Nữ vương Mommy giá lâm

Chương 460: Đứa trẻ cãi nhau


Editor: Thơ Thơ
“A Hùng……” đồng bọn xung quanh xấu hổ nhìn về phía tiểu mập mạp nổi giận đùng đùng.

Khuôn mặt tiểu mập mạp cố chấp: “tôi càng muốn cùng cậu chơi!” Mạnh mẽ kéo lại cánh tay Miêu Miêu.

“Buông tay, cậu buông tay, nếu không buông tay tôi liền nói cho thầy biết!!!”

“tôi không buông tay, cậu có bản lĩnh liền mét thầy đi.” Tiểu mập mạp vô lại bắt lấy cô.

Thấy thế, Mộ Phàm vẫn luôn trầm mặc tức khắc mở to hai mắt nhìn, ưu thương trong mắt cũng bị lạnh băng thủ tiêu, đợi lúc cậu vừa muốn động thủ ……

“Người ta không thích chơi với cậu, cậu còn mặt dày mày dạn quấn lấy người ta, a, thật đúng là da mặt dày!” Một giọng khinh thường truyền đến.

Mọi người sôi nổi nhìn qua ……

Chỉ thấy, một tay Tiểu Cửu cắm túi tiền, không chút để ý đã đi tới bọn họ.

“Oa, Cửu thiếu gia……”

“Cửu thiếu gia……” Tức khắc, mấy nữ sinh quanh mình lộ ra vẻ mặt sùng bái khó nén.

Mấy nam sinh gây sự sợ tới mức thân thể phát run.

“Anh, anh…… Anh chính là cửu gia?” Tiểu mập mạp khẩn trương hỏi người bên cạnh.

Mấy tiểu tử kia lập tức gật gật đầu: “Đúng vậy, A Hùng, chúng ta không cần chọc anh. Chạy nhanh đi thôi!”

“Hừ, Mộ Phàm, Miêu Miêu, các người chờ tôi, chuyện này chúng tôi không để yên.” Nói, tiểu mập mạp mang theo đồng bọn của mình liền chạy đi rồi.

Tuy nói, Tiểu Cửu mới nhập học hơn nửa tháng, nhưng tên của cậu cũng đã kinh động toàn bộ nhà trẻ. Trên cơ bản, ở nhà trẻ liền không có ai không sợ cậu.

Các nam sinh đều tôn xưng cậu là cửu gia; các nữ sinh ngưỡng mộ cậu là Cửu thiếu gia. Tiểu Cửu ở nhà trẻ mười phần bộ dáng lão đại, miễn bàn nhiều phong cách.

“Tiểu Cửu!!” Miêu Miêu vừa thấy em trai xuất hiện, không khỏi lộ ra nụ cười vui sướng.

Tiểu Cửu khốc khốc liếc mắt Mộ Phàm trầm mặc không nói, lạnh lùng nói: “Miêu Miêu, nếu lại có người khi dễ chị nhớ rõ tìm em. Đi trước.”

“ừ……” Nhìn theo Tiểu Cửu rời đi, Miêu Miêu mỉm cười kéo lại cánh tay Mộ Phàm: “Chúng ta đi chơi thang trượt đi.”

“ừ……” Mộ Phàm rầu rĩ không vui bồi Miêu Miêu đi chơi khu trò chơi.

Bất luận Miêu Miêu chơi rất vui vẻ, nhưng trên mặt Mộ Phàm trước sau đều không có nụ cười, chỉ như vậy yên lặng nhìn chăm chú vào Miêu Miêu chơi vô cùng vui vẻ.

“Phàm Phàm, cậu có phải bởi vì chuyện A Hùng không vui hay không?” Nhận thấy được Mộ Phàm có chút không thích hợp, Miêu Miêu cũng vô tâm chơi tiếp.

Cậu im lặng lắc lắc đầu: “tôi chỉ là cảm thấy…… Nếu tôi cũng có thể giống Tiểu Cửu như vậy thì tốt rồi. Như vậy, sẽ không có người khi dễ tôi, mà tôi, cũng có thể bảo hộ cậu.”

“Không có quan hệ Phàm Phàm, cậu là bạn của Miêu Miêu, như vậy Tiểu Cửu cũng sẽ bảo hộ cậu!”

“Đó không giống nhau!” Mộ Phàm phủ quyết nhíu mày: “Tiểu Cửu bảo hộ cậu, là chuyện của Tiểu Cửu. Tôi bảo hộ cậu, là chuyện của tôi.”

“hả?” Miêu Miêu đơn thuần nghi hoặc lắc đầu, tựa hồ cũng không thể lĩnh hội hàm nghĩa chân chính trong lời nói của Mộ Phàm.

Có lẽ……

Mười mấy năm sau cô bé có thể lý giải đi.

“Phàm Phàm.” Đột nhiên, tiếng Mộ Thần Hiên từ nơi không xa truyền đến.
Hai tiểu gia hỏa sôi nổi nhìn qua.

“Ba ba.” Trên mặt Mộ Phàm lộ ra nụ cười vui sướng khó có thể thấy.

Mộ Thần Hiên nhanh chóng chạy tới trước mặt con trai: “Bảo bối, nhớ ba ba sao?”

“dạ dạ……” Tiểu gia hỏa đầu gật như cái trống bỏi.

