Phàm nhân tu tiên 2: Phàm nhân tu tiên chi tiên giới thiên

Chương 1226: Hữu kinh vô hiểm



Dịch: Độc Hành

Hai người Hàn Lập và Xích Mộng đi tới phía trước một đoạn, rất mau tới một nơi yên tĩnh.

Lại rẻ qua một ngả rẽ, phía trước xuất hiện một mảnh sơn cốc thoáng đãng, bên trong mọc đầy một loại cây phong màu vàng, dưới ánh nắng làm nổi bật lên toàn thân kim quang lóng lánh, nhưng lại không có chút tục khí nào, ngược lại có loại tự nhiên mỹ lệ.

Kim phong mọc khắp núi đồi, cho một loại cảm giác tráng lệ dị thường, đúng là mỹ cảnh hiếm thấy.

"Loại kim phong thụ này tên là Lưu Quang Kim Phong, là một loại linh thụ hiếm thấy, chỉ sinh trưởng tại nơi có nguyên khí Kim thuộc tính nồng đậm. Ngoài vẻ mỹ lệ, nó còn tản mát ra một cỗ khí tức kim nhu, có tác dụng trợ giúp nhục thân tu luyện." Xích Mộng vừa đi vừa nói.

"Thật sao? Xích Mộng tiên tử không chỉ kiến thức quảng văn, lại còn biết sâu về tu luyện nhục thân, Thường mỗ bội phục." Ánh mắt Hàn Lập giống như có mấy phần mê ly, trong miệng tán thán.

Hắn vừa mới đi vào rừng phong này, đã phát hiện trong hư không nơi đây tràn ngập khí tức kim nhu, rất có lợi cho việc ôn dưỡng thể phách.

"Tiểu nữ bất quá chỉ là đàm binh trên giấy, Thường đạo hữu ngươi tu luyện thân thể gần như viên mãn, tiểu nữ làm sao so sánh được, không biết Thường đạo hữu làm cách nào tu luyện nhục thân tới cảnh giới như thế? Trong đó hẳn là có bí pháp a?" Đôi mắt đẹp Xích Mộng lóe lên hỏi.

"Thể chất mỗi người khác nhau, phương pháp tu luyện nhục thân cũng khác nhau, Thường mỗ quanh năm du lịch bên ngoài, cũng là dưới cơ duyên xảo hợp mới đả thông được nhiều huyền khiếu như vậy, Xích Mộng tiên tử ngươi đã quá suy nghĩ nhiều rồi." Hàn Lập nhìn qua bóng hình xinh đẹp của Xích Mộng, hàm hồ nói ra.

"Thì ra là thế, xem ra xuất ngoại du lịch quả nhiên hữu ích vô cùng, có cơ hội tiểu nữ cũng phải đi ra ngoài một chút. Chỉ tiếc là ta ra ngoài kinh lịch không nhiều, vài ngày trước đi Lưu Kim thành một chuyến, còn gây ra một chút hỗn loạn." Xích Mộng cười một tiếng, lại giống như thở dài nói.

"Lấy thân phận Xích Mộng tiên tử, lại có người can đảm chọc giận ngươi?" Hàn Lập nghe lời này, trong lòng máy động, nhưng kiệt lực bảo trì vẻ bình tĩnh, sắc mặt hơi ngạc nhiên hỏi.

"Tiểu nữ lần trước đi Lưu Kim thành, là theo lệnh Thiên Đình, truy bắt một tên trọng phạm, kết quả lại tự nhiên bị đâm ngang, dẫn đến người kia được cứu đi, mà mấy người đồng hành cùng ta đều bị giết sạch." Thần sắc Xích Mộng chợt chuyển sang lạnh lẽo.

"A, vậy mà dám gây trở ngại Thiên Đình làm việc, không biết là ai lớn mật như thế? Chẳng lẽ là đồng đảng tên trọng phạm kia?" Hàn Lập bất động thanh sắc hỏi.

"Có phải đồng đảng hay không ta không biết, bất quá nhục thân người kia phi thường cường đại, ngược lại giống Thường đạo hữu đến mấy phần." Ánh mắt Xích Mộng nhìn chằm chằm Hàn Lập, chậm rãi nói ra.

