Ông xã satan đến gõ cửa

Chương 185: Cùng nhau chết



Lưu Thanh Sơn khó khăn nửa quỳ, ngẩng đầu nhìn sắc mặt khó coi của Cố Hành Sâm, liền đoán ra ngay hắn chính là chồng của Niệm Kiều, vì vậy càng phách lối hơn "Ha ha —— ngươi chính là chồng của cô ta sao? Ngươi thật sự là được lợi quá rồi còn gì, cô ta là một vật thật cực phẩm! Lần đầu tiên của cô ta hẳn là đã dành cho ngươi, thân thể của cô ta thật là mê hoặc lòng người, làm cho ta thật sự muốn chết trên người cô ta, chỉ tiếc thể lực của cô ta quá kém, mới bị ta làm 4, 5 lần mà đã lăn ra ngất rồi! Ta đã dùng đủ các loại tư thế, trước trước sau sau chơi cô ta, thật là thoải mái nha!"

An Hi Nghiêu nghiêng đầu liếc Cố Hành Sâm một cái, phát hiện gò má hắn đang cứng đờ, một giây kế tiếp, rốt cuộc hắn cũng bộc phát ——

Vứt súng trong tay qua một bên, Cố Hành Sâm trực tiếp tự mình động thủ, một quyền lại một quyền đập tới tấp vào người Lưu Thanh Sơn, trong chốc lát trên mặt Lưu Thanh Sơn tím bầm, máu trong miệng trào ra, thoi thấp nằm rạp trên đất.

Mạc Thiên Kình tiến tới túm lấy tay Cố Hành Sâm, giọng nói mang theo sự xót xa, "Hành Sâm , đừng đánh, đánh nữa hắn sẽ chết đấy!"

"Cút ngay!"

Cố Hành Sâm nổi điên thét lên, giống như một con nổi giận sư tử!

"A Sâm, tỉnh táo một chút, có lẽ hắn chỉ nói láo thôi, chắc hắn chỉ muốn kích thích cậu thôi, tỉnh táo một chút đi!"

"Tỉnh táo? Cậu kêu tôi phải tỉnh táo như thế nào! Làm sao tôi có thể tỉnh táo được!"

Cố Hành Sâm thống khổ kéo tóc của mình, thống khổ thét lên.

Phải có một trái tim khỏe mạnh như thế nào mới có thể chịu đựng được nỗi đau này, mới có thể giữ được bình tĩnh trong hoàn cảnh này?

Hắn Cố Hành Sâm chấp nhận thất bại, hắn không có cách nào tỉnh táo đưojc, không thể tỉnh táo được!

"Hành Sâm , xin lỗi, tôi rất xin lỗi."

Mạc Thiên Kình tiến lên, đường đường chính chính nhận lỗi.

Là do hắn quá sơ suất, hắn cho rằng chỉ cần có lão đại đứng ra giúp đỡ thì chuyện của Lục Quân Thành không là gì cả, còn Tần Dĩnh thì hắn đã cắt cử người thêo dõi cho nên cũng không có vấn đề gì.

Nhưng ai biết được vô duyên vô cớ lại xảy ra chuyện này.

Cố Hành Sâm hất tay Mạc Thiên Kình ra, cả người hắn ngã xuống đất, không ngừng hít thở.

Giống như một giây kế tiếp sẽ không thể hít thở được, cũng giống như vừa trải qua một trận sinh tử, toàn bộ thân thể như bị kiệt sức, hắn ngồi dưới đất, cả người trở nên thân thờ.

Bất kể Lưu Thanh Sơn có thật sự đụng vào Niệm Kiều hay không hắn cũng không để ý, hắn chỉ hận, hận mình đã không bảo vệ tốt cho cô.

Ba người đi ra khỏi ngục thất, đôi măt của Lưu Thanh Sơn bị máu làm cho mờ đi, chỉ nhìn bóng lưng Cố Hành Sâm, cười lạnh.

————

Khi Niệm Kiều tỉnh lại đã là buổi sáng ngày thứ hai, vừa tỉnh lại đã nhìnthấy Cố Cảnh Niên nằm bên mép giường, nhưng Cố Hành Sâm lại không có ở đây.

Cô không biết mình nên cảm thấy may mắn vì Cố Hành Sâm không có ở đây hay là nên cảm thấy mất mác vì hắn không có ở đây, lúc này tâm tình của cô thật phức tạp không biết dùng từ nào để diễn tả, cô chỉ có thể cúi đầu, âm thầm rơi lệ.

