Peter Pan và Cinderella

Chương 49: Chúc mừng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

Thu dọn xong xuôi, sáu người IceDream đến giúp nhóm nhạc đàn em rồi cùng rời khỏi trung tâm biểu diễn về khách sạn, từng người trở lại phòng.

Một lát sau Quý Kiệt nhắn tin vào nhóm, gọi mọi người xuống lầu ăn cơm, còn bảo đã hẹn cả nhóm đàn em đi cùng.

Những người còn lại đều hẹn nhau lát gặp, chỉ có mình Tạ Trúc Tinh là đáp, “Mọi người đi đi, hai chúng tôi không đi đâu.”

Quý Kiệt, “Trưởng nhóm không đi thì thôi, anh Tiểu Tạ sao anh cũng không đi?”

Tạ Trúc Tinh, “Hai chúng tôi muốn ra ngoài dạo một chút.”

Trong nhóm chat lập tức náo nhiệt lên, những thành viên khác cũng tôi một lời anh một lời, “Chỉ có hai người đi chơi? Tụi em cũng muốn đi!”

Tạ Trúc Tinh vốn cho rằng mọi người diễn xong sẽ rất mệt, ăn cơm rồi chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi, hoàn toàn đâu ngờ bọn họ sẽ muốn theo cùng, nhất thời chẳng nghĩ ra lý do gì thích hợp mà từ chối.

Vương Siêu đang lục valy tìm quần áo mặc, nghe thấy điện thoại cứ vang lên tiếng thông báo có tin nhắn mới liền hỏi, “Bọn họ nói gì trong nhóm thế?”

Tạ Trúc Tinh, “Gọi đi ăn cơm, em nói hai ta định ra ngoài đi dạo một chút, bọn họ liền đòi theo cùng.”

Vương Siêu nghe xong không vui, đứng lên ngồi xuống giường cầm điện thoại mình, mở nhóm chat ra đọc một lát.

Tin mới nhất đến từ Trình Diệu, “Đúng đó, sao không rủ tụi em đi chung?”

Dựa vào đâu mà phải rủ mấy người đi chung? Trưởng nhóm xưa nay không hay nói nhiều trong nhóm lập tức ấn phím “Giữ để ghi âm”, nói một câu, “Tôi với Tiểu Tạ đang quen nhau, gọi các cậu không thấy dư thừa hả?”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Vương Siêu nói xong liền gửi đi.

Trong nhóm lập tức yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Vương Siêu càn rỡ show ân ái, còn đang có chút đắc ý, vừa nhìn thấy vẻ mặt Tạ Trúc Tinh liền không vui, “Làm sao? Em không muốn công khai hả??”

Tạ Trúc Tinh không phải không muốn, mà là không định sẽ nói ra đột ngột như vậy, có điều ván đã đóng thuyền, chỉ đành bất đắc dĩ đáp, “Anh cũng đã nói rồi, em không muốn thì có tác dụng gì.”

Mặt Vương Siêu xị xuống, “Có phải em không muốn để cho người ta biết mình quen nhau không? Quen anh làm em mất mặt chứ gì?”

Tạ Trúc Tinh cau mày, “Nói bậy gì đó, em vốn không phải ý này.”

Vương Siêu vẫn không hài lòng, hỏi, “Vậy ý em là gì? Nếu em không muốn bọn họ biết thì giờ anh sẽ bảo bọn họ là anh giỡn thôi.”

Hắn liền làm bộ muốn gửi tin nhắn thoại.

Tạ Trúc Tinh sợ hắn nói lung tung, vội lại gần đoạt lấy di động của hắn, “Anh đừng làm loạn.”

Vương Siêu trừng mắt, “Anh làm loạn cái gì?”

Tạ Trúc Tinh giảng đạo lý với hắn, “Anh muốn công khai tốt xấu gì cũng nên bàn bạc với em trước chứ?”

Vương Siêu đâu có giảng đạo lý, còn đặc biệt nhiều lời ngụy biện, “Có cái gì mà phải bàn bạc? Bàn bạc xong hai chúng ta không phải quen nhau?”

Tạ Trúc Tinh, “… Phải phải phải, anh nói đúng hết.”