"Xích Mộng tiên tử vì sao nhìn ta như vậy, ngươi không phải hoài nghi ta là người kia đó chứ? Bản tông lần này tranh đoạt Bồ Đề lệnh, mấy ngàn năm trước đã bí mật triệu hồi ta về sơn môn, những năm gần đây ta một mực bế quan tu luyện trong môn, chưa bao giờ rời khỏi một bước, Xích Mộng tiên tử nếu không tin, có thể đến Hiển Sơn tông ta dò xét." Hàn Lập cười ha ha một tiếng, nghiêm mặt nói.

Trên mặt hắn cười to, nhưng trong lòng thầm thở dài, xem ra bất luận hắn cố gắng ẩn tàng thế nào, vẫn bị Xích Mộng nhìn ra một chút mánh khoé.

Việc này cũng khó trách, cảm giác tu sĩ Đại La cảnh linh mẫn cỡ nào, cho dù mặt nạ Luân Hồi điện có thể che lấp khí tức hoàn mỹ, một khi động thủ, khó tránh khỏi lộ ra một chút sơ hở.

Bất quá nhìn bộ dạng này của Xích Mộng, hẳn là cũng chỉ hoài nghi mà thôi.

"Thật vậy sao..." Xích Mộng mỉm cười, xoay tay phải lại, trong tay nhiều ra một viên cầu màu trắng, trên thân cầu minh khắc vô số đường vân màu vàng, trong cầu còn có một vòng xoáy màu trắng, nhìn rất là thần bí.

"A, đây là bảo bối gì?" Trong lòng Hàn Lập hơi động, mở miệng hỏi.

"Vật này tên là Chu Thiên Nghi, chuyên cảm ứng và dò xét lực lượng pháp tắc, không biết Thường đạo hữu có dám để cho ta kiểm tra một chút lực lượng pháp tắc của ngươi, xem ngươi và người kia có giống nhau không?" Xích Mộng nhìn chằm chằm Hàn Lập, thanh âm trong miệng lại càng ôn nhu.

Cùng lúc đó, vài luồng khí tức cường đại từ bốn phương tám hướng rừng phong truyền đến, khóa chặt hắn.

"Việc này... Chỉ dựa vào nhục thân cường đại của Thường mỗ, Xích Mộng tiên tử lại hoài nghi ta là nghịch phạm Thiên Đình, còn muốn dò xét lực lượng pháp tắc tại hạ? Như vậy khó tránh khỏi có chút đường đột à." Sắc mặt Hàn Lập có chút khó coi nói.

"Tình thế bất đắc dĩ, xin các hạ chớ trách, nếu có thể chứng minh Thường đạo hữu không phải người kia, tiểu nữ nguyện ý mời rượu bồi tội với ngươi." Xích Mộng chỉnh đốn trang phục thi lễ một cái, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Hàn Lập, một tơ một hào cũng không buông lỏng.

"Xích Mộng tiên tử có địa vị hiển hách, lại là nhân vật trọng yếu Thiên Đình, là tôn nữ Xích Dung Đạo Tổ, mà Thường mỗ bất quá chỉ là một trưởng lão trong Hiển Sơn tông nho nhỏ. Xích Mộng tiên tử muốn điều tra tại hạ, cứ việc điều tra là được. Bất quá trước ta muốn hỏi rõ ràng, người kia tu luyện pháp tắc gì, miễn cho bị rồi kêu oan không thấu." Ý niệm trong đầu Hàn Lập nhanh quay ngược trở lại, hừ lạnh một tiếng nói.

Nơi này ở trong Cửu Nguyên quan, hắn nếu kiên trì không để Xích Mộng kiểm tra, sẽ càng dẫn tới nhiều người chú ý, tình huống như vậy càng thêm hỏng bét.

Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện mặt nạ màu đen của Luân Hồi điện càng thêm tinh diệu so với Chu Thiên Nghi trong tay Xích Mộng.

Tâm niệm chuyển động, Hàn Lập đồng thời thầm vận « Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết », thu giấu tất cả Thời Gian Pháp Tắc vào sâu trong thân thể.