Cố Cảnh Niên thấy cô khóc, vội vàng bò lên giường, lau nước mắt cho cô, "Mẹ, cha nói mẹ ngã bệnh, bệnh rất nặng, không thể khóc, cho nên mẹ đừng khóc, được không?"

Ngã bệnh? Bệnh rất nặng? Là bệnh gì?

Cô cười khổ, trái tim giống như lại bị xé nát lần nữa, đau thấu xương!

Ôm chặt Cố Cảnh Niên vào trong ngực, cô đột nhiên phát giác, mình đã mất tất cả.

Con trai , con chính là đứa con duy nhất của mẹ, nhưng vì muốn tốt cho con nên mẹ không thể không buông tay, để con theo cha.

Cố Cảnh Niên khéo léo vùi đầu vào ngực Niệm Kiều, không nhúc nhích, ánh mắt lại không nhịn được hướng ra cửa.

Cha nói, cha sẽ đứng ngoài cửa nếu như có chuyện gì có thể gọi cha, bây giờ mẹ đang khóc vậy có nên gọi cha vào đây không?

Sau một lát, nó ngẩng đầu nhìn Niệm Kiều, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Mẹ, cha đang đứng ngoài cửa có cần gọi cha vào không?"

Niệm Kiều ngẩn ra, đây là điều cô không ngờ tới.

Cô cho là với tính khí bá đạo cảu anh hoặc là sẽ trực tiếp túc trực ở đây cho tới khi cô tỉnh lại hoặc là im hơi lặng tiếng rời đi, không chịu nổi sự kháng cự của cô.

Nhưng Cố Cảnh Niên lại nói cho cô biết, Cố Hành Sâm đang đứng ngoài cửa chờ cô tỉnh lại chờ cô gặp anh.

Nhưng cô làm gì còn tư cách nhìn thấy anh nữa?

Cô lắc đầu với Cố Cảnh Niên một cái, cố ý nói lớn tiếng: "Niên Niên, sau này chúng ta đi thăm chú Tần, mẹ khôngmuốn gặp cha con!"

Cố Cảnh Niên không biết nên xử lý thế nào nói "Mẹ, mẹ ——"

Lời của nó còn chưa kịp phát ra đã bị Niệm Kiều bụm miệng lại, sau đó lại thấy một tay khác của Niệm Kiều tự bịt miệng mình, đè nén tiếng khóc thương tâm giống như toàn bộ thế giới sụp đổ.

Cố Hành Sâm đứng ngoài cửa, thân thể trở nên cứng đờ.

Cô nói, cô muốn cùng con đi gặp Tần Mộ Bạch.

Cô nói, cô không muốn nhìn thấy hắn.

Cố Niệm Kiều, lúc em đau, anh cũng rất đau lòng!

Như vậy em có cần phải tàn nhẫn với anh như vậy không?

Nhưng những lời đó hắn chỉ dám tự thầm nói trong lòng.

Cô cần thời gian, vậy thì hắn sẽ cho cô thời gian, cho cô đủ thời gian, để cho cô có thể thoát khỏi cơn ác mộng này, một lần nữa xà vào lòng hắn.

Cô muốn cái gì cũng có thể, duy chỉ có một chuyện hắn không bao giờ đáp ứng!

Đó chính là, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng để cho cô rời xa mình!

Cách nhau một cánh cửa nhưng lại như một tấm lá chắn giữa hai trái tim luôn gắn bó với nhau khiến cho họ trở nên xa cách, cô đau lòng, hắn cũng đau lòng.

Niệm Kiều nói được là làm được, cô thật sự dẫn Cố Cảnh Niên đi thăm Tần Mộ Bạch, lúc Tần Mộ Bạch thấy cô, trong chốc lát không biết nên làm thế nào.

Chỉ một đêm không gặp cô, nhưng khuôn mặt cô lại hoàn toàn thiếu sức sống, sinh khí trông càng không tốt chút nào.

Tần Mộ Bạch khiếp sợ không thôi, cầm lấy tay cô hỏi: "Niệm Kiều, em làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?".

Niệm Kiều lắc đầu một cái, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, sau đó kéo Cố Cảnh Niên qua, "Niên Niên, đã lâu rồi con không gặp chú Tần rồi, con không nhớ chú sao?"

