng tình xuất quỹ, càng yêu, càng không cách nào chịu đựng!

“Tiểu thư, Ninh Ninh không hiểu, không hiểu vì sao cô muốn phản bội nhị thiếu gia?? Ninh Ninh có thể cảm giác được, cô hẳn là cố ý đối với nhị thiếu gia, vậy vì sao cô còn……?? Lại hoặc là, là Ninh Ninh lầm? Cô như cũ yêu Bạch tiên sinh?”

Một tháng qua, có chuyện vẫn luôn làm Ninh Ninh bối rối.

Cô hiểu biết tính tình Tuyết Vi, giống loại này chân trong chân ngoài, chuyện một chân dẫm hai thuyền tiểu thư nhà cô tuyệt đối không làm.

Trừ phi, Tuyết Vi vẫn chưa từng yêu Hoàng Phủ Minh, vẫn luôn yêu chính là Bạch Dạ.

Chính là, Ninh Ninh lại cảm thấy tiểu thư nhà mình đã yêu Hoàng Phủ Minh.

Không nghĩ ra……

Không nghĩ ra……

Ninh Ninh nghĩ làm sao đều không nghĩ ra, rốt cuộc là cô cảm giác sai lầm? Hay là cô nhìn lầm tiểu thư nhà mình chứ?

“Khụ……”

Suy nghĩ bị một trận ho nhẹ cắt đứt lời, Ninh Ninh theo bản năng quay đầu lại: “Nhị thiếu gia.” Đứng dậy, cung kính hành một cái lễ với Hoàng Phủ Minh chậm rãi đi vào trong phòng.

“cô đi ra ngoài trước đi.”

“vâng, nhị thiếu gia……”

Cửa phòng khép kín.

Hoàng Phủ Minh đứng cách đầu giường không xa, mặt vô cảm nhìn Tuyết Vi nằm trên giường vẫn không nhúc nhích.

Trong mắt đen không thấy đáy của anh ẩn chứa một sợi ánh sáng bồi trở về, trong óc lại không ngừng hiện lên một tháng trước, hình ảnh tiệc mừng thọ cha ……

Cô quần áo bất chỉnh, cô trầm mặc không nói gì, cô vì bảo hộ Bạch Dạ đau khổ cầu xin với anh;

Mỗi một động tác của cô, mỗi một vẻ mặt đến nay đều khắc hoạ thật sâu ở trong trí nhớ Hoàng Phủ Minh, không cách nào lau đi, không cách nào biến mất.

Nhưng mà……

“Trong khoảnh khắc, tôi cho rằng tôi sẽ giết cô. Chính là…… Khi tôi thật sự hạ quyết tâm về sau, tôi lại phát hiện tôi căn bản không hạ thủ được.”

‘ anh…… Nếu là…… Muốn giết em…… Liền…… Giết đi……’

‘ a, giết cô? Chờ cô sinh con của tôi ra tới, tôi liền thành toàn cho cô!!! ’

Cái gì vì sinh con?

Hoàng Phủ Minh rõ ràng biết mình không có hạ sát thủ với cô bất quá chính là không đành lòng mà thôi!

Đôi tay gắt gao nắm thành quyền, Hoàng Phủ Minh chậm rãi nện bước…… “tôi cũng cho rằng, dùng một tháng thời gian có lẽ có thể hòa tan cảm tình đối với cô, mà hôm nay khi tôi nhìn thấy cô tiều tụy, lòng tôi…… Lại khó chịu như vậy.”

Tuy nói là mạnh mẽ đút cô ăn cơm, nhưng bất quá chính là Hoàng Phủ Minh vì thấy cô quật cường mà mất đi lý trí mà thôi.

Thấy bộ dáng cô bị buộc đến thống khổ, lòng anh đã thống khổ lại tức bực, thay phiên bị tra tấn. (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)

“tôi cũng không cảm thấy tôi là người do dự không quyết đoán, nhưng đối mặt với cô…… A……” Bước chân đến bên giường, Hoàng Phủ Minh tự giễu nở nụ cười, hai tròng mắt nhìn chăm chú khuôn mặt Tuyết Vi giãy giụa như vậy.

Khom người, ngồi ở mép giường, anh chậm rãi vươn tay, nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi: “Nói cho tôi, là tôi làm không tốt, không có thể đi vào lòng cô sao? Hay là…… Vô luận tôi làm gì, cô vĩnh viễn chỉ yêu Bạch Dạ thôi sao?”

Tiếng thống khổ nỉ non, cùng với nhiệt độ trong lòng bàn tay kia dần dần truyền tới giác quan của Tuyết Vi ……

Là anh thật sự làm không tốt sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status