Ông xã thần bí

Chương 500





CHƯƠNG 500: ANH KHÔNG ĐỒNG Ý

Vừa nãy anh ở dưới lầu, không có thấy hai mẹ con đi xuống nên chắc là đã đến phòng ngủ trẻ con ở đối diện rồi.

Anh quay người đi về phía phòng trẻ con.

Vừa đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đang dựa trên đầu giường, cầm điện thoại không biết đang xem gì đó.

Thần sắc trên mặt anh thả lỏng, nhưng thanh âm vẫn có chút căng cứng: “Sao lại bế Mộc Tây qua bên này rồi?”

Tô Ánh Nguyệt dời tầm mắt ra khỏi màn hình điện thoại, quay đầu nhìn Trần Minh Tân một cái, sau đó nhẹ nhàng nói: “Trước đây anh làm căn phòng trẻ con này không phải là để cho Mộc Tây ngủ một mình sao? Bây giờ em đang giúp nó thích ứng thôi.”

Trần Minh Tân mặc kệ lời nói dối trắng trợn của cô, trong ngữ khí mang theo một tia mệnh lệnh: “Về phòng.”

“Không về, căn phòng trẻ con này làm xong rồi, nếu như cứ bỏ trống thì cũng không thoả đáng, em ngủ với Mộc Tây ở bên này mấy ngày, có lẽ nó sẽ quen thôi.”

Tô Ánh Nguyệt nói xong, còn nở một nụ cười nhàn nhạt với Trần Minh Tân, giống như là không sao vậy.

“Tô Ánh Nguyệt!” Trần Minh Tân nhịn không được mà lớn tiếng gọi tên cô.

Làm sao mà anh không biết cho được, mấy lời này của Tô Ánh Nguyệt chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.

Đối với sự gào thét giận dữ của Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt cũng không sợ, cô đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên người Trần Mộc Tây hai cái, sau đó mới có chút trách cứ mà mở miệng nói: “Nhỏ tiếng chút, Mộc Tây ngủ rồi.”

Trần Minh Tân khẽ cau mày: “Hôm nay em muốn chia phòng ngủ với anh sao?”

“Không phải là chia phòng ngủ với anh, chỉ là muốn để cho Mộc Tây ngủ quen ở căn phòng này mà thôi.” Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt giải thích, trên mặt hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc không tốt nào, cả người trông bình tĩnh cực kỳ.

“Anh không đồng ý, về phòng.” Trong ngữ khí của Trần Minh Tân mang theo một tia mệnh lệnh.

“Đừng ồn ào nữa, hôm nay anh bận cả một ngày rồi, không mệt sao? Mau đi nghỉ ngơi đi.”

Tô Ánh Nguyệt nói xong thì chuẩn bị nằm xuống ngủ.

Kết quả là cô chưa kịp nằm xuống nữa thì đã cảm giác cả người mình bị bế ngang lên rồi.

“Anh làm gì vậy!” Tô Ánh Nguyệt lo Trần Mộc Tây còn đang ngủ, nên thanh âm ép xuống rất thấp.

Trần Minh Tân vừa bế cô đi về phòng ngủ chính, vừa nói: “Bế bà xã về phòng ngủ.”

Ngữ khí của anh rất nghiêm túc, tuy trên mặt không có nhiều biểu cảm gì cả, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được anh đang nghiêm túc cực kỳ.

Tô Ánh Nguyệt thật sự là hết cách với anh như vậy, cô có chút bất bình: “Anh…”

“Chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Mộc Tây mà không nói cho em trước, đích thực là anh không đúng…” Trần Minh Tân cũng không nhìn cô mà chỉ tự mình tiếp tục nói: “Anh mời nhiều người như vậy, cho dù là chủ mưu hạ thuốc anh, hay là người của Grissy, chắc chắn đều sẽ có người đến.”

Tô Ánh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu rồi, Trần Minh Tân đây là đang giải thích cho cô nghe về việc tổ chức tiệc sinh nhật cho Trần Mộc Tây.

“Lúc trước khi em hỏi anh, anh không có nói với em là vì không muốn làm em lo lắng, chuyện này cứ để anh làm là được rồi, em không cần lo lắng nhiều như vậy.”

Trần Minh Tân càng nói đến khúc sau thì ngữ khí càng bình tĩnh hơn.

Tô Ánh Nguyệt nghe xong cũng không kinh ngạc.

Bởi vì cô đã sớm đoán được mấy thứ này, chỉ là không thể xác định mà thôi.

Cô vừa nghe thấy chủ mưu hạ thuốc, cả Grissy, đáy lòng liền căng thẳng.

“Anh có sao không? Trong bữa tiệc không xảy ra chuyện gì chứ?” Anh nói không để cô lo lắng, chính là trực tiếp để cô và Trần Úc Xuyên đều không xuất hiện trên bữa tiệc, như vậy mà cô còn không lo lắng sao?

Nếu như không có nguy hiểm thì tại sao anh ấy lại không để cô và Mộc Tây, còn có Trần Úc Xuyên ở lại sảnh tiệc với anh chứ.

Điều này trong một phương diện khác cũng nói rõ, rằng trong lòng của Trần Minh Tân, vị trí của Trần Úc Xuyên cũng quan trọng giống như là cô và Mộc Tây trong lòng anh vậy.

