Phi thăng chi hậu

Chương 619: Rời đi (2)


Dưới bầu trời u ám, hai người đứng giữa không trung cách nhau ngàn trượng. Con ngươi đen kịt của An Đức Liệt hơi co lại, phát ra ánh sáng như dã thú, tiếp đó đột nhiên ngẩng đầu cười lớn:

- Ha ha ha… Trung Ương ma đế! Bản tọa còn lo không tìm được cớ, không ngờ ngươi lại tìm giúp ta.

Tiếng cười thu lại, ánh mắt An Đức Liệt như ngọn đuốc quét qua đám yêu ma, lạnh lùng nói:

- Các ngươi cũng nghe rõ rồi đấy, Trung Ương ma đế muốn chống lại ý chỉ của Hắc Ám Chủ Thần vĩ đại, cấu kết với Thái Cổ, định giết chết chủ nhân Ma Giới để gây ra hỗn loạn, phá hỏng kế hoạch của Chủ Thần. Tội của hắn đáng giết.

Chỉ trong mấy câu, hai tên cường giả mạnh nhất Ma Giới đã trở mặt với nhau. Đám yêu ma nhìn thấy đều kinh hãi, nhưng sự kinh hãi lớn hơn còn ở phía sau.

- Gào!

Vẻ mặt An Đức Liệt thê lương, đột nhiên ngẩng mặt lên trời phát ra một tiếng rít chói tai. Thanh âm vừa dứt, lại nghe được những tiếng vang lớn ầm ầm. Chung quanh Tâm Ma bỗng xuất hiện những thông đạo không gian đen kịt, bên trong ma khí cuồn cuộn. Những cặp mắt lạnh giá như dã thú nhanh chóng hiện lên từ trong bóng tối.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Trong thông đạo không gian đen kịt, từng tên Cửu U Ma Thần cao hơn mười trượng từ trong hư không bước ra, bao vây lấy Tâm Ma.

- A!

A Long Tác kinh hô một tiếng, lảo đảo lui lại mấy bước. Sắc mặt của A Tu La ma đế bên cạnh cũng trở nên vô cùng khó coi. Trong cảm giác của hai người, mỗi tên Cửu U Ma Thần đều giống như một ngọn núi to lớn lơ lửng trên không, gây cho người ta cảm giác có thể phá đá vỡ núi, hủy trời diệt đất. Đặc biệt là loại dục vọng hủy diệt thuần túy kia, ngay cả A Tu La đã trải qua chinh chiến cũng cảm thấy kinh hãi.

Thấy An Đức Liệt hét lớn một tiếng, gọi ra cả ngàn tên Cửu U Ma Thần có thực lực vượt xa Thiên Ma Thần, Tâm Ma cũng khẽ biến sắc.

- Hừ!

Trông thấy ngàn tên Cửu U Ma Thần bao vây Tâm Ma tầng tầng lớp lớp, An Đức Liệt cuối cùng nở nụ cười đắc ý, phản ứng của Tâm Ma cũng làm cho hắn rất hài lòng:

- Trung Ương ma đế, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi. Đến lúc đó ta sẽ dựa theo lễ nghi của nhân loại Thái Cổ các ngươi, đốt cho ngươi ba nén nhang. Ra tay!

- Gào!

Những tiếng gầm vang lên, ánh chớp lan khắp bầu trời. Vô số tia chớp hừng hực như những con rồng rồng điên cuồng từ trên trời giáng xuống, chui vào những binh khí kỳ dị trong tay đám Cửu U Ma Thần.

"Đùng!"

Tiếng sấm vang rền, ánh sáng của vạn tia chớp chiếu rọi trời đất sáng như ban ngày. Trong ánh sáng chói mắt, ngàn tên Cửu U Ma Thần đồng thời ra tay tấn công Tâm Ma.

- Ha ha ha…

Đối mặt với cả ngàn tên Cửu U Ma Thần cường hãn vây công, Tâm Ma chẳng những không sợ hãi mà còn cười như điên. Tiếng cười bá đạo kia vang khắp chín tầng trời, giống như tiếng chuông gọi hồn đánh vào trái tim An Đức Liệt:

- An Đức Liệt, ngươi nói không sai, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi. Bây giờ ngươi có thể chết rồi.