Cậu ngồi xổm xuống, thu dọn lại valy hành lý vừa bị Vương Siêu lục tung.

Vương Siêu ngồi ở bên giường, chân trần đá lên lưng cậu một phát, thở phì phò nói, “Cái gì mà anh nói đúng hết?”

Tạ Trúc Tinh cảm thấy có giảng đạo lý với hắn cũng giảng không thông, chẳng muốn nói nữa, chỉ đáp, “Đừng nói nữa, anh có còn đi dạo không?”

Vương Siêu lại cho rằng cậu đang lấy việc ra ngoài chơi để áp chế mình, lần này rất có cốt khí mà la lên, “Anh không đi!”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Từ khi cậu và con hàng này quen nhau, tính khí càng ngày càng không tốt, vốn tưởng cuối cùng đã xác định được quan hệ thì sẽ tốt hơn một chút, được rồi, vẫn chẳng khác gì, trước kia là cả ngày muốn đánh trưởng nhóm, bây giờ là cả ngày muốn đánh vợ.

Cậu không nói lời nào cởi áo khoác vừa mới thay ra, đổi cả dép lê, đi tới chỗ valy của mình tìm quần lót sạch định đi tắm.

Hành động đó làm Vương Siêu hối hận muốn chết, không đi ra ngoài thật à? Hắn vốn rất muốn đi, sao có thể gào loạn vậy chứ?

Cốt khí của Vương Siêu chỉ duy trì được ba giây đồng hồ, sau đó biến mất sạch sẽ mà kêu một tiếng, “Tiểu Tạ.”

Tiểu Tạ không để ý đến hắn.

Hắn gọi tiếng nữa, “Tiểu Tạ tốt.”

Tiểu Tạ tốt chỉ còn một chút là bước vào phòng vệ sinh.

Hắn vội nhảy dựng lên, vọt tới cửa phòng vệ sinh, giơ tay giơ chân thành hình chữ đại chặn ngay cửa không cho cậu vào.

Tạ Trúc Tinh, “… Anh tránh ra, em đi tắm.”

Vương Siêu mặt dày giả bộ mất trí nhớ, “Tắm gì mà tắm? Đã nói ra ngoài chơi rồi mà.”

Tạ Trúc Tinh, “Không phải anh không đi sao?”

Vương Siêu đứng đắn đáp, “Anh nói nhảm thôi, anh rất muốn ra ngoài đi dạo.”

Tạ Trúc Tinh cố ý nói, “Vậy anh tự đi đi.”

Vương Siêu ôm cậu lắc lư, lầm bầm, “Anh chỉ muốn đi dạo với em thôi.”

Tạ Trúc Tinh bị hắn lắc đến buồn cười, hỏi hắn, “Vậy sau này nếu có chuyện anh có bàn bạc với em không?”

Vương Siêu thầm không cho là đúng, còn có thể có chuyện gì chứ? Ngoài miệng lại đáp thật êm tai, “Bàn mà, chắc chắn đều sẽ bàn bạc với em.”

Tạ Trúc Tinh sao có thể không nhận ra hắn chỉ đang hứa bừa, có điều chịu nghe lời dù sao vẫn tốt hơn cứ già mồm cãi láo.

Hai người liền mặc quần áo tử tế, mỗi người đội một chiếc mũ bóng chày màu đen giống nhau, đi ra ngoài chơi.

Sáng sớm mai phải trở về Bắc Kinh, chắc chắn không kịp đi ngắm tháp Minh Châu Phương Đông, bây giờ thì thời gian lại quá muộn, tháp đã đóng cửa mất rồi.

Hai người liền đi dọc bờ sông, ngắm nhìn Lục Gia Thủy và khu nhà Vạn Quốc trong bóng đêm, sóng vai nhau tản bộ từ đầu này bờ sông đến đầu kia, sông Hoàng Phố về đêm cực kỳ dịu êm.

Trên cầu Ngoại Bạch Độ chỉ còn lác đác vài du khách, hai người đứng trên cầu tự sướng chung một tấm.

Mặt hướng về tháp Minh Châu Phương Đông đã tắt đèn, sau lưng là dòng sông Tô Châu đèn hoa rực rỡ, bên cạnh là người tốt nhất với hắn.

