Peter Pan và Cinderella

Chương 89: Mua mua mua



Vương hạt đậu phộng về đến nhà, ba mẹ hắn đã ăn xong bữa tối rồi.

Ba Vương đang rửa chén, mẹ Vương thì ngồi trên sopha chơi Thiên Thiên ái tiêu trừ*, thuận miệng hỏi thằng con út, “Chơi cái gì mà chơi tới tận giờ này?”

* Một tựa game của Trung Quốc tương tự Candy Crush.

Vương Siêu đáp, “Cái gì là cái gì, chơi game thôi à.” Sợ nói tiếp lại lộ đầu mối, vội đổi đề tài, “Anh hai con đâu? Còn ở bệnh viện hả?”

Mẹ Vương, “Có về ăn cơm, mới vừa đi không bao lâu, làm bác sĩ đúng là khổ ghê, năm hết Tết đến cũng phải giữ nguyên vị trí.”

Bà thật lòng thấy thương thằng con mình.

Vương Siêu nhịn xuống không nói, hắn biết đầu năm mà Vương Cẩm vẫn đi làm là vì cái gì. Tiểu mỹ nhân con lai nhà Lương Tỉ mới mổ ruột thừa đang nằm viện, đầu năm Vương Cẩm vẫn thủ vững ở bệnh viện là để chăm người ta, chớ có phải yêu nghề kính nghiệp gì đâu.

Mẹ hắn lại hỏi, “Con đi chơi game với Tiểu Tạ hả?”

Vương Siêu cúi đầu nghịch ngón tay, “… Dạ.”

Mẹ Vương vẫn chăm chú vào màn hình di động, hờ hững, “Hồi chiều mẹ coi chiếu lại Xuân vãn thấy cậu ấy hát. Thằng bé không về nhà, ăn Tết một mình tội nghiệp ghê, sao con không gọi cậu ấy tới nhà mình chơi cho vui?”

Đôi mắt Vương Siêu đảo liên tục, “Mẹ, ẻm không có tội nghiệp đâu… Ẻm có người yêu.”

Mẹ Vương lập tức lên tinh thần, thả điện thoại xuống hỏi, “Có phải là Triệu Hiểu Hiểu?”

Triệu Hiểu Hiểu này là người đóng vai nữ chính trong bộ phim thần tượng của Tạ Trúc Tinh.

Vương Siêu có cảm giác mình vô duyên vô cớ mọc sừng, khó chịu đáp, “Ánh mắt mẹ bị sao thế! Triệu Hiểu Hiểu xấu xí bao nhiêu!”

Mẹ Vương không hề thấy người ta xấu, “Vậy là ngôi sao nữ nào?”

Yết hầu Vương Siêu giật giật, “Không phải ngôi sao nữ, em ấy không thích ngôi sao nữ.”

Mẹ Vương nói, “Cũng đúng, giới giải trí tụi con quá loạn, đứa trẻ trầm ổn như thằng bé nên tìm một cô gái tốt đáng tin cậy, sống cho thật đàng hoàng.”

Vương Siêu tự nhủ trong lòng, mẹ nhìn con một chút nè! Con chính là “cô gái tốt” kia đó!

Ba Vương rửa chén xong ra khỏi nhà bếp, nghe được câu này liền xen ngang, “Cái bà già này, bớt quan tâm tới chuyện của người ta đi được không, quan tâm tới thằng út nhà bà đây nè, đã hai bốn tuổi rồi mà cả ngày chỉ biết chơi bời, tương lai chẳng biết có lấy được vợ không, thằng cả thằng hai thì khỏi trông mong gì rồi, nếu tới thằng út mà cũng không lấy nổi vợ thì đời này hai ta đừng mong được làm ông bà, sau này xuống dưới kia ba tôi nhất định sẽ cầm cây quất tôi cho xem.”

Mẹ Vương bất mãn, “Bớt nói gở, con trai của tôi muốn tiền có tiền muốn tiếng có tiếng, lớn lên còn đẹp trai như vậy, làm sao mà không lấy được vợ?”