Từng hàng bóng ma phản chiếu trên con ngươi. Kình khí do công kích của đám Cửu U Ma Thần sinh ra khiến cho hô hấp trở nên khó khăn. Đứng trước nguy cơ này, mái tóc dài của Tâm Ma tung bay, chân trái vươn ra đạp mạnh vào hư không, đồng thời tay phải giơ lên giống như chậm rãi nhưng thực sự lại rất nhanh:

- Kiếp Ma Đạo thức thứ tám, Thần Tử Ma Diệt!

Giọng nói của Tâm Ma như sấm sét nổ vang giữa không trung, cuồn cuộn lan về bốn phương.

- Gào!

Một tiếng gầm vang lên từ phía sau Tâm Ma, sau đó một bóng ma to lớn đột nhiên từ trong bóng tối ngồi dậy, đứng ở sau người hắn. Ngay khi nhìn thấy cái bóng ma này, trái tim An Đức Liệt bỗng co lại một chút. Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm dâng lên trong lòng, ngay cả khi đối mặt với Hấp Tinh đại pháp tầng thứ chín do Tâm Ma thi triển hắn cũng không có cảm giác này.

Bóng ma to lớn kia giống như được kêu gọi từ âm phủ, cả người phát ra khí tức tử vong dày đặc, giống như thần chết gặt hái sinh mạng. Sự khiếp sợ trong lòng An Đức Liệt không có cách nào diễn tả: "Sao lại như vậy? Hắn lại còn ẩn giấu tuyệt học này chưa hề thi triển lần nào!"

Ý niệm này còn dừng lại trong đầu, An Đức Liệt bỗng trông thấy cả ngàn tên Cửu U Ma Thần chỗ dựa của hắn lặng lẽ hóa thành mảnh vụn.

"Sao có thể như vậy?" – Đứng trước công kích vô cùng bá đạo này, An Đức Liệt cảm thấy hít thở không thông. Khí tức tử vong chưa bao giờ có giống như nanh vuốt của ma quỷ xiết chặt lấy ý niệm của hắn.

Trời đất hoàn toàn yên tĩnh, thời gian giống như bị bóng tối bao trùm. Tại khoảnh khắc này, An Đức Liệt đột nhiên sinh ra cảm giác như trời đất đều bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn một mình mình đối mặt với một chiêu hủy trời diệt đất này. Trong hoảng hốt, hắn dường như nhìn thấy được tại điểm cuối của thời gian, một ánh đao đen kịt từ trong hỗn độn bắn ra, vượt qua dòng chảy thời gian, chặt đứt sự trói buộc của không gian, từ quá khứ xa xôi chém về phía mình.

"Chủ công… hóa ra đã mạnh đến mức này!" - Giờ phút này A Tu La gần như đánh đã mất khả năng suy nghĩ, chỉ muốn quỳ xuống, nhìn ánh đao hẹp dài chia bầu trời ra làm hai, chém vào An Đức Liệt đang ngây ra như phỗng, giống như đã mất đi khả năng hành động.

"Ầm!"

Sự yên tĩnh của trời đất bị tiếng nổ mạnh như vũ trụ sơ khai này phá tan. Nơi ánh đao chém xuống, trong không gian phạm vi ngàn dặm xuất hiện vô số vết nứt như mạng nhện, còn An Đức Liệt thì bị đóng vào trong tấm mạng nhện này. Sau tiếng hét thảm của An Đức Liệt, khoảng không gian này liền ầm ầm tan vỡ, hoàn toàn hóa thành một mảng hư vô mênh mông đen kịt.

- A!

Trong tiếng kêu thảm thiết, sương mù dày đặc trong cơ thể An Đức Liệt nổ tan, lộ ra một bộ xương máu thịt đầm đìa. Bộ xương này cũng không chịu đựng được lâu, trong tiếng kêu thảm thiết của An Đức Liệt nổ thành mảnh vụn. Những mảnh máu thịt cũng không có thời gian bay ra ngoài, cả da lẫn xương đều bị một chiêu long trời lở đất này đánh vào sâu trong bóng tối ngàn trượng sau người. Cùng biến mất với An Đức Liệt còn có đông đảo yêu ma trong phạm vi ngàn dặm, bọn chúng cũng không kịp kêu lên một tiếng, đã hóa thành phấn vụn trong ánh đao lặng lẽ của Kiếp Ma Đạo.