Cố Cảnh Niên hiểu chuyện gật đầu, lại nói: "Mẹ, con cũng rất nhớ cha."

Niệm Kiều ngẩn ra, trên giường bệnh Tần Mộ Bạch cũng có chút sững sờ, sau đó lại cười khổ.

Hai cha con mới chỉ không gặp nhau mấy giờ mà nó đã nhớ Cố Hành Sâm như vậy rồi, thế mà nhiều ngày không nhìn thấy hắn nó lại chỉ tỏ vẻ suy tư gật đầu.

Có lẽ, gật đầu chỉ là qua loa, hoặc là do Niệm Kiều dạy nó, còn thật ra thì nó không hề nhớ tới hắn chút nào cả.

Niệm Kiều đột nhiên không biết nên nói gì, bởi vì cô không nghĩ tới Cố Cảnh Niên sẽ nói câu này, giờ phút này Tần Mộ Bạch cũng trầm mặc.

Tần Dĩnh từ ngoài cửa đi vào, đi tới bên cạnh Cố Cảnh Niên, cười ha hả, bộ dạng rất ôn nhu, "Đứa nhỏ này thật đáng yêu, để dì chăm sóc nó cho."

Niệm Kiều cảnh giác kéo Cố Cảnh Niên ra sau lưng mình, nhìn Tần Dĩnh nói, "Dì Tần, Niên Niên ở bên cạnh cháu cũng tốt rồi."

Sắc mặt của Tần Dĩnh lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm vào cô, châm chọc nói: "Không phải cháu muốn kết hôn với Mộ Bạch sao? Thế sao có thể mang nó theo được? Chẳng lẽ cháu lại muốn mang con riêng xuất giá theo?"

"Mẹ!" Tần Mộ Bạch hét lên với Tần Dĩnh, sau đó xoay đầu lại nói với Niệm Kiều: "Em đừng nghe mẹ anh nói linh tinh, đừng để ý."

Niệm Kiều lại ngẩn người ra, những lời này của Tần Dĩnh như nhắc nhở cô, không phải cô nói muốn kết hôn cùng Tần Mộ Bạch sao? Nhưng tối hôm qua…..

Cô chợt cúi người ôm lấy Cố Cảnh Niên đi ra ngoài, cô biết, Cố Hành Sâm nhất định đang đứng ở một nơi vắng vẻ nào đó theo dõi cô!

Đứng trong hành lang, cô lớn tiếng gọi tên hắn"Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm, anh ra đây cho em!"

Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, cô còn chưa kịp quay đầu lại, thì có hai cánh tay quen thuộc ôm lấy cô, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc "Tìm anh sao?"

Trái tim Niệm Kiều nhói đâu, đau đến mức cô suýt không nói được thành lời!

Nhưng không thể không nói, đã tới bước này rồi thì cô buộc phải nói ra!

Cô đẩy tay của hắn ra, xoay người nhét Cố Cảnh Niên vào trong ngực của hắn, dằn từng chữ nói: "Em muốn kết hôn cùng Mộ Bạch!"

Cố Hành Sâm đang điều chỉnh tư thế của Cố Cảnh Niên trong lòng mình, đột nhiên nghe được những lời này của cô, suýt nữa khiến cho con rớt xuống đất.

Giật mình hồi lâu, đột nhiên anh lấy một tay túm lấy cổ tay cô, dù không nhìn thấy nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được vị trí của cô!

"Ai cho phép em làm như vậy?"

Hắn hỏi cô, cắn răng nghiện lợi hỏi!

Niệm Kiều điên cuồng cười, hung hăng hất tay của hắn ra, nhưng một giây tiếp theo đã bị hắn bắt lại.

Cô không có biện pháp thoát khỏi hắn, chỉ có thể gào lên với hắn o: "Không cần ai cho phép, em và anh cũng chưa kết hôn, em muốn lấy ai chỉ cần em đồng ý, ai cũng không thể cản em được!"

Ban đầu Cố Hành Sâm còn trố mắt ra nhìn, sau đó lại nở một nụ cười lạnh.

"Niên Niên, nhắm mắt lại!"

Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất nặng nề! Mang theo một sự khát máu!

Cố Cảnh Niên có chút sợ, liền nghe lời nhắm hai mắt lại, gối đầu lên vai Cố Hành Sâm, không lên tiếng.