Hai người đấu khẩu không biết mệt.

Vương Siêu nghe một lát, cúi đầu ủ rũ đi lên lầu.

Thế này thì làm sao mà come out? Ba hắn nhất định sẽ đập hắn, hắn không giỏi chịu đòn như anh cả anh hai. Vương Tề Vương Cẩm hai lão gay chết tiệt, còn cắt đứt hết đường lui của hắn.

Thấy Vương Siêu đi rồi, ba mẹ hắn cũng không đấu võ mồm nữa, nhỏ giọng thảo luận.

Ba Vương bảo, “Nhìn bộ dạng nó coi, không phải có bạn gái thì cũng là thích con bé nào rồi.”

Mẹ Vương đáp, “Lần trước nó đột nhiên chạy về nhà đã không ổn rồi, tôi đoán ngay nó là vì con gái.”

Ba Vương vỗ đùi, “Này nha, có khi nào nó nhìn trúng bạn gái Tiểu Tạ không? Cho nên hai người mới đánh nhau ở Tam Á như vậy?”

Mẹ Vương rất tán thành, “Không biết chừng đúng là vậy thật.”

Ba Vương suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Vậy thì không hay rồi, nếu tôi là cô gái kia, kêu tôi chọn giữa nó với Tiểu Tạ thì có ngu mới chọn nó.”

Mẹ Vương trách ông, “Tầm bậy, Tiểu Siêu của tôi thua kém họ Tạ chỗ nào?”

Ba Vương uyển chuyển, “Bà nói đúng lương tâm coi.”

Cáp Nhĩ Tân Trương Bá Chi nói hợp tình hợp lý, “Tôi làm gì có cái đó.”

Ba Vương không thể làm gì khác ngoài vỗ tay, “Bà giỏi quá.”

Không come out được, Vương Siêu cũng chẳng dám gọi Tạ Trúc Tinh đến nhà mình chơi.

Bản thân Tạ Trúc Tinh cũng chưa từng nói muốn đến.

Sinh nhật năm nay cậu không ở Bắc Kinh, ngày kết hôn của em họ cậu chỉ trước sinh nhật cậu một ngày, trước kia cậu đã hứa sẽ về quê làm phụ rể cho em họ.

Cậu thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà, Vương Siêu chạy tới tiễn cậu, ngồi bên cạnh nhìn rồi quanh co nhắc khéo, “Em đừng chỉ lo giúp người ta làm lễ cưới mà quên chuyện chính sự của mình đó.”

Tạ Trúc Tinh biết hắn muốn nói gì, cố ý giả ngu hỏi, “Sinh nhật mình mà em quên được hả?”

Vương Siêu cho rằng cậu quên thật, đá cậu một cái mắng, “Em đừng có mà cmn không biết xấu hổ, nói xong trên giường là quên sạch đúng không?”

Tạ Trúc Tinh thấy hắn cuống lên thật mới nói, “Em đùa anh thôi, chuyện lớn như vậy sao quên được.”

Vương Siêu đá nhẹ cậu một phát, “Em lại dỗ dành anh đi, nói chuyện như đánh rắm vậy.”

Tạ Trúc Tinh, “Em dỗ anh chỗ nào, có cần livestream cho anh coi lúc come out không?”

Cậu ngồi xổm dưới đất thu xếp valy, Vương Siêu không báo trước mà bất ngờ nhào lên lưng cậu, thiếu chút đè cả người cậu vào valy luôn, phải chống tay xuống sàn nhà một lát mới ngồi vững lại.

Vương Siêu hôn loạn lên cổ Tạ Trúc Tinh chùn chụt, vui vẻ bảo, “Em mà livestream come out thật thì bố đây lập tức mua du thuyền, mua tên lửa, mua tàu sân bay cho em, mua mua mua!”

Tạ Trúc Tinh, “… Chỉ biết xài tiền bậy bạ.”

Cậu về Lạc Dương.

Vương Siêu cũng bắt đầu làm việc, đi chụp bìa quý cho một tạp chí thời trang, sau đó đi diễn bài hát mới của hắn trong một buổi tiệc từ thiện của CCTV.