Giữa trời đất, tất cả yêu ma đều bị một đao kia khiến cho ngây người, không ai lên tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn khoảng hư không đang chậm rãi khép vào.

"Oành!"

Sau khi Tâm Ma phát ra một chiêu này, bóng ma sau người hắn giống như xuất hiện từ âm phủ bỗng hóa thành bụi, tiêu tán trong không khí. Bóng dáng của Tâm Ma cũng từ trong bóng tối hiện ra, trên gương mặt kiêu ngạo có phần trắng bệch, cũng có vẻ hư thoát .

Lạnh lùng nhìn lướt qua vị trí An Đức Liệt, mái tóc đen của Tâm Ma phất lên, bỗng nhiên quay đầu lại. Trong ánh mắt của đám yêu ma, hắn từng bước từng bước đi về hướng ngược lại.

Từ khi chiến tranh nổ ra, Tâm Ma đã bắt đầu tu luyện chiêu thứ tám của Kiếp Ma Đạo, nhằm để tăng cường mấy chiêu còn lại của Kiếp Ma Đạo. Nhưng Kiếp Ma Đạo dù sao cũng quá biến thái, vượt cấp giết người là chuyện bình thường, những chiêu phía sau lại càng khó tu luyện hơn.

Cuộc chiến "huyết tinh song quân vương" kéo dài hơn năm mươi năm, gần sáu mươi năm, Tâm Ma cũng ở trong lòng tu luyện một chiêu này gần sáu mươi năm. Trong cuộc chiến hơn năm mươi năm này, giết chóc và tử vong đã trở thành chất xúc tác tốt nhất cho Kiếp Ma Đạo.

Bản tính của ma vốn thích giết chóc. Kiếp Ma dùng để giết ma. Muốn giết ma thì phải càng điên cuồng hơn, càng thích giết chóc hơn so với ma. Kiếp Ma Đạo vốn là một môn tuyệt học dùng giết chóc để nuôi giết chóc. Trong cuộc chiến "huyết tinh song quân vương", yêu ma lớn nhỏ chết dưới tay Tâm Ma không thể đếm hết được. Mỗi khi giết chết một yêu ma, khí tức tử vong và giết chóc sinh ra đều chuyển hóa thành chất dinh dưỡng tốt nhất để tu luyện Kiếp Ma Đạo.

Chiêu thứ tám của môn ma công cái thế này đã hoàn thành trước cuộc chiến cuối cùng mấy ngày. Tâm Ma giữ kín chuyện này không nói ra, ngay cả Thái Huyền cũng không biết hắn đã lén tu luyện Kiếp Ma Đạo. Khác với mấy chiêu trước, lúc luyện thành chiêu thứ tám của Kiếp Ma Đạo, trời đất cũng không có bất kỳ hiện tượng khác thường nào. Mà hiện tượng khác thường của trời đất vốn là biểu hiện của lực lượng trút ra ngoài.

Chiêu thứ tám của Kiếp Ma Đạo, tất cả năng lượng đều chuyển hóa vào trong công kích, không để sót lại chút nào, đạt đến hiệu quả lớn nhất tiêu diệt đối phương.

Thời gian cứ trôi qua như vậy, cho đến ngày đại chiến.

Tâm Ma vẫn luôn chờ đợi, đợi trận chiến cuối cùng với An Đức Liệt, cho đối phương một kích chí mạng vào lúc không ngờ nhất. Có điều người tính không bằng trời tính, An Đức Liệt vẫn luôn không cho hắn cơ hội. Khi hắn cho rằng An Đức Liệt đã bị phong ấn trong Cửu U, đối phương lại từ bên dưới Cửu U xuất hiện. Đến khi hắn dùng chiêu thức khác mê hoặc An Đức Liệt, trong lòng thầm vận chuyển thức thứ tám của Kiếp Ma Đạo, Chủ Thần thứ mười bốn lại giống như nhìn thấu dự định của hắn, đột ngột từ trên trời giáng xuống, khiến cho kế hoạch của hắn hoàn toàn sụp đổ.

