Ông là nhân yêu, ông sợ ai?

Chương 72: Nữ hoàng của tham vọng


Một đêm không trăng không sao, Bỉ Mao xông đến chỗ lão tử đòi chứng minh thư. Sau đó lão tử mới biết anh ta đúng là có mở một cửa hàng xăm hình ở thành phố S thật.

Lão tử không hề có hứng thú với hình xăm, nhưng Hoàng tỷ phòng kế toán lại qua chỗ anh ta xăm một hình dây leo hoa hồng, hầu như che được hết vết rạn khi mang bầu. Chị ấy còn khoe khoang với chúng tôi mấy ngày liền, tiểu Đường thì tấm tắc khen biến cái xấu thành cái đẹp một cách thật đơn giản.

Tiểu Đường vốn là kẻ có ý đồ xấu nhưng không có gan làm, nghe nói xăm thì phải chọc vào da thịt nên vẫn hơi do dự, chờ đến khi Bỉ Mao đón lão tử tan làm thì hỏi:

“Anh Đông, cái này đau không?”

Khi đó Bỉ Mao đang cầm cốc nước, tự mình rót nước rồi thản nhiên nói: “Cái này phụ thuộc vào thể chất từng người: độ mẫn cảm của da, mức độ đau nhức, có người thấy rất đau, có người lại không.”

Nghe xong lão tử cười. Tiểu Đường vốn rất sợ đau, bình thường chọc nhẹ kim vào còn kêu khóc ầm ĩ.

“Có dùng thuốc tê được không?”

“Không cần đâu. Hình xăm cũng như cái bóng, sẽ đi theo mình cả đời. Đau một chút cũng là một cách hưởng thụ quá trình.” Anh ta uống một ngụm, nói vô cùng chuyên nghiệp, không để lại khoảng không nào cho người ta thương lượng.

Tiểu Đường còn do dự chút, nhưng hai ngày sau cô nàng cũng hạ quyết tâm: XĂM!

Lão tử cười cô nàng liều mình vì tiểu nhân, lại bị cô nàng đuổi đánh.

Hai người bọn tôi đến cửa hàng lúc 9h. Đây là lần đầu tiên tôi vào cửa hàng của Bỉ Mao. Nơi này chỉ cách công ty tôi 20 phút đi bộ. Mặt tiền cửa hàng không lớn, cũng chỉ có mình anh ta bên trong.

Lão tử ngó quanh: “Chỉ có mỗi anh à?”

Anh ta rót nước cho tôi và tiểu Đường: “Một người là đủ.”

Anh ta dẫn tiểu Đường ra chỗ máy tính để chọn hình. Có rất nhiều hình ảnh, phác họa, bột màu về những hình xăm khác nhau.

Lão tử ngó nghiêng một chút, thầm nghĩ mấy thứ này còn ưa nhìn hơn cả cái bộ dạng áo phông quần bò kia của anh ta.

Vì thế lão tử rất nghi ngờ: “Bỉ Mao, anh tự vẽ thật hả? Không phải đi copy ở đâu đấy?”

Bỉ Mao: …

Tiểu Đường chọn được hơn 10 hình xăm. Bỉ Mao nói giọng bất đắc dĩ: “Xăm mấy thứ này lên người thì em cũng thành quái vật màu mè mất!”

Tiểu Đường xoắn xuýt, lúc sau xấu hổ lí nhí: “Vậy anh xem hộ em xem em xăm hình nào lên lưng thì hợp.”

Bỉ Mao qua chỗ lão tử, cúi xuống lấy một tập hình dưới gầm bàn: “Cái này thì sao?”

Lão tử cũng bước tới. Đù, chỗ tranh này tuyệt nhiên không phải mai rùa.

Đó là một đôi cánh tông đen, rõ ràng là chọc vào da thịt nhưng lại khiến người ta cảm thấy đôi cánh đó đang rung rinh khao khát vươn lên bầu trời, cực kỳ ấn tượng.

Tiểu Đường không có ý kiến. Bỉ Mao bắt đầu tính tiền ra giấy: “Có vài điều em phải biết trước. Hình xăm không phải thứ chỉ tồn tại trong ngày, không thể xóa được. Nhất định sẽ đau, nhưng anh không dùng thuốc tê bởi vì cũng không hiệu quả mấy, hơn nữa còn ảnh hưởng đến việc lên màu. Nếu không còn ý kiến gì khác thì 9h30 sáng ngày mai em qua nhé, còn vấn đề gì không?”