Còn có lực lượng thần thức trong đầu hắn, cũng đều áp súc, nội liễm vào.

Vào thời khắc này, Thời gian pháp tắc chi lực trong cơ thể hắn áp súc co vào trong kịch liệt, hóa thành một viên cầu màu vàng lớn chừng quả trứng gà.

Viên cầu màu vàng tròn trùng trục, cho người ta một loại cảm giác viên mãn, tất cả Thời Gian Pháp Tắc nội liễm trong đó, một tơ một hào cũng không phát ra.

Hàn Lập cảm ứng được tình huống này, trong lòng không khỏi giật mình.

"Người kia tu luyện bí thuật công pháp có chút hỗn tạp, bất quá chủ yếu vẫn là Thời gian pháp tắc, một trong tam đại Chí Tôn pháp tắc, đa tạ Thường đạo hữu phối hợp." Xích Mộng không để ý chút nào lời mỉa mai của Hàn Lập, mỉm cười, sau đó miệng lẩm bẩm.

Hạt châu màu trắng trong tay nàng chuyển động quay tròn, đường vân màu vàng phía trên toả ra quang mang sáng tỏ, vòng xoáy màu trắng trong viên cầu càng chuyển động nhanh kịch liệt hơn.

Một cỗ ba động vô hình từ trong viên cầu lộ ra, chui vào thể nội Hàn Lập.

Tiên linh lực trong cơ thể Hàn Lập lập tức rung động, không tự chủ được hiển lộ ra bên ngoài.

Bên ngoài thân hắn hiển hiện từng đạo hắc quang, còn điểm chút lôi quang màu vàng.

Những hắc quang kia chính là pháp tắc tu luyện của Thường Thích, mà lôi quang màu vàng lại là Lôi điện pháp tắc của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.

Thanh Trúc Phong Vân Kiếm thời gian trước đã được tế luyện lại, lực lượng pháp tắc ẩn chứa trong đó hoàn toàn khác biệt trước đó, không sợ bị nhận ra.

Mà Thời Gian Pháp Tắc giấu ở sâu trong thân thể, vững chắc không gì sánh được, không bị Chu Thiên Nghi ảnh hưởng chút nào.

Cảm ứng được tình huống này, trong lòng của hắn đại hỉ, nhưng thần sắc tự nhiên không biểu lộ mảy may, vẫn như cũ một bộ dạng âm trầm tức giận.

Xích Mộng thấy cảnh này, khẽ giật mình, nhưng lại chưa từ bỏ ý định, gia tăng thôi động Chu Thiên Nghi.

Tiên linh lực trong có thể Hàn Lập rung động càng thêm lợi hại, càng nổi lên nhiều ánh sáng màu đen và Lôi Điện Pháp Tắc, trừ điều đó ra, lại không có biến hoá gì khác.

"Đã được chưa?" Hàn Lập lạnh lùng mở miệng.

Đôi mắt đẹp Xích Mộng lấp lóe, bấm niệm pháp quyết với viên cầu một chút, quang mang trên viên cầu lập tức thu lại.

Tiên linh lực thể nội Hàn Lập khôi phục lại bình tĩnh, quang mang pháp tắc quanh người cũng lóe lên biến mất.

"Xem ra tiểu nữ đã hiểu lầm Thường đạo hữu, ở đây xin tạ lỗi các hạ. Sau đó ta sẽ đặt một bàn tiệc rượu ở Khai Nguyên Cửu Nguyên thành, xin lỗi Thường đạo hữu." Xích Mộng chắp tay với Hàn Lập, áy náy nói.

"Xin lỗi thì không cần, xin hỏi Xích Mộng các hạ còn có chuyện gì không? Nếu không có, xin thứ cho tại hạ không bồi tiếp được." Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, cũng không chờ Xích Mộng đáp lời, liền quay người di ra ngoài Kim Phong Lâm.

Xích Mộng nhìn bóng lưng Hàn Lập dần dần đi xa, đôi mi thanh tú vẫn như cũ không hoàn toàn giãn ra.

Lập tức eo thon nàng uốn éo, ngọc bội trên thân rung động đinh đang, thân ảnh trong Kim Phong Lâm biến mất không còn tăm tích, mấy cỗ khí tức khác trong rừng phong cũng biến mất theo

...