Ngày hôm sau mới rạng sáng đã phải thức dậy có chuyến bay, các thành viên gặp mặt, trừ Vương Siêu ra đều cực kỳ lúng túng.

Vương Siêu còn chưa tỉnh ngủ, không rửa mặt không đánh răng, chụp một cái kính râm lớn che hết nửa khuôn mặt, leo lên xe ra sân bay là bắt đầu ngủ.

Cả quãng đường các thành viên khác đều im lặng, cả nhỏ giọng thì thầm cũng không hề có.

Các cô gái bên nhóm nữ không biết mấy đàn anh có chuyện gì, chỉ cảm thấy bầu không khí hôm nay với hôm qua hoàn toàn khác biệt, khá có mắt nhìn mà yên tĩnh như gà chẳng hề lên tiếng.

Đến sân bay, hai nhóm đều đi khoang hạng nhất nhưng nhóm nam với nhóm nữ không bay cùng chuyến, cũng không xếp hàng chung một cửa.

Vương Siêu loạng chà loạng choạng cùng các thành viên qua cửa kiểm tra an ninh, vào phòng chờ VIP, cuối cùng cũng coi như tỉnh táo lại chút, đồng thời nhớ ra chuyện tối qua, nhìn các thành viên một lượt, sắc mặt ai cũng có vẻ nghiêm trọng.

Có cái gì nghiêm trọng đâu?

Bên cạnh không còn ai khác, Vương Siêu liền nói, “Này, mấy người các cậu không chúc phúc cho trưởng nhóm của mình hả?”

Các thành viên, “…”

Tạ Trúc Tinh hơi lúng túng nói, “Vốn định đợi một thời gian nữa sẽ từ từ nói với các cậu.”

Các thành viên hai mặt nhìn nhau, Quý Kiệt vẻ mặt đầy xoắn xuýt mở miệng hỏi, “Chủ yếu là… việc này quá đột ngột.”

Tạ Trúc Tinh gật đầu, “Anh biết, có chút đột ngột thật.”

Vương Siêu thì trái ngược, “Có gì mà đột ngột?”

Cao Tư Viễn hỏi, “Hai người… quen nhau bao lâu rồi?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Vừa mấy hôm trước.”

Trình Diệu chợt hỏi, “Chính là mấy hôm trưởng nhóm đòi rút khỏi nhóm đó hả?”

Tạ Trúc Tinh, “Ừm.”

Quý Kiệt cũng ngộ ra, “Lần trước trong quán bar cậu nói muốn đi chịch dạo, người kia thật sự là con trai à?”

Vương Siêu vội la lên, “Lần đó không có thành!”

Dương Tiêu Mục cũng hỏi, “Vậy sau này hai người định làm sao? Không kết hôn? Cũng không cần con cái?”

Tạ Trúc Tinh, “Hẳn là vậy.”

Vương Siêu nói vài câu nhưng căn bản chẳng ai để ý tới hắn, đã sớm bực bội, vừa nghe câu này xong liền thêm khó chịu, tức giận nói, “Sao lại “hẳn là”? Em còn muốn giữ lại cái gì?”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Vương Siêu quay về phía các thành viên khác, “Mấy người toàn hỏi vấn đề gì vậy? Sao mà đột ngột? Tôi với em ấy cả ngày chơi chung ngủ chung, lâu ngày sinh tình, đột ngột cái gì mà đột ngột? Tôi không có hẹn chịch, không hẹn từ lâu rồi, lần đó chỉ là hiểu nhầm thôi, sau này tôi cũng không hẹn nữa. Với cả, tôi đây không kết hôn không cần con cái, còn người khác có kết có sinh hay không tôi cũng chẳng xen vào.” Hắn có chút tức giận, bây giờ hắn vẫn còn nhớ giọng điệu Tiểu Tạ lần trước lúc nói muốn kết hôn thích trẻ con, nhớ rõ rõ ràng ràng.

Các thành viên nhìn Tạ Trúc Tinh, Tạ Trúc Tinh cười cười với bọn họ.

Lúc trả lời Dương Tiêu Mục cậu chỉ ba phải sao cũng được, thật sự vẫn chưa xác định, không phải không xác định bản thân, mà là không xác định Vương Siêu.