“Anh không sao, bữa tiệc cũng rất yên bình, chỉ là bắt được vài tên thủ hạ của Grissy, cũng chỉ những nhân vật nhỏ không được tiếp xúc đến những vấn đề nòng cốt trong tổ chức, bữa tiệc này tương đương với việc không thu hoạch được gì cả.” Nói đến đây, thanh âm của Trần Minh Tân có chút lạnh lẽo hơn vài phần.

Hai người lúc này đã đến phòng.

Trần Minh Tân đặt Tô Ánh Nguyệt xuống, nhìn vào mắt cô nói: “Bây giờ còn muốn chia phòng ngủ với anh không?”

Tô Ánh Nguyệt mấp máy môi, không biết nên nói gì nữa.

Cô cảm thấy Trần Minh Tân bây giờ làm việc thật kỳ quái, phải đợi cô giận rồi thì mới giải thích với cô, bọn họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, anh muốn làm gì thì nói trước với cô, không phải là vừa vặn sao?

Nói cho cùng, hay là bởi vì trong đáy lòng anh sự tín nhiệm đối với cô…không đủ?

Tô Ánh Nguyệt do dự, cuối cùng cũng không nói những lời trong mình đang nghĩ ra.

Cô quay đầu nhìn sang một bên: “Em không có nói là chia phòng ngủ với anh, đó là tự anh nói thôi, em chỉ muốn ở cùng với Mộc Tây mà thôi.”

Trần Minh Tân chỉ nhướng mày, giống như là không muốn loanh quanh trong chủ đề này với cô nữa.

“Được rồi, anh tránh ra chút đi, em phải qua đối diện ngủ với Mộc Tây.” Tô Ánh Nguyệt đẩy anh.

Liên quan đến chuyện bữa tiệc sinh nhật của Mộc Tây, sau khi Trần Minh Tân giải thích với cô xong, cô tuy có thể hiểu, nhưng cô sẽ không tha thứ cho anh dễ dàng như vậy.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy, ngoại trừ Trần Minh Tân đối với cô không có hoàn toàn tín nhiệm ra thì còn có một nguyên nhân nữa, chính là cô từ trước đến giờ chưa hề thật sự giận qua anh.

Mỗi lần anh có chuyện giấu cô, đến sau cùng cô ngay cả một chút tức giận thái quá cũng không có mà trực tiếp tha thứ cho anh.

Cũng chính vì như vậy mà Trần Minh Tân luôn cứ như thế.

Mà lần này, sẽ không dễ như vậy nữa.

Trần Minh Tân không động đậy, Tô Ánh Nguyệt cũng biết trong lòng của anh không vui, không chịu tránh ra cũng là bình thường.

Cô trực tiếp vòng qua bên cạnh anh, bước chân trần lên mặt đất đi ra ngoài.

Kết quả, chân của cô vừa chạm đất thì cả người đã bị kéo lên, trực tiếp bị ném thẳng lên trên giường.

Tô Ánh Nguyệt nằm ngửa trên giường, đầu óc bị ném có chút chóng mặt.

Cô đưa tay đỡ trán, chuẩn bị ngồi dậy thì Trần Minh Tân đã vươn tay đến xé quần áo cô ra rồi.

“Trần Minh Tân, anh…” Trong thanh âm Tô Ánh Nguyệt có mang theo một tia run rẩy vì tức giận và xấu hổ.

Tên khốn, mỗi lần đến lúc hai người cãi nhau mâu thuẫn là anh chỉ có một chiêu này thôi.

Tô Ánh Nguyệt cắn môi, sắc mặt đỏ bừng mà đưa tay đẩy Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân đưa tay nắm lấy cổ tay cô, thần sắc nghiêm túc dị thường: “Đừng nhúc nhích, để anh xem ngực em một chút…”

Tô Ánh Nguyệt sững sờ.

Quần áo ngủ mùa hè rất mỏng, anh xé ra vô cùng dễ dàng, lúc ánh mắt anh rơi trên vị trí ngực của Tô Ánh Nguyệt, vừa nhìn đã thấy chỗ xanh xanh đến phát tím của cô.

Da của Tô Ánh Nguyệt rất trắng, làn da trên cơ thể cũng vô cùng mềm mịn, cho nên miếng da bị xanh đến phát tím đó hiện lên vô cùng nhức mắt.

Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào ngực của cô, tuy biết anh đang nhìn vào chỗ bị đánh, nhưng dù sao anh cũng cởi áo của cô ra hết rồi.

Cho dù cô và Trần Minh Tân đã thẳng thắn nhìn thấy nhau vô số lần, nhưng cái cảm giác bị anh nhìn chằm chằm sau khi bị lột sạch này… cô vẫn không thể tránh khỏi có chút ngại ngùng.

“Thật ra không có đau đâu, anh đừng nhìn nữa…em, em có chút lạnh…ối…” Lời của Tô Ánh Nguyệt còn chưa nói xong thì đã ối một tiếng.

Bởi vì Trần Minh Tân đưa tay ấn vào miếng da xanh tím đó của cô.

Trần Minh Tân nghe thấy tiếng kêu đau của cô thì giống như là bị điện giật vậy, anh nhanh chóng rút tay lại, ánh mắt âm trầm, mang máng chút tự trách. 



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 261 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status