Lúc dự tiệc hắn gặp lại tên bạn học cũ, nhác thấy từ xa là hắn tránh đi ngay. Đối phương cũng không lại gần quấy rầy hắn.

Vương Siêu không muốn phản ứng tên này nhưng vẫn có chút buồn bực, gã phát hành một ca khúc chẳng mấy ai nghe, đi trên đường cũng không ai biết gã là ai, vậy mà vẫn có tư cách diễn trong buổi tiệc lớn thế này?

Kết thúc buổi diễn trên đường về, trợ lý rảnh rỗi không có chuyện gì làm bèn ngồi kể chuyện cho hắn nghe, giúp hắn giải đáp thắc mắc, “Năm nay công ty muốn dùng hết sức nâng cậu ta, một nữ lãnh đạo trong công ty chúng ta mê cậu ta cực kỳ, vì cậu ta mà còn muốn ly hôn luôn, chồng hình như làm ngân hàng đầu tư, hai người là bạn từ thời đại học, đã kết hôn mười mấy năm, con gái đang học cấp 2, đúng là không có góc tường nào không đào được mà chỉ có tiểu tam không nỗ lực.”

Chà chà, chó không bỏ được tật ăn cứt.

Chuyện người ta cũng chẳng liên quan gì mình, Vương Siêu nghe xong là quên luôn, về nhà sống cuộc sống của chính hắn, chơi với ba mẹ, chơi game, chờ Tạ Trúc Tinh về.

Em họ Tạ Trúc Tinh hối hận muốn chết.

Cậu ta gọi anh họ tới làm phụ rể, một là vì tình cảm của hai anh em bọn họ tốt từ nhỏ, hai là có một ngôi sao làm phụ rể thì lễ cưới nhất định rất nở mày nở mặt. Kết quả lễ cưới lại biến thành fan-meeting cỡ nhỏ, toàn bộ phụ nữ trẻ tới tham dự lễ cưới mắt chỉ nhìn chằm chằm vào phụ rể, bên ngoài phòng tiệc cũng có mười mấy fan hâm mộ tụ tập, còn mang theo cả bảng đèn. Cho dù phụ rể làm gì thì từ trong đến ngoài phòng tiệc đều dậy lên tiếng hoan hô, ngoại trừ quan viên hai họ ra vốn chẳng ai quan tâm đôi vợ chồng mới cưới. Cuối cùng hết cách, tới màn trao nhẫn phải bất đắc dĩ tìm một phụ rể khác, đôi vợ chồng trẻ rốt cuộc cũng coi như đoạt lại sân khấu.

An ủi là một bao tiền mừng thật dày của anh họ.

Sau khi lễ cưới kết thúc, Tạ Trúc Tinh cùng cha mẹ về nhà. Năm ngoái cậu vừa đổi cho cha mẹ một chiếc Passat mới, không hề khoa trương nhưng cũng đủ cho nhà dùng, cha mẹ cũng có thể thầm khoe khoang một chút.

Trên đường về, mẹ cậu xuýt xoa mãi về hôn lễ của em họ, thủ thỉ vài câu chuyện chung thân đại sự của cậu, Tạ Trúc Tinh yên lặng không nói lời nào, cha cậu cho là cậu không thích nghe liền lên tiếng giải vây, nói với mẹ cậu, “Bà phải thay đổi quan niệm cũ đi, bây giờ người trẻ tuổi đều thích lập nghiệp trước rồi mới thành gia, không còn là thời đại bất chấp tất cả kết hôn trước rồi mới tính tiếp như chúng ta, hơn nữa nghề nghiệp của con mình bây giờ khá đặc thù, đừng hối nó, nó cũng đâu phải cái kiểu để chúng ta lo lắng không thôi, trong lòng nhất định đã có tính toán rồi.”