Tôi chợt phát hiện ra, hóa ra người này còn có thể nghiêm túc đến vậy.

Tiểu Đường lắc đầu: “Được. Bao nhiêu tiền?”

Lão tử lập tức phát biểu ý kiến: “Này, không được tính đắt.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn lão tử, nhếch môi, cười đểu đểu: “Em xăm anh miễn phí.”

Hôm sau, tôi ngủ đến hơn 11h mới dậy. Khi đến với Tiểu Đường, tôi mới phát hiện ra anh ta hẹn sớm!

Lúc đó anh ta đang xăm cho một MM hình con cá nhỏ, che đi vết sẹo trên cổ tay. Vết sẹo đó khá đặc biệt, liếc mắt là nhìn ra.

Bỉ Mao không có thời gian nói chuyện. Tay trái anh đeo găng tay y tế, tay phải cầm máy xăm, từng châm từng châm một, tạo hình tác phẩm nghệ thuật. Nhìn dáng vẻ chăm chú này, tôi không thể nào tưởng tượng ra được đây lại là một tên giả gái lừa đảo đáng khinh.

Tôi ngồi ghế đọc báo giết thời gian. Tiểu Đường ngồi cạnh.

Anh ta vươn tay lấy lọ thuốc màu chỉ nhỏ như hộp thuốc nhỏ mắt trên giá. Anh chấm thuốc màu, thuần thục châm lên hình xăm trên cổ tay MM. Anh thấp giọng hỏi: “Đau không?”

MM mím môi gật đầu, anh ta nhẹ nhàng trấn an: “Xong nhanh thôi.”

Giọng nói mê hồn. MM ngại ngùng gật đầu.

Khoảng sau 1h, anh ta bắt đầu vệ sinh hình xăm, sau đó thoa thuốc chống viêm rồi bọc hình xăm lại.

Tôi nghĩ, địch ý của tôi với anh ta, biến mất vào lúc ấy.

Người có thể làm việc cẩn thận đến mức này không thể nào là một kẻ giả gái xấu xa lừa đảo được, kể cả trong Thiên Hạ thôi.

Băng xong vết xăm, anh ta ngẩng đầu hỏi tôi: “Trưa em muốn ăn gì?”

“Hử?” bữa trưa ấy à? Lão tử sửng sốt: “Món gì đắt nhất.”

Anh ta bốc điện thoại gọi cơm.

Hôm đó, bốn người chúng tôi – kể cả cô bé kia – cùng nhau ăn cơm. Anh gọi vài món ăn, còn có cả trà sữa. Bốn người chúng tôi ngồi nói chuyện xăm hình, còn hỏi Bỉ Mao xem xăm hình rồi thì phải chú ý gì. Người này cực kỳ nghiêm túc khi nói chuyện về công việc. Ôi, trong vòng 6h liền không được tắm, không được gãi, ngứa mà chết mất.

Lão tử im lặng ăn. Đột nhiên anh ta gắp miếng cá vào bát lão tử. Chúng tôi quen thân lắm sao?!

Lão tử trợn mắt nhìn anh ta, anh ta kệ, thò tay gắp miếng thịt kho tiêu nếm thử, rồi cười nhìn lão tử: “Ngon cực, không vui à?”

“Hừm!!!” Lão tử không thèm.

Sau đó anh ta tháo băng, lấy khăn giấy nhúng khô nước vàng và máu. Một chú cá nhỏ màu đỏ sinh động hiện ra. Vết sẹo cũ hoàn toàn bị che khuất. Lão tử cũng không nhịn được ngắm nhìn.

GM, xăm hình quả là một nghề thần kỳ.

Tiểu Đường tưởng buổi chiều đến lượt mình xăm, ai ngờ Bỉ Mao từ chối: “Hình xăm của em phải 5 6h, bây giờ chỉ là được 1h, không đạt hiệu quả tốt nhất. Mai đi.”

Tiểu Đường đỏ mặt hỏi anh ta xem chiều làm gì, anh ta rất thoải mái: “Vẽ một chút, “ sau đó dương dương tự đắc cầm tay lão tử, “Sau đó đón cô ấy tan làm.”

