Nữ vương Mommy giá lâm

Chương 470: Tuyết Vi trọng thương



Editor: Thơ Thơ

Hoàng Phủ Nguyệt tà lạnh nheo mắt, ngay sau đó nói: “ba phân đội của binh đoàn thứ ba cũng đóng ở bên ngoài. Anh cả, em hy vọng anh có thể niệm tình chúng ta là người một nhà, cho em cái mặt mũi, giao chị dâu cho chúng tôi!”

Trong lòng căng thẳng, Hoàng Phủ Sâm theo bản năng nhìn về phía tiểu binh thông báo kia.

Tiểu binh kia lập tức khẳng định gật gật đầu, tỏ vẻ bọn họ theo như lời nói xác thật.

“Các người đây là có ý tứ gì?!! Chẳng lẽ muốn bởi vì một nghi phạm giết người triển khai nội chiến không thành??? Truyền ra ngoài không cảm thấy buồn cười sao? Tôi nói cho các người, nơi này là binh đoàn thứ nhất của tôi, nếu các người thật dám mang binh xông tới, tôi liền kiện lên viện giám thị cấp trên huỷ bỏ quân hàm tướng quân của các người!!!” Hoàng Phủ Sâm vỗ lên án.

Bạch Dạ vẫn luôn trầm mặc thật sự không rảnh cùng anh trì hoãn thêm. “bây giờ giam giữ Phạm nhân ở đâu?” Hai tròng mắt không hề có độ ấm nhìn về phía một trung tướng binh đoàn thứ nhất.

Thân mình trung tướng kia run lên: “Bạch, Bạch tướng quân, phạm nhân bây giờ ở……”

“Triệu trung tướng, ngài tốt nhất rõ ràng một chút, bây giờ ngài mới là tướng quân trực thuộc tôi, anh ta bất quá chính là tướng quân tiền nhiệm mà thôi, ngài cũng dám nghe mệnh lệnh của anh ta sao?!!”

Phải biết rằng, nơi này là binh đoàn thứ nhất.

Nơi này có 70 phần trăm binh đều là Bạch Dạ huấn luyện ra, cho nên, anh xuất hiện vẫn gây kinh sợ đến không ít người.

Tên trung tướng kia khó khăn cắn chặt răng: “Bạch tướng quân, này……?”

Thấy anh thiệt tình khó xử, Bạch Dạ lý giải lắc đầu liền không có kêu anh nói tiếp.

Xoay người, chậm rãi tới gần Hoàng Phủ Sâm …… “anh nhớ kỹ, Hoàng Phủ Sâm, toàn bộ Quân Khu Bạch Hổ chỉ có một người tướng quân năm sao, đó chính là tôi. Cho dù tôi lui ra tuyến hai, vẫn mang quân hàm tướng quân năm sao như cũ, chỉ cần bây giờ tôi nói phục chức, vị trí tướng quân binh đoàn thứ nhất này không tới phiên anh làm!” Dứt lời, Bạch Dạ khí phách đối mặt với mọi người trong phòng, gầm nhẹ nói: “bây giờ Tuyết Vi bị giam giữ ở đâu?!!” 

“Bạch…… Bạch tướng quân, phạm nhân bây giờ bị giam giữ ở……”

“tôi mang các người đi thôi.” Đột nhiên, cửa phòng đẩy ra, Lam Tương lạnh lùng đi đến.

Hoàng Phủ Sâm ngồi ở vị trí trên gắt gao bóp bóp tay ghế dựa: “Lam hạ sĩ!!!”

“Xin lỗi, Hoàng Phủ tướng quân, tuy rằng ngài là tướng quân binh đoàn thứ nhất này. Nhưng dựa theo quân hàm tới, tướng quân năm sao Vĩnh viễn lớn hơn ngài. Tôi cũng là không thể nào.” Lam Tương mặt vô cảm nhún vai, mang theo đám người Bạch Dạ liền bước nhanh đi ra khỏi phòng tiếp khách.

Dọc theo đường đi, Mộ Thần Hiên đảo hai tròng mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn tới Lam Tương vẫn luôn ở phía trước dẫn đường, anh mấy độ muốn nói lại thôi, không biết nên nói cái gì.

Chỉ chốc lát sau, đến chỗ giam giữ Tuyết Vi tạm thời.

Lam Tương đứng ở cửa, mở ra cửa lớn nhà tù: “Các người vào đi thôi. Tuyết Vi hẳn là ở bên trong.”

“Đa tạ.” Bạch Dạ cùng Hoàng Phủ Nguyệt nghe nói bước nhanh đi vào trong nhà tù.

Mộ Thần Hiên vẫn đứng ở chỗ cửa chậm chạp không có tiến vào: “Bà …… Bà xã……” Anh miễn cưỡng trên mặt đẩy ra một nụ cười cộc lốc.

Lam Tương ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái âm thanh lạnh lùng nói: “Mộ tướng quân, trước nay chúng ta đều không có kết hôn, thỉnh ngài chú ý cách xưng hô!”