Mẹ Tạ không đồng ý, “Ngành nghề đặc thù thì đặc thù, trước tiên cứ quen bạn gái đi có sao đâu, thời đại không giống nhau, cũng đâu phải kết hôn rồi luôn phải che giấu như Lưu Đức Hoa ngày trước? Không ai hiểu con bằng mẹ, Bảo Bảo nhà ta chỉ là quá bị động thôi, trước đây quen Giai Giai cũng là người ta theo đuổi nó, muốn nó tự hiểu ra khó lắm, tính toán kiểu gì? Chờ đến tuổi thì ông trời sẽ phát vợ cho nó?”

Cả đường hai người nói chuyện như đang thi biện luận.

Đến nơi, một nhà ba người vào cửa, cha Tạ đang cởi áo khoác mẹ Tạ đang cởi khăn quàng cổ thì nghe thằng con im lặng hơn nửa ngày bất thình lình nói một câu, “Ba, mẹ, ông trời đã phát vợ cho con rồi, tụi con quen nhau hơn một năm.”

Vợ chồng hai người sững sờ, mẹ Tạ nhanh chóng vui mừng hỏi, “Vậy sao con không nói sớm? Con bé cũng là minh tinh à? Hay là làm việc khác?”

Tạ Trúc Tinh, “Là đồng nghiệp, cũng rất hot.”

Cha Tạ chậm hơn nữa nhịp cũng không khỏi vui vẻ, “Tốt, tốt, rất tốt.”

Hai người đều hiểu tính cách con trai mình, quen nhau hơn một năm, bây giờ chịu nói với người nhà nhất định là tình cảm đã ổn định, chưa biết chừng còn tính chuyện cưới hỏi rồi, hai ông bà lúc này đều cực kỳ mừng.

Hôm nay Tạ Trúc Tinh làm phụ rể, mặc vest mang cà vạt, nhìn cha mẹ mừng thay mình mà trong lòng hết sức có lỗi, cuống họng cũng có chút nghẹn ngào, nới lỏng cà vạt ra rồi mới nói, “Chính là trưởng nhóm của con.”

Cha mẹ Tạ, “… Hả?!”

Tạ Trúc Tinh đợi một lát, vẻ mặt cha mẹ vẫn vô cùng khiếp sợ, đành phải tự mình phá vỡ cục diện bế tắc, “Nhà anh ấy có tiền, bản thân ảnh cũng có tài, là con trèo cao. Con đã suy nghĩ nghiêm túc rồi mới quyết định về nói với ba mẹ.”

Cha mẹ cậu không hỏi gì nữa, cậu cũng chẳng biết nên nói gì, huống hồ những gì cần nói đều đã nói hết rồi.

Một lúc lâu sau cha Tạ mới bảo, “Ai dà, mới nãy uống chút rượu hơi váng đầu, đi nằm chút đã.”

Mẹ Tạ vội kêu, “Tôi đi tìm thuốc giải rượu cho ông.”

Hai người về phòng, còn khoá cửa phòng lại.

Tạ Trúc Tinh đứng một mình bên ngoài, vừa lúng túng vừa thoải mái, cha mẹ không tức giận mà còn biểu hiện thế này, ít nhất cũng không phản đối quá mãnh liệt.

Cậu không biết cha mẹ mình thương lượng thế nào, đến chạng vạng hai người mới bình tĩnh ra khỏi phòng, phảng phất như chưa hề phát sinh chuyện gì, chưa từng nghe thấy gì, một người xem tin tức, một người đi nấu cơm tối.

Hôm sau là sinh nhật cậu.

Buổi trưa cả nhà ra ngoài ăn, trên bàn cơm nói chút chuyện trong nhà, Tạ Trúc Tinh muốn tiếp tục đề tài với cha mẹ, trong lòng thầm tính toán xem nên nhắc lại chuyện kia thế nào.

Cha Tạ đột nhiên bảo, “Lần này con về làm việc cho tốt, chờ hết tháng giêng ba với mẹ con định đi Bắc Kinh một chuyến, bệnh đau dạ dày của ba mãi không thấy khá hơn, đã sớm muốn đến bệnh viện lớn ở Bắc Kinh khám thử.”

