Ông trùm giải trí bí mật cưng chiều: Cô vợ ngốc ngọt ngào

Chương 344: Cô bé cũng là một đứa trẻ đáng thương


Editor: Quỷ Quỷ

“Cô bé ngất xỉu là…”

“Ngất là vì thiếu máu, không liên quan đến bệnh này.”

Ý của bác sĩ, An Mộc và Phong Kiêu đã hiểu ra.

Hạ Thính Âm ở lại bệnh viện cũng không có ích gì, chỉ đến khi tìm được thận tương thích thì mới giải phẫu được.

Phong Kiêu để bác sĩ chú ý tìm kiếm, nếu có thận tương thích thì nhất định phải báo cho bọn họ biết, lúc này mới cùng An Mộc ra ngoài.

Tâm trạng cô trùng hẳn xuống, vừa rồi còn vui vẻ, giờ một chút tươi tỉnh cũng không còn.

Cô thở dài,

Tuy không quá thích cô bé kia, nhưng đó cũng là một sinh mệnh còn non nớt, chỉ sống được không tới một năm nữa, nghĩ lại khiên người ta cảm thấy nuối tiếc.

An Mộc mím môi, túm chặt lấy Phong Kiêu, “Đừng nói cho con bé biết bệnh của nó.”

Đứa trẻ bị sợ hãi không hề tốt cho sức khỏe.

Phong Kiêu gật đầu.

Hai người bước vào phòng bệnh, Hạ Thính Âm đã thức dậy, ngoan ngoãn ngồi trên giường, hai người bước vào thì chớp mắt nói, “Phụ thân, di nương.”

An Mộc nghe thấy hai tiếng “di nương”, khóe miện giật giật.

Muốn giáo huấn cô bé, nhưng lại nhìn sắc mặt cô bé mà mím môi không nói gì.

Phong Kiêu ngồi trên ghế sô pha, đôi chân thon dài nhếch lên, tư thái tao nhã cao quý, ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống tay vịn, “Ba mẹ cháu rốt cuộc đang làm gì?”

Hạ Thính Âm ngẩng đầu nhìn Phong Kiêu, cắn cắn môi, “Phụ thân, sao người không tin con?”

Phong Kiêu thấy cô bé không nói thật, anh đột nhiên đứng lên, “Cháu cho rằng, cháu không nói, chú sẽ không tra ra sao?”

Hạ Thính Âm ánh mắt run rẩy, cô bé cúi đầu thấp xuống, sắc mặt càng thêm xanh xao.

An Mộc cảm thấy thương cảm liền bước tới, “Em biết không, em sinh bệnh, cần phải tìm được ba mẹ em, nói cho bọn chị biết được không?”

Sinh bệnh?

Hạ Thính Âm rủ mắt xuống, trong lòng hoảng sợ, nhưng đột nhiên nhớ tới lời nói của chị mình, An Mộc này quỷ kế đa đoan, bây giờ nói như vậy chính là hù dọa mình.

Hạ Thính Âm mím môi, nước mắt lã chã rơi xuống.

Vì sao bọn họ cũng muốn đẩy mình đi?

Về nhà, mẹ không quan tâm đến cô.

Thực sự cô rất muốn về nhà, huhu, chị, mau đến đón em về đi…

Cứ nghĩ đến điều này, Hạ Thính Âm càng khóc tợn hơn.

An Mộc hoảng hốt, “Ôi, em đừng khóc mà, đừng khóc.”

Hạ Thính Âm nức nở, “Phụ thân không cần con nữa sao? Di nương, về sau con sẽ ngoan ngoãn, không nghịch ngợm nữa, đừng đuổi con đi mà…”

An Mộc đau lòng, ôm lấy Hạ Thính Âm, “Được được, đừng khóc nữa.”

Hạ Thính Âm cứng đờ người.

An Mộc mềm mại, thơm thơm, cô bé ở trong lòng cô nước mắt không rơi nữa, trong mắt tràn ngập tò mò, cái này là hương vị của mẹ sao?

Có phải nếu mẹ ôm mình giống thế này thì cũng là loại cảm giác này không?

Hạ Thính Âm đột nhiên không muốn đi nữa.

Rúc vào lòng An Mộc thật lâu…

*

Vì Hạ THính Âm kiên trì, An Mộc và Phong Kiêu đành dẫn cô bé về biệt thự.

Sau khi về nhà Hạ Thính Âm có lẽ sợ bị đuổi đi nên cũng ít nói, không dám khoa tay múa chân với An Mộc.

An Mộc cảm thấy trong nhà có thêm một cái miệng cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

Buổi tối, Hạ Thính Âm ngủ sớm.

Phong Kiêu đi vào nhà tắm, AN Mộc nhàm chán lấy điện thoại lướt weibo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.2 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status