Bàn tay vốn đang nắm cổ tay Niệm Kiều chợt tiến lên túm lấy cổ của cô, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô: "Nhanh thu hồi lại những lời em vừa nói!"

Hắn cảm thấy không phải mình sắp phát điên mà hắn đã thực sự phát điên rồi!

Hắn không nghĩ tới sự việc sẽ đi tới tình trạng này, hắn cũng không muốn điều này xảy ra!

Nhưng rốt cuộc là tại sao? Cố Niệm Kiều, rốt cuộc tại sao em lại phải làm như vậy?

Ban đầu vì muốn tốt cho em, anh không muốn làm tổn thương như vậy nhưng cuối cùng sao em lại nói như vậy?

—— bất kể có vì muốn tốt cho em hay không về sau cũng không cho phép nói dối em nữa!

Vậy hiện tại sao em lại như vậy?

Em lấy cớ vì muốn tốt cho anh nên mới rời xa nah? Kết hôn cùng Tần Mộ Bạch?

Đôi tay Niệm Kiều rũ xuống hai bên, vẻ mặt thống khổ, nhưng giọng nói vẫn giống như một con dao sắc đâm vào lòng người "Cố Hành Sâm, anh không phải là gì của em, anh không có quyền ép buộc em làm gì!"

"Vậy sao?" Hắn khẽ cười hỏi ngược lại, tay dùng thêm sức, gần như nhấc Niệm Kiều khỏi mặt đất!

Bởi vì hô hấp bị ngăn cản, sắc mặt của Niệm Kiều nhanh chóng hồng lên, sau đó từ từ thay đổi, nhưng cô lại không giãy giụa, chỉ mỉm cười chịu đựng!

Cố Hành Sâm, em cũng điên rồi, em cũng sắp sụp đổ rồi, chi bằng thành anh thành toàn cho em, để cho em chết đi!

"A Sâm, cậu điên rồi! Buông tay ra!"

Bên tai chợt vang lên giọng nói của An Hi Nghiêu, sau đó hắn cứu thoát Niệm Kiều khỏi tay Cố Hành Sâm.

"Khụ khụ —— khụ khụ ——"

Đột nhiên không khí tràn vào phổi khiến cho Niệm Kiều kịch liệt ho khan, hai gò má tím bầm lên.

An Hi Nghiêu vừa vỗ nhẹ lưng của cô giúp cô dễ thở, vừa xoay qua chỗ khác nói với Cố Hành Sâm: "Cô ấy đã đau khổ nhiều như vậy, cậu không thể đối xử nhẹ nhàng hơn với cô ấy sao? Cháu gái nhỏ còn nhỏ, Cố Hành Sâm cậu cũng còn nhỏ sao? Bóp chết cô ấy người cuối cùng đau lòng vẫn là cậu!"

Cố Hành Sâm quay lưng lại bước đi, theo bản năng đôi tay vẫn bảo vệ Cố Cảnh Niên đang gục đầu trên vai hắn.

Sau đó, hắn cũng cảm thấy con trai đang khóc, khóc trong nghẹn ngào.

Nó bị hắn dọa sợ sao? Cha của mình lại muốn bóp chết mẹ của mình!

Bây giờ An Hi Nghiêu không nhìn nổi nữa, đi tới đón lấy Cố Cảnh Niên trong tay hắn, trấn an nói: "Niên Niên đừng sợ, cha của con điên rồi, chúng ta đừng để ý tới cha con nữa!"

Bất ngờ Cố Hành Sâm tiến tới, dùng tốc độ và động tác nhanh nhất khiến cho mợi người phải hoài nghi liệu có phải hắn đã hồi phục thị lực rồi không!

Chỉ thấy hắn kéo Niệm Kiều đi vào thang máy, An Hi Nghiêu không biết hắn muốn làm gì, nhưng hắn biết, Cố Hành Sâm sẽ không tổn thương Niệm Kiều nữa.

Trong nháy mắt vẻ mặt kia của hắn làm cho người ta cảm thấy rất đau lòng.

Bởi vì quá yêu cho nên mới có thể chịu hành hạ nhiều như vậy.

Trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt của một người phụ nữ, nhớ tới từng cái nhăn mày từng nụ cười của cô làm cho hắn khổ sở cười một tiếng.

Sủng nhi, Sủng nhi của anh, anh đã rời xa em lâu vậy em có nhớ anh không?