“chậc, ai……!!” Anh nặng nề hộc ra một hơi, áy náy gục đầu xuống, chậm rãi nói: “Bà xã, anh biết sai rồi. Về sau anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện thực xin lỗi em. Em liền tha thứ cho anh đi……”

Sau khi anh xuất quỹ bị bắt gặp, trừ bỏ mỗi tuần cố định gặp gỡ Mộ Phàm, cùng với mỗi tuần một ngày cố định bồi Phàm Phàm chơi bên ngoài. Lam Tương vẫn luôn tránh anh không gặp. Phàm là anh nhắc tới chuyện cảm tình giữa bọn họ, Lam Tương quay đầu liền đi.

Thời khắc này, cũng không ngoại lệ.

Thấy Lam Tương phải rời khỏi, Mộ Thần Hiên biết rõ tận dụng cơ hội lần này, một phen tiến lên liền bắt được tay cô: “Phàm Phàm bị người ta khi dễ ở trong trường học!”

“Vì sao?” Mỗi lần nhắc tới con trai, Lam Tương mới để con mắt nhìn anh một chút.

“Là như vậy……” Mộ Thần Hiên hít sâu một hơi, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc lên: “Trong trường học có bạn học vẫn luôn cười nhạo nó là đứa trẻ không ai muốn. Về chuyện này, đêm qua anh cũng đặc biệt gọi điện thoại cho thầy của Phàm Phàm.”

“Thầy nói với anh, biểu hiện Phàm Phàm ở nhà trẻ tương đương tự kỷ. Mỗi ngày nhà trường yêu cầu cha mẹ cùng có mặt, Phàm Phàm đều sẽ xuất hiện cảm xúc vô cùng táo bạo hoặc là cảm xúc bi thương.”

“Vì sao trước nay Phàm Phàm đều không có nói với tôi chuyện này?!!” Cặp mắt Lam Tương có đau lòng khó nén.

Mộ Thần Hiên lại dùng sức thở dài: “Chúng ta đều sinh ra ở gia đình hạnh phúc. Cho nên sẽ không hiểu được tâm lý Phàm Phàm. Ngày hôm qua, Minh ngẫu nhiên nói một câu đánh thức anh. Anh cảm thấy, có thể là Phàm Phàm vừa không muốn mang đến phiền toái cho chúng ta, lại sống ở bên trong tự ti, cho nên, mỗi lần nhìn thấy chúng ta đều sẽ biểu hiện vô cùng rộng rãi ngoan ngoãn, mà tới nhà trẻ rồi liền sẽ toát ra phần bi thương kia.”

“Lam Tương…… anh không cách nào phủ nhận, đây là do một tay anh tạo thành. Em đã cho anh cơ hội, là anh không có quý trọng, mới có thể gây thành gánh nặng trong lòng Phàm Phàm. Bây giờ anh không cầu em tín nhiệm anh, cũng không cầu em tha thứ cho anh. Chúng ta coi như là vì con trai, cho dù là làm bộ, trước tạm thời ở bên nhau được chứ?” Bàn tay to ấm áp, chậm rãi kéo tay Lam Tương lạnh băng.

Cô trầm mặc không nói gì rũ xuống mi mắt.

Thật lâu sau qua đi……

“tôi sẽ tìm cho Phàm Phàm thầy phụ đạo, ngài không cần lo lắng. Đi trước!”

Tay, bị lạnh lùng ném ra.

Mộ Thần Hiên nhìn bóng dáng Lam Tương lã chã rời đi, trầm mặc nhắm lại hai tròng mắt……

Bên kia……

“Vi Nhi???” Đi vào nhà tù, Bạch Dạ kinh hoảng luống cuống bế lên Tuyết Vi toàn thân mềm oặc vô lực, đã ngất đi.

Hoàng Phủ Nguyệt một bên khẩn trương nhìn mặt cô không hề có huyết sắc, mọi người gầm nhẹ nói: “Đây là có chuyện gì?!!!”

“Hoàng…… Hoàng Phủ tướng quân…… Phạm nhân…… Phạm nhân có thể là ngất đi rồi.” Bởi vì binh lính này đã biết được tin tức bọn họ lại đây, cho nên sợ chuyện lộ tẩy, trước tiên liền bỏ đi sa y mặc ở trên người Tuyết Vi, cùng nhau mở ra khóa trụ tay, xiềng chân của cô.

“Ngất đi rồi? Phạm nhân kia làm sao không có lý do ngất xỉu đi chứ?!!!”

“Này, cái này chúng tôi cũng không biết.”

Nghe đám binh lính kia trả lời qua loa lấy lệ, Bạch Dạ vội vàng kéo cánh tay Tuyết Vi, ngón tay, thám thính mạch đập cô suy yếu ……

“anh Dạ, chị dâu em thế nào?”

Mi mắt chậm rãi đối diện tầm mắt Hoàng Phủ Nguyệt nôn nóng, Bạch Dạ hít sâu một hơi, trầm trọng nói: “Vi Nhi hẳn là bị…… nội thương vô cùng nghiêm trọng!!”

Nhìn vẻ mặt Bạch Dạ khủng hoảng, Hoàng Phủ Nguyệt biết rõ…… Sợ là lúc này đây Tuyết Vi đại sự không ổn!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status