Nữ vương Mommy giá lâm

Chương 466: Chân tướng chôn dấu ba năm


Editor: Thơ Thơ
“Ha ha ha ha, đã đến lúc cùng đường bí lối, tôi phủ nhận còn có ý nghĩa sao? Chính là…… tôi thật sự không có giết mẹ cô!!”

Nhìn mặt Địch Mạn Lị vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt Tuyết Vi căng thẳng, một phen túm chặt cổ tay bà: “vậy giết mẹ tôi chính là ai?!!!”

“Là…… Tuyết…… Vĩ…… Quốc……!!” Từng câu từng chữ tiếng nỉ non dường như đến từ chính vực sâu địa ngục.

Trên mặt xinh đẹp của Tuyết Vi nháy mắt liền nổi lên trắng, tay chộp vào cổ tay Địch Mạn Lị cũng lạnh run ……

“Bốn năm trước, mẹ cô trong lúc vô tình nghe trộm được chuyện cha cô cùng thương nhân Ngự thành buôn lậu súng ống đạn thuốc. Tôi chính mắt thấy, cha cô làm sao một chút! Một chút! Một chút bóp chết mẹ cô ở trong thư phòng!!”

Hô…… Hút……

Hô…… Hút……

Không biết vì sao, Tuyết Vi cảm thấy mình bây giờ hít thở không thông, ngực như là bị thứ gì phá hỏng, dường như là khó chịu như vậy.

Cô không thể tin được……

Không thể tin được.

Cho dù giữa Tuyết Vĩ Quốc và mẹ đã không có cảm tình, nhưng dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm như vậy, làm sao…… Làm sao sẽ hạ độc thủ này?!!

Địch Mạn Lị nói dối!

Nhất định là Địch Mạn Lị muốn mượn cơ hội trốn tránh trách nhiệm mới nói dối!

Nuốt xuống nước mắt chua xót trong xoang mũi, đôi tay Tuyết Vi gắt gao nắm thành quyền: “tôi đây hỏi bà, hoa tai bà lưu tại thi thể mẹ tôi làm sao giải thích?!”

“Ha hả, có lẽ cái này kêu lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt đi. Sau khi mẹ cô chết, tôi và Tuyết Vĩ Quốc sợ cảnh sát sẽ tìm tới cửa, cả đêm vận chuyển thi thể mẹ cô đi bờ biển, chế tạo hiện trường giả bị giết. Có thể là trong lúc ấy, hoa tai của tôi rơi ở trên người mẹ cô đi.”

Nhìn lại lúc trước, Địch Mạn Lị đã sớm phát hiện hoa tai của mình không thấy, nhưng thật ra bà cũng không để bụng, cảm thấy một cái hoa tai có thể lộ ra cái gì?

Lại không nghĩ……

Chính một cái hoa tai nhỏ nhoi này lại biến thành manh mối cho Tuyết Vi báo thù, diễn biến ra một màn hôm nay!!!

“vì sao bà lựa chọn ở ngay lúc này bán đứng cha tôi?!” Có thể cảm giác được, Tuyết Vi tựa hồ vẫn không cách nào tiếp thu hiện thực này.

“Nguyên nhân……?” Ánh mắt già nua dần dần trở nên không ánh sáng: “Có lẽ là tôi đã hoàn toàn hết hy vọng với Tuyết Vĩ Quốc đi……”

Hãy còn nhớ rõ.

Ba mươi mấy năm trước, nhà họ Địch chính là nhà giàu số một, số hai bên trong hoàng thành. Địch Mạn Lị càng là con một đơn truyền, là bảo bối trong lòng bàn tay mỗi người, nhưng bà cố tình coi trọng Tuyết Vĩ Quốc là tiểu tử nghèo không bối cảnh, không thân phận.

Mới đầu, bà còn xem như hạnh phúc. Tuyết Vĩ Quốc coi trọng bà như châu bảo, mỗi ngày dưỡng ở nhà, mà ông ta thì dốc sức làm ở bên ngoài.

Nhưng chậm rãi……

Chậm rãi……

Theo Tuyết Vĩ Quốc nắm giữ tài sản càng thêm hùng hậu, bản tính ông ta cũng bại lộ càng ngày càng nhiều.

Tính tình táo bạo bất kham, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, làm người tham mộ hư vinh, thấy lợi quên nghĩa.

Địch Mạn Lị không phải không muốn ly hôn, cũng không phải không nghĩ tới sống càng thêm xuất sắc. Nhưng bà biết rõ, chính mình đã bị dưỡng thành đánh mất năng lực lao động, chỉ có thể bám vào bên người người đàn ông này sinh hoạt.

Lâu dần, lâu dần, bà cũng thành thói quen này.

Nào biết đâu rằng, Tuyết Vĩ Quốc càng làm trầm trọng thêm đón mẹ con Tôn Vân Vân trở về nhà. Bà thương tâm, khóc mắt sắp bị mù, chỉ là, bà đem toàn bộ hận này trúc ở trên người mẹ con Tôn Vân Vân.