Em cũng biết rõ, anh rất nhớ em, từng giây từng phút đều nhớ em.

Bất kể trước kia anh đã làm sai điều gì, bất kể em có hận anh thế nào, lần này anh tuyệt đối sẽ không buông tay nữa!

————

Niệm Kiều bị Cố Hành Sâm đưa tới phòng ngủ của 2 người, sau đó bị hắn kéo vào phòng, nhiều lần thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Đi thẳng tới phòng ngủ, Cố Hành Sâm lấy va ly, mở ra, sau đó lục lọi trong va ly một lúc lâu, rốt cuộc lấy ra 2 cuốn sổ nhỏ.

Sau đó, hắn xoay người lại nhìn Niệm Kiều nói, "Tới đây!"

Niệm Kiều bị choáng váng, suốt dọc đường bị hắn kéo đi khiến cô thật sự rất choáng váng!

Cô đi tới trước mặt hắn, bị hắn kéo tay xuống, cô quỳ xuống trước mặt hắn, đầu gối đập mạnh xuống sàn rất đau.

Tay Cố Hành Sâm đang run rẩy, môi cũng run rẩy, cả người đều run rẩy!

Chỉ thấy hắn giơ lên hai cuốn sổ nhỏ, giơ lên trước mặt Niệm Kiều, nói: "Thấy rõ chưa! Cố phu nhân, em nhìn rõ cho anh!"

Cố phu nhân? !

Ba chữ đó giống như một lời cảnh tỉnh khiến Niệm Kiều hoàn toàn tỉnh táo!

Hắn đang cầm cái gì vậy ? Hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ tím này là cái gì?

Trên bìa mặt rõ ràng viết ba chữ —— giấy kết hôn! ! !

Sắc mặt Niệm Kiều trắng nhợt đi, run rẩy cầm lấy hai cuốn sổ nhỏ kia, mở ra lại phát hiện ra đây là giấy kết hôn của cô và Cố Hành Sâm! ! !

Cô và hắn kết hôn? Tại sao cô không biết?

"Chúng ta đã kết hôn?" Cô nghẹn ngào, không biết làm thế nào để tiêu hóa tin tức này.

Hai tay Cố Hành Sâm nắm chặt hai vai cô, gần như mất khống chế gầm nhẹ: "Cố Niệm Kiều bây giờ em nói cho anh biết, nói cho anh biết rốt cuộc anh có tư cách quản chuyện em và Tần Mộ Bạch kết hôn hay không! Em nói cho anh biết đi!"

Hai mắt Niệm Kiều trống rỗng, nước mắt chảy xuống.

Miệng Cố Hành Sâm mở to thở hổn hển, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng mình, nhưng hắn không có cách nào làm được!

Đột nhiên, Niệm Kiều đẩy hắn ra vội đứng lên"Chúng ta đã kết hôn, chúng ta đã kết hôn thì sao? Cố Hành Sâm anh có thể chịu được việc em đã bị người đàn ông khác làm hoen ố sao? Đừng nói với em là anh có thể! Coi như anh thật sự có thể, m cũng không thể chấp nhận được, em không có cách nào chấp nhận được!"

Cô đứng giữa phòng ngủ, vẻ mặt mất khống chế, đôi tay cua loạn xạ, la to: "Em đã dơ bẩn! Điều duy nhất có thể làm cho em cảm thấy mình xứng với anh cuối cùng cũng đã dơ bẩn! Anh có hiểu được tâm trạng của em không? Anh có thể hiểu được không? Dù anh có không để ý thì em vẫn để ý! Em thật sự là muốn tìm tới cái chết!"

Lúc nào cô nghĩ tới hình ảnh đó, cô thật sự không muốn nhớ tới những hình ảnh đó nhưng cô không thể khống chế được chính bản thân mình, cô thật sự không thể khống chế được mình!

"Cố Hành Sâm, anh hãy thả cho em một cong đường sống đi! Thả em đi, em không có cách nào đối mặt với anh được, em không thể tiếp tục sống cùng anh nữa, hãy thả em đi có được không ?."

Cô nói xong cả người cô cũng mềm nhũn đi, không tiếng động ngã xuống sàn nhà.

Cố Hành Sâm cắn răng, gần như muốn nghiến chặt hàm răng, gò má cũng rất căng thẳng, giống như một giây kế tiếp sẽ vỡ vụn!