Mẹ Tạ nói thêm, “Chờ ba mẹ đến sẽ ở nhà tụi con, con về nhớ báo trước với người kia, đừng để tới lúc đó người ta lại không vui.”

Tạ Trúc Tinh cười rộ lên đáp, “Được ạ.”

Nào phải muốn đi khám dạ dày, rõ ràng chính là muốn đi gặp người yêu cậu.

Bên này đang vui vẻ ăn mừng sinh nhật, Vương Siêu gọi video tới.

Mẹ Tạ ngồi rất gần con trai, nhìn thấy tên trên màn hình môi liền giật giật, không nói ra nhưng rõ ràng là cũng muốn gặp một chút.

Tạ Trúc Tinh cảm thấy giấu cha mẹ cũng không tốt, nhưng không biết Vương Siêu định làm gì, nhỡ đâu vừa bắt máy đã gọi chồng ơi thì lúng túng lắm, vừa nhấn nghe là lập tức cướp lời, “Em đang ăn cơm với ba mẹ, bọn họ đã biết rồi.”

Vương Siêu bên kia đang cao hứng, nháy mắt nghe xong câu này vẻ mặt lập tức thay đổi, “Vậy anh cúp nha!”

Tạ Trúc Tinh, “Anh trước tiên…”

… Bên kia đã cúp rồi.

Tạ Trúc Tinh, “…” Hứa mua du thuyền, mua tên lửa, mua tàu sân bay, mua mua mua đâu?

Cậu không thể làm gì khác hơn là giải thích với cha mẹ, “Anh ấy hơi thẹn thùng.”

Cha mẹ cậu không nói gì, đột nhiên kêu videocall thật ra bọn họ cũng ngại lắm.

Tại Bắc Kinh cách đó ngàn dặm.

Vương Siêu ngồi trong showroom xe, bị dọa phát sợ.

Tạ Trúc Tinh chưa mua xe, lần này hai người không thể cùng ăn sinh nhật cậu, hắn không biết chuẩn bị gì liền mua cho cậu một chiếc xe, vốn định gọi video sang tạo niềm vui bất ngờ, ngược lại lại bị Tạ Trúc Tinh làm kinh hãi.

Videocall ra mắt người lớn, việc này cũng chỉ mình trai thẳng như Tạ Trúc Tinh mới làm được thôi.

Tạ Trúc Tinh nói “bọn họ đã biết rồi” ý là cậu come out rồi ư? Cha mẹ Tạ đồng ý cho cậu chơi gay với đồng đội? Hai người biết là đồng đội nào không? Có khi nào tưởng là Trình Diệu không?

Trình Diệu thật đáng yêu, nhất định người lớn ai cũng thích, mặt bánh bao như Quý Kiệt chắc cũng ổn.

Dù sao vẫn là được hơn hắn.

Hơn nữa Tạ Trúc Tinh come out rồi, hắn vẫn chưa nói với người nhà, luôn cảm thấy mình không bằng họ Tạ.

Có điều Tạ Trúc Tinh yêu hắn bao nhiêu? Hắn yêu Tạ Trúc Tinh nhiều lắm, hơn Tạ Trúc Tinh yêu hắn nhiều nhiều nhiều, cứ thua kém như vậy hắn không cam lòng.

Ra khỏi showroom, Vương Siêu rầu rĩ về nhà.

Ba mẹ hắn ăn Tết xong không ở thêm, ghét bỏ Bắc Kinh không khí kém giao thông bất tiện, đi Hải Nam chơi rồi.

Trong nhà bây giờ chỉ còn hai người là hắn với anh hai.

Hắn không có ai để trò chuyện, liền nhăn nhó tóm lấy Vương Cẩm nói, “Em với Tiểu Tạ quen nhau đó, muốn come out, anh nói xem ba mẹ có đồng ý không?”

Vương Siêu giật nảy cả mình, hỏi hắn, “Sao Tiểu Tạ lại coi trọng mày? Có phải là mày cưỡng ép người ta không?”

Vương Siêu, “… Anh cho rằng em giống anh hả, học sinh cấp 3 anh cũng không buông tha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status