Lão tử quyết định tát cho anh ta một phát vào mồm.

Lúc trên đường về, đột nhiên tiểu Đường hóa thân từ nữ vương công thành tiểu nhược thụ, ngần ngừ hỏi tôi: “Như Thị, chị thích anh Đông à?”

Tôi nghĩ cuối cùng cơ hội nói chuyện cho rõ ràng cũng đến rồi.

Thế là lão tử không hề do dự, kể tuốt tuột cho cô nàng nghe mấy chuyện kia, về Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo hèn hạ, về tên lừa đảo đã lừa được 100 acc nam, về Chùa và Thanh Hạnh Bất Ngữ.

Đương nhiên, một số người và một số việc khác thì không cần kể.

Cuối cùng, lão tử kết luận: “Có lẽ internet chỉ phản ánh được một mặt của một người, nhưng chúng ta không thể phủ nhận rằng một mặt đó chính là tên giả gái lừa đảo đểu giả, và mặt đó đang ở đâu?”

Vì thế mặc dù lão tử không còn địch ý, lão tử cũng không muốn kết thân với anh ta.

“Như Thị,” tiểu Đường ngẩng đầu lên, chốt một câu khiến lão tử choáng váng, “chị nói xem, liệu có phải mỗi người đàn ông đều có một mặt hèn hạ?”

Tôi không phải triết gia, cũng không thể biến một vấn đề đơn giản thành phức tạp. Có thật rằng mỗi người đều có một mặt hèn hạ hay không? Giống như chúng ta mỗi khi YY công đẹp thụ đẹp, dưa chuột hoa cúc?

Vậy là lão tử chỉ có thể phản đối: “Trang bị game online cũng là một loại tài sản. Dù không nói đúng hay sai, ít ra nói về pháp luật, đó cũng là một hình thức phạm tội chứ?”

Ít ra, Con Vịt có lẽ không có mặt nào hèn hạ, lão tử thầm nhủ trong lòng. Khi đó, tôi mới phát hiện ra rằng sau khi chia tay, tôi rất ít khi nghĩ đến anh ấy.

Có lẽ là vì trong game, bây giờ Lưu Ly Tiên luôn có Hồn Sư đi cùng, còn ngoài đời, Tô Như Thị suốt ngày bị Bỉ Mao làm phiền. Xa cách anh lâu ngày, lòng tôi cũng dần bình lặng, kể cả trong mơ tôi cũng hiếm khi nhớ đến anh.

“Như Thị? Như Thị?” tiểu Đường gọi tôi, “lại nghĩ gì thế?”

Lão tử cười nhạt: “Không có gì, có động lòng xuân cũng phải chọn thời điểm.”

“Em và chị khác nhau. Tô Như Thị, em nghiêm túc hỏi lại chị, cuối cùng chị có ý gì với Lục Tiểu Đông không?” Cô nàng đứng trên vỉa hè lát gạch, dùng thái độ nghiêm túc như đang chủ trì đại hội nhân dân để hỏi lão tử, “Nhất định phải trả lời nghiêm túc, nếu chị không để ý anh ấy, để em ra tay!”

Lão tử tí ngất. Không thể ngờ được cô nàng vốn hay thẹn thùng trước mặt Bỉ Mao này giờ lại đang chống nạnh, ra dáng nữ hoàng thống trị thiên hạ nơi chốn này. Vậy là lão tử cũng nghiêm túc: “Đường Lôi Lôi (1), bây giờ trẫm trịnh trọng trả lời ngươi. Trẫm không có hứng với loại người hèn hạ nhạt nhẽo này, nhưng ngươi phải biết lượng sức mình. Trẫm phi thường lo lắng rằng ái khanh sẽ bị tên trâu già da dày kia làm tan nát!”

“Được!” cô nàng chỉ thiếu điều vung tay lên, “Tiểu Đường ta đây, xác định chính là anh ấy!”

Một giọt mồ hôi lạnh, từ trán lão tử, duyên dáng rơi xuống mặt đất.

1. Đường Lôi Lôi: chịu. Hình như Lôi Lôi là một nhân vật tình cờ trở nên nổi tiếng sau khi tham gia làm khách mời ở một show truyền hình ở TQ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status