"Ở lại bên cạnh anh giống như đi vào đi vào đường cùng như vậy sao?"

Hắn vừa đứng lên vừa hỏi cô.

Niệm Kiều khóc vô ý thức gật đầu, tự lẩm bẩm: "Thả em điđi, thả em đi đi."

Cô vốn rất tự ti, nhưng hôm nay đã tới tình trạng này cô thất sự không có cahcs nào tiếp tục, anh càng đối xử tốt với cô, càng không để ý tới chuyện kia cô càng muốn né tránh!

Người đàn ông tốt như vậy cô không xứng cũng không nên ích kỉ mà giữ lấy!

Ánh mắt cô chuyển động, ngay lập tức nhìn thấy con dao gọt hoa quả trên bàn!

Cố Hành Sâm, anh đã không xuống tay được, vậy không bằng —— em tự hủy hoại bản thân mình!

Nhưng cách đó không xa người đàn ông đó lại vô cùng nhạy cảm, hành động còn nhanh hơn cả cô!

Niệm Kiều giơ tay cắt xuống, nhưng lại không cắt trúng cổ tay mình mà lại bị Cố Hành Sâm nắm lấy con dao!

Một dòng máu đỏ tươi từ bàn tay hắn chảy xuống, trong nháy mắt Niệm Kiều cảm thấy bầu trời như sụp xuống!

"Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm"

Cô nỉ non tên của hắn, con dao trên tay từ từ bị hắn đoạt lấy!

Cố Hành Sâm chợt ngửa đầu cười lớn, Niệm Kiều chỉ ngây ngốc nhìn hắn, đột nhiên một ánh mắt lạnh lùng xoẹt qua mắt cô, đến lúc cô kịp phản ứng lại thì đã không kịp nữa.

"Cố Hành Sâm, không cần ——"

Cảm thấy có một dòng máu tràn ra trên người!

Cả khuôn mặt Niệm Kiều trắng bệch, hoàn toàn không giống người sống!

Cô cúi đầu nhìn, sau đó nhìn thấy cổ tay Cố Hành Sâm chảy ra rất nhiều máu, so với lòng bàn tay của hắn còn chảy nhiều máu hơn!

"Không phải muốn tự sát sao? Anh sẽ cùng chết với em!"

Hắn dịu dàng giơ tay lên lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói xong, giống như bất giác đau, bất giác bi thương.

Niệm Kiều cảm thấy bầu trời như xoay tròn, cổ họng bị thứ gì đó chận lại, khiến cô không thể phát ra âm thanh nào!

"Bảo bối, nếu như ở bên cạnh anh chỉ có đường chết, vậy thì chúng ta hãy cùng chết đi, anh cũng sẽ không để em cô đơn một mình đâu! Nhưng thật xin lỗi, anh thật sự là không thể buông tay, tha thứ cho sự ích kỉ của anh, tha thứ cho anh."

Dòng máu ấm của hắn cứ theo cánh tay của hắn mà chảy xuống nhỏ xuống cả sàn nhà tạo thành một vũng lớn!

"Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm ——"

Cuối cùng Niệm Kiều cũng hồi phục lại thần trí, thất thanh thét lên, giọng nói xuyên thấu mấy tầng mây.

"Xuỵt ——"

Cố Hành Sâm giơ một ngón tay lên đặt lên môi, muốn nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô nhưng tầm mắt lại càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng, hai chân cũng vô lực, hắn ngã xuống.

"Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm anh đừng chết, em sai rồi, em sai rồi, van xin anh đừng chết, em sẽ không rời xa anh nữa, em sẽ không bỏ đi nữa, xin anh đừng chết, xin anh."

Cổ họng khàn khàn, cô khóc lóc đến mức không nói rõ thành tiếng, chỉ có thể mơ hồ biết cô đang nói gì đó.

Cố Hành Sâm không nhìn thấy, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra bộ dạng của cô bây giờ, nhất định cô rất thống khổ.

Bảo bối mà anh trân quý nhất, anh cũng không muốn vậy, nhưng anh thật sự không thể buông tay được, anh không thể bỏ em cô đơn một minh được.

Hắn nhẹ nhàng cười, dịu dàng cười, cầm tay của cô, nói những lời thâm tình, "Em khóc, em cười, em náo loạn, anh đều yêu em, chính là không thể để em rời xa anh, nếu như không thể cùng em sống tới đầu bạc răng long, vậy thì cùng nhau chết đi cũng rất tốt."