Bất quá Tuyết Vĩ Quốc làm cũng không tồi, ít nhất cho bà vài phần mặt mũi, cho dù nhìn thấy bà độc hại Tôn Vân Vân cũng mắt nhắm mắt mở, đây là mười mấy năm này làm cho bà cảm thấy an ủi nhất.

Chỉ tiếc……

Lúc này đây!

Ở trong lúc nguy cấp, Tuyết Vĩ Quốc vậy mà nhẫn tâm muốn đẩy bà đi ra ‘ chắn thương (súng) ’. Lúc này bà mới xem như triệt để thấy rõ ràng bộ mặt chân thật của Tuyết Vĩ Quốc, cũng hiểu rõ cái gì kêu tai vạ chẳng chừa một ai!!

“cả đời này của tôi, khả năng đem tất cả thiện lương đều để lại cho Tuyết Vĩ Quốc, lại đổi lấy giờ này ngày này, tôi cũng coi như là sống uổng phí. Nhưng……” con ngươi vô thần dần dần chuyển tới mặt Tuyết Vi, bà thỏa mãn cười cười: “làm tôi tương đối vui mừng chính là, tôi còn có ba con.”

“Tuyết Vi……” Địch Mạn Lị mặt vô cảm tới gần cô: “bây giờ tôi đã hai bàn tay trắng. Duy nhất có chính là ba đứa con này, tôi tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn con của tôi. Ai cũng không được! Ai cũng…… Không thể!!!”

Mặt đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn, bà gắt gao bắt được cánh tay Tuyết Vi: “tôi vẫn luôn biết cô tiện nhân này có bản lĩnh thông thiên. Có lẽ có một ngày Khả Duy cũng sẽ giống như tôi bị thua ở trên tay cô. Cho nên, tôi không thể chờ ngày này đến, không thể!!!!”

“Buông tay!! Địch Mạn Lị, buông tay cho tôi, nếu không tôi liền không khách khí với bà!!” Tuyết Vi hung hăng muốn ném tay bà ra.

Nhưng mà tay Địch Mạn Lị giống như là cái kìm, gắt gao bắt lấy cổ tay cô không chịu buông ra: “Thực nhanh, thực mau, Sâm nhi liền sẽ được đến hổ phù của Quân Khu Bạch Hổ, đến lúc đó, cô sẽ không làm gì được Khả Duy. Bất quá trước đó……” Hai tròng mắt chợt lóe: “Cứu mạng!!! Cứu mạng a!!!”

Địch Mạn Lị một bên liều mạng túm tay Tuyết Vi, một bên thân thể nghiêng về phía ngoài vòng bảo hộ.

“Địch Mạn Lị, bà làm gì?!!”

“Tuyết Vi, cô thật sự cho rằng cô thắng sao?? Yên tâm, tôi sẽ ở một địa ngục khác chờ cô……” nụ cười dữ tợn xẹt qua khóe miệng, Địch Mạn Lị âm trầm nheo nheo mắt, hô to nói: “Không, đừng giết tôi!!!” Tay buông ra, toàn bộ thân thể nhảy ra ngoài vòng bảo hộ.

Tuyết Vi đứng ở trong vòng bảo hộ tức khắc trừng lớn hai mắt: “Địch……!!” Thời khắc vừa muốn duỗi tay đi bắt lại bà, tay cứng lại ở giữa không trung: “Ha hả a…… Địch Mạn Lị ơi, Địch Mạn Lị, không nghĩ tới bà sắp chết, trước khi chết còn hại tôi một phen, quả thực là không biết ăn năn!!! Một khi đã nói như vậy ……”

Mắt phượng trầm xuống: “tôi tới nói cho bà một bí mật. Kỳ thật…… Năm đó con của tôi và Minh cũng chưa chết, bọn họ đang chờ đợi Một! Ngày! Chuyển giao hổ phù của Quân Khu Bạch Hổ kia!” Khóe môi gợi cảm giơ lên một nụ cười giống như Tử Thần.

Địch Mạn Lị ngã ra ngoài vòng bảo hộ tức khắc lộ ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

Giây tiếp theo……

Chỉ nghe ‘ rầm ’ một tiếng vang lớn. Cả người bà tức khắc ở trên cao ốc ngã xuống trên đường phố cách mấy trăm mét!!!

“A --- ------ người tới a, có người giết người!!!!!”

Tiếng kinh hô từ sau lưng truyền đến, Tuyết Vi giống như là không nghe được, mặt vô cảm dựa vào vòng bảo hộ nhìn chằm chằm đường phố dưới lầu kia.

Mẹ……

Địch Mạn Lị khi dễ mẹ mười mấy năm bây giờ rốt cuộc đã chết.

Bất quá đáng tiếc……

Con mới biết được giết hại mẹ vậy mà sẽ là…… Cha con!

Tiếng nỉ non trong lòng rơi xuống, Tuyết Vi sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn không trung xanh thẳm, trong mắt không khỏi hiện lên lệ quang.

Cô rõ ràng biết, kế tiếp chờ đợi mình sẽ làm sao tuyên án, chỉ là……

Thứ trong lòng kia cũng vĩnh viễn không cách nào hóa giải……
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status