Anh ôn nhu xoa xoa đầu con trai, đôi mắt đào hoa theo bản năng chuyển về phía Miêu Miêu: “Phàm Phàm, cô bé là bạn của con sao?”

“dạ, ba ba, cô ta kêu là Miêu Miêu, là bạn ngồi cùng bàn với Phàm Phàm.”

“à, hóa ra cô bé chính là Miêu Miêu mới tới chuyển tới trường……” Mộ Thần Hiên chậm rãi ngồi xổm trước người Miêu Miêu, mỉm cười vươn tay: “cô bé được nha, người bạn nhỏ, mấy ngày nay Phàm Phàm thường xuyên nói với chú về cháu. Không nghĩ tới cháu lại là như vậy, đáng yêu như vậy.”

“Chú, chào chú.” Miêu Miêu y hồ lô họa gáo cầm tay Mộ Thần Hiên.

Anh càng xem càng cảm thấy Miêu Miêu làm cho người ta thích: “Miêu Miêu nha, trưởng thành tới làm con dâu của chú được không?”

“Con dâu hả?” Miêu Miêu đơn thuần chớp mắt to.

Nhưng thật ra Mộ Phàm ở một bên đỏ bừng khuôn mặt: “Ba ba!!!”

“Tiểu tử thúi, con là con trai thẹn thùng cái gì? Liền định như vậy rồi! Miêu Miêu, chúng ta ngoéo tay, trưởng thành, con nhất định phải làm con dâu của chú!” Nói, Mộ Thần Hiên vươn ngón út.

Miêu Miêu khó xử lại không biết làm sao lui một bước về phía sau.

Đúng lúc này……

“Thần Hiên, anh đang làm gì?!” Một tiếng gần như âm lạnh truyền đến.

Mộ Thần Hiên theo bản năng quay đầu lại: “Ách, Minh? Cậu làm sao tới đây?”

“Daddy!! Daddy!!!” Miêu Miêu giống như là nhìn thấy bảo bối, liền nhào vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Minh.

Lúc này, Mộ Thần Hiên thật có chút trợn tròn mắt.

Anh vẫn luôn nghe nói Hoàng Phủ Minh đích xác thu dưỡng một đứa trẻ làm con gái nuôi, lại không nghĩ con gái nuôi này vậy mà là Miêu Miêu?!

“Chú Minh.” Mộ Phàm lễ phép cúi chào với Hoàng Phủ Minh.

Anh xụ mặt, lạnh lùng gật gật đầu: “ừ, Phàm Phàm ngoan. Miêu Miêu, con cùng Phàm Phàm đi trước chơi một lát, ba cùng chú Mộ có chuyện nói.”

“dạ……” Hai tiểu gia hỏa tiếp tục chơi thang trượt.

Hoàng Phủ Minh túm Mộ Thần Hiên tới một bên nói chuyện.

“Minh, tiểu gia hỏa đáng yêu kia chính là con gái cậu thu dưỡng sao? Cậu biết không, cô bé là bạn ngồi cùng bàn với con trai tôi.” Còn không rõ nguyên do Mộ Thần Hiên hưng phấn trình bày chuyện này.

Khuôn mặt Hoàng Phủ Minh lại từ đầu đến cuối đều gục xuống.

“Minh, cậu vẫn ổn chứ? Làm sao sắc mặt…… khó coi như vậy?”

Anh mày căng thẳng, hạ giọng nói: “tôi nói cho anh, Thần Hiên!! Anh đừng nghĩ đánh chủ ý với con gái của tôi.”

“Ách…… cậu, cậu lời này là có ý tứ gì?”

“anh cho rằng vừa rồi tôi không nghe thấy anh nói gì đó cùng con gái của tôi sao?? Tôi nói cho anh biết, muốn gọi nó là con dâu của anh, cũng không có cửa. Con gái của tôi đời này sẽ không gả chồng, anh vẫn là chết tâm này đi!”

Thảo!

Nhìn trước mắt vẻ mặt Hoàng Phủ Minh hung ác, Mộ Thần Hiên hỗn độn. “cậu không sao chứ, Minh? Tôi bất quá chính là kêu con gái của cậu làm con dâu tương lai của tôi, lại không phải đoạt bà xã của cậu, cậu đến nỗi phát lửa lớn như vậy sao?”

“vậy cũng không được!! Dù sao, tôi không phản đối Phàm Phàm cùng Miêu Miêu làm bạn bình thường, nhưng mà phát triển tiến thêm một bước, cũng đừng nghĩ.”

“……”

Bẻ ra đầu ngón tay tính tính, hai đứa nhỏ này cũng không đến bốn tuổi, nghe khẩu khí này của Hoàng Phủ Minh, làm như hai đứa trẻ này đã hơn hai mươi tuổi muốn gặp phụ huynh.

“Bệnh tâm thần!” Mộ Thần Hiên bất đắc dĩ liếc mắt, thật hoài nghi Hoàng Phủ Minh hôm nay dậy sớm có phải uống lộn thuốc hay không?

“Chính là các người khi dễ con trai của tôi đúng không?!” Từ xa, A Hùng mang theo cha mình bưu hãn tìm được Miêu Miêu và Mộ Phàm rồi.

Hai tiểu gia hỏa trên dưới đánh giá quái vật khổng lồ này, run rẩy lui lại mấy bước về phía sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status