Bọn họ chưa từng bàn về tương lai.

Không phải không muốn bàn, có điều tính tình Vương Siêu thật sự rất trẻ con, được chăng hay chớ, nếu muốn bàn chuyện cả đời không khỏi quá xa quá dài. Hắn không muốn kết hôn không muốn sinh con cũng chẳng phải vì Tạ Trúc Tinh, đơn thuần là vì hắn không muốn gánh vác trách nhiệm gia đình, hắn sợ vợ con phiền phức, chi bằng một mình hắn sống thoải mái tự tại cho rồi.

Nhưng mà lấy một người phụ nữ làm vợ, cùng với việc sống hết đời bên một người đàn ông, bản chất vốn chẳng có gì khác nhau.

Quý Kiệt ôm lấy cánh tay, nghiêm túc nói, “Nếu hai người các anh quyết định ở bên nhau, em cũng chẳng có gì để nói, chỉ muốn chúc phúc cho hai người…” Cậu ta suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không nghĩ ra câu gì thích hợp, “Chúc mừng nhé.”

Trình Diệu, “Em cũng chúc mừng.”

Dương Tiêu Mục nói, “Thêm một lần.”

Cao Tư Viễn nhỏ giọng hỏi, “Tôi chỉ có một vấn đề, lỡ đâu chuyện của hai người bị lộ ra ngoài, nhóm của chúng ta có phải sẽ chết chắc không?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Anh sẽ chú ý, không để ảnh hưởng tới tập thể của chúng ta.”

Vương Siêu bất mãn, “Còn muốn chú ý thế nào? Hai ta tới cả một fan couple cũng không có.”

Quý Kiệt lại hỏi, “Vậy chuyện này phải nói cho anh Khôn hả?”

Tạ Trúc Tinh vẫn chưa đáp thì Vương Siêu đã sẵn miệng, “Ngàn vạn lần không thể nói cho ổng biết, cả ngày ổng toàn tìm anh cả tôi mật báo.”

Tạ Trúc Tinh, “…” Xong, nếu để Đoạn Nhất Khôn đi nói thì trong mắt anh cả Vương Siêu hình tượng cậu sẽ là như thế nào đây?

Cậu không hề biết rằng, trong mắt các thành viên khác hình tượng của cậu đã biến hóa tới long trời lở đất rồi.

Tối hôm qua sau khi trưởng nhóm gửi tin nhắn thoại vào nhóm chat, bốn người lập tức lập một nhóm khác nói chuyện với nhau, thuyết phục nhau tiếp thu sự thật này, sau đó cũng tám chuyện rôm rả một phen.

Lúc bọn họ mới ra mắt, nghe nói Lương Tỉ có khả năng thích đàn ông đều rất bất ngờ, giờ đã không còn như xưa, fan của IceDream không thiếu đại thần, mỗi ngày viết bao nhiêu truyện fanfic và đồng nhân giữa các couple trong nhóm, thậm chí cả truyện cao H khẩu vị nặng với cả biến tính bọn họ cũng đọc được rồi, mấy chàng trai thuần khiết ngày xưa giờ đây đều đã thành tay lão luyện.

Đợi mọi người thảo luận xong xuôi, đều cho rằng tuy trưởng nhóm thể chất hơi yếu hơn một chút, nhưng hắn làm ngựa giống nhiều năm hẳn là thuộc phái kỹ thuật, hơn nữa tính cách cũng không phải người nằm dưới, trái lại anh Tiểu Tạ thận trọng đáng tin còn tốt tính, cuộc sống riêng ngăn nắp, chính là dáng vẻ của một nhân thê thụ, hợp lý.

Trở lại Bắc Kinh.

Fan meeting hoàn thành viên mãn, công ty tổ chức một buổi tiệc mừng công cho bọn họ, mời cả bên truyền thông tới, đương nhiên không thể thiếu nhóm nhạc đàn em với cả vài nghệ sĩ mới vào nghề cùng công ty, coi như toàn là sư đệ sư muội, dựa vào nhân khí của IceDream cũng lộ mặt được chút chút.

Một trong số đó có chút quen mắt, fan meeting trạm Quảng Châu, tay keyboard trong ban nhạc hôm ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status