"Không cần! Không cần! Cố Hành Sâm em sai rồi, em sẽ cùng anh sống tới đầu bạch răng long, em xin anh đừng chết, đừng bỏ lại em, van xin anh."

Cô biết mình sai rồi, cô thật là hồ đồ!

Cô đã cho rằng trong cuộc truy đuổi tình yêu này, cô là người phải bỏ ra nhiều hươn, cô là người yêu sâu hơn, nhưng bây giờ cô mới biết——

Người yêu sâu hơn lại là người kia, chưa bao giờ là cô, không phải cô

"Được, vì em, anh sẽ tiếp tục sống."

Cố Hành Sâm nói xong câu đó liền nhắm hai mắt lại, lúc đó Niệm Kiều hoàn toàn thanh tỉnh!

Thì ra không phải là cô rời xa hắn, hắn mới có thể bình an, mà phải có cô bên cạnh hắn mới có thể bình an.

Vì vậy, Cố Hành Sâm, anh nhất định phải sống, bởi vì anh còn sống, em mới có thể vui vẻ hạnh phúc!

"Cố Hành Sâm, chúng ta còn có Niên Niên, chúng ta không thể ích kỷ như vậy, em sẽ ngoan ngoãn, anh không cần phải nói chuyện."

Cô ôm hắn, cứ ôm như vậy, cùng hắn tâm tình, lại quên mất hiện tại việc quan trọng là phải đưa hắn tới bệnh viện.

"Cố Hành Sâm, chờ anh khỏe lại, chúng ta lại sinh con, hai cũng được, chỉ cần anh thích."

"Cố Hành Sâm, sau khi chúng ta về nước sẽ đi Hoa Thành một chuyến, em rất muốn tới vườn hoa bí mật đấy."

"Cố Hành Sâm, hiện tại em là Cố phu nhân, cái gì anh cũng phải nghe em, em không cho phép anh chết, cho nên anh không được chết biết không?"

Chị Vân đợi dưới nhà rất lâu cũng không thấy hai người đi xuoóng, mà lúc nãy còn thấy to tiếng cãi nhau giờ lại im bặt, cô có chút lo lắng.

Lên lầu, đẩy cửa phòng, cô choáng váng!

Một vũng máu lớn khiến cô cũng không rõ là máu của ai chảy ra, bởi vì trên người cả hai đều loang lổ vết!

"A ——"

Chị Vân hét lên một tiếng, đôi tay vịn vào khung cửa mới khiến cho bản thân không ngã xuống.

Nửa phút sau, cô mới lê đôi chân mềm nhũn tới "Cố tiên sinh? Cố phu nhân?"

Niệm Kiều vẫn đang nói chuyện với Cố Hành Sâm, nghe thấy chị Vân tỷ gọi tên cô mới phản ứng lại.

Sau đó, cô cúi đầu nhìn người đang gục trong ngực mình một cái, trên mặt không có chút huyết sắc nào, thân thể cũng từ từ lạnh đi.

Rốt cuộc ——

"Chị Vân, chị Vân, gọi điện thoại cho bệnh viện, gọi điện thoại cho bệnh viện!"

Cô dùng nhiều sức để nói chuyện bởi vì cổ họng của cô bị nghẹn lại, chị Vân cũng chỉ miễn cưỡng nghe thấy những lời cô nói.

Cũng may, chị Vân hiểu ý của cô, lập tức xoay người gọi điện cho bệnh viện.

Sau khi Mà Niệm Kiều nói xong câu đó, cảm thấy trong cổ họng có một dòng nhiệt, cô chợt ho một tiếng, lai ho ra máu!

Chị Vân xoay người lại nhìn thấy như vậy tỷ, ánh mắt kinh hãi, "Cố phu nhân, cô làm sao vậy? Cố phu nhân ——"

Trước mắt cô mọi thứ đều chuyển động, Niệm Kiều cười cười, sau đó nhắm hai mắt lại.

Bên tai vang lên tiếng chị Vân la hét "Cố tiên sinh —— Cố phu nhân —— Cố tiên sinh, Cố phu nhân, tỉnh ——"

Hai người rơi vào hôn mê, khóe miệng vẫn đọng lại một nục cười, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status