Hàn Lập rời Kim Phong Lâm, rất nhanh quay trở về Hiển Sơn biệt viện.

"Hàn đạo hữu, Xích Mộng kia tìm ngươi, là đã nhận ra thân phận của ngươi?" Chu Hiển Dương sớm đã chờ ở chỗ này, Hàn Lập vừa về, lập tức bước tới hỏi thăm.

"Không có, nàng thấy ta tu luyện nhục thân mạnh mẽ, thỉnh giáo ta một chút về vấn đề này thôi." Trong lòng Hàn Lập hơi động, vẫn quyết định không kể chuyện vừa phát sinh cho Chu Hiển Dương nghe, để tránh gã, còn có bọn người Giao Tam, Vũ Dương có ý gì khác.

Hắn bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, không muốn xuất hiện biến cố, ảnh hưởng tới tin tức Kim Đồng.

"Vậy là tốt rồi." Chu Hiển Dương nghe vậy trong lòng buông lỏng, nhẹ gật đầu.

"Lại nói, Hàn đạo hữu tu luyện nhục thân đạt đến cảnh giới này, thật khiến người ta hâm mộ, không biết Hàn đạo hữu phải chăng nắm giữ bí quyết gì? Tại hạ nguyện ý bỏ ra năm ngàn vạn tiên nguyên thạch trao đổi." Thần sắc Chu Hiển Dương lập tức chuyển động, trong mắt nổi lên quang mang sốt ruột, hỏi.

"Tại hạ nào có bí quyết gì, có được thành tựu nhục thân như hôm nay, chỉ là cơ duyên xảo hợp mà thôi." Hàn Lập lắc đầu nói.

Chu Hiển Dương nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.

"Chu đạo hữu, ta đã dựa theo ước định, hoàn thành nhiệm vụ của mình, thay Hiển Sơn tông các ngươi lấy được một tấm Bồ Đề lệnh, không biết yêu cầu của ta khi nào được thực hiện?" Hàn Lập hỏi.

"Hàn đạo hữu an tâm chớ vội, Vũ Dương đạo hữu đã biết tin tức Hàn đạo hữu thắng liên tiếp ba trận, vật ngươi muốn cũng đã đưa tới, bất quá phải chờ ta lấy được Bồ Đề lệnh, sau đó mới có thể đưa cho ngươi." Chu Hiển Dương cười làm lành một tiếng, nói ra.

"Một tay giao tiền, một tay giao hàng, xác thực hợp lý. Tốt, vậy chờ bảy ngày sau rồi hẵng nói." Hàn Lập khẽ gật đầu nói.

Chu Hiển Dương cũng không ở lâu, nói vài câu nhàn thoại với Hàn Lập, liền cáo từ rời đi.

Hàn Lập khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tu luyện.

...

Bảy ngày trôi qua rất nhanh, Hàn Lập theo đoàn người Hiển Sơn tông, lần nữa đi vào sơn môn Cửu Nguyên quan.

Cửu Nguyên quan sớm đã phái người chờ ở chỗ này, dẫn đám người Hiển Sơn tông đi vào chỗ sâu trong sơn môn.

Hàn Lập vừa theo đám người đi tới phía trước, vừa bất động thanh sắc âm thầm dò xét tình huống trong Cửu Nguyên quan.

Hắn đã sớm để Lam Nhan nói rõ tình huống trong Cửu Nguyên quan, còn vẽ địa đồ trong Cửu Nguyên quan cho hắn.

Sơn môn Cửu Nguyên quan chiếm diện tích cực kỳ lớn, chia làm hai bộ phận ngoại quan và nội quan.

Đáng tiếc bọn người Lam Nhan có địa vị không cao, trước kia chỉ hoạt động trong phạm vi ngoại quan, nội quan chỉ đi qua một hai lần, trên địa đồ cũng chỉ vẽ tình huống ngoại quan, nội quan lại vẽ vẻn vẹn có mấy chỗ.

Bất quá những địa phương trước mắt, ngược lại đều được Lam Nhan vẽ trên địa đồ, điều này khiến Hàn Lập an tâm hơn không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 31 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status