Không cần quay đầu lại, Tâm Ma biết rằng An Đức Liệt chắc chắn sẽ chết. Công kích của thức thứ tám không chỉ tấn công thân thể mà thôi, cường độ công kích như vậy, ngay cả bản thân hắn cũng tự nhận không thể sống được.

- Chủ công, ngài muốn đi đâu?

Ở phía dưới, A Tu La thấy Tâm Ma lặng lẽ bước ra ngoài chiến trường, dường như cũng không có dấu hiệu dừng lại, trong lòng khẽ động, liền lên tiếng hỏi.

Bước chân đột ngột ngừng lại, Tâm Ma nhìn lướt qua A Long Tác, Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, Cổ Liệt Nhĩ và A Tu La, sau đó hờ hững quay đầu. Trước người hắn bỗng xuất hiện một thông đạo không gian cao bằng một người. Trong ánh mắt kinh ngạc của tại A Long Tác và tất cả yêu ma của vương triều Trung Ương, hắn bước vào trong thông đạo không gian kia, không để lại câu nào đã biến mất không còn thấy.

An Đức Liệt đã chết, nhưng Tâm Ma lại không hề vui sướng chút nào. Trong lòng hắn, An Đức Liệt vốn chỉ là một kẻ không đáng để vào mắt, nhưng cái kẻ không đáng để vào mắt này lại dây dưa với hắn hơn năm mươi năm. Nhưng chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng, bây giờ cuối cùng đối phương cũng đã chết.

Không có An Đức Liệt, vị trí chủ nhân Ma Giới này dường như có thể lấy được dễ như trở bàn tay. Nhưng Tâm Ma cũng không có ý thay thế An Đức Liệt trở thành chủ nhân Ma Giới. Không biết vì sao, một cảm giác mất hứng bỗng dâng lên trong lòng hắn.

Tâm Ma từ từ đi về phía trước, đồng thời không ngừng suy nghĩ. Có rất nhiều chuyện khiến cho hắn nghi hoặc. Bên trong sương mù, hắn nhớ đến Đế Thích Thiên, nhớ đến thân phận loài người của mình gần như từ cái nhìn đầu tiên đã bị lão hồ ly này khám phá ra. Mà hôm nay lão hồ ly này lại bị Chủ Thần thứ mười bốn giết chết.

Cổ Vu đã cải tiến Thiên Ma thần thông, nhưng Thiên Ma thần thông sau khi cải tiến có thể lừa gạt được một Chủ Thần, đã giết chết một người có thể xem là Thái Cổ đệ nhất cao thủ hay không? Tâm Ma yên lặng suy nghĩ. An Đức Liệt được Chủ Thần thứ mười bốn chọn làm chủ nhân Ma Giới, quyết định này khiến cho hắn càng nghĩ càng nghi hoặc. Kẻ mạnh làm vua, nguyên tắc này vốn không chỉ có đám yêu ma tuân thủ. Vì sao Chủ Thần thứ mười bốn lại lựa chọn An Đức Liệt? Hắn thật sự không nhìn thấu nguồn gốc của mình sao? Nếu như hắn đã nhìn thấu, vậy tại sao không giết chết mình tại chỗ? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Liệu hắn còn giữ lại bao nhiêu phần thần tính?

Tất cả mọi thứ, dùng một phương thức trước đó chưa từng có hiện ra rõ ràng trước mắt Tâm Ma. Một cảm giác nghĩ lại mà sợ đột nhiên lan khắp toàn thân, hắn cảm thấy cả người lạnh giá, phần lưng đều ướt đẫm.

Sự xuất hiện của Chủ Thần thứ mười bốn vốn không nằm trong kế hoạch ban đầu. Nếu như chuyện không phát triển như hiện giờ, rất có khả năng khi mình nhìn thấy Chủ Thần thứ mười bốn thì đã bị giết chết rồi.

Chủ Thần thứ mười bốn quá mạnh, thực lực quyết định tất cả, đây cũng là nguyên nhân mà Tâm Ma dứt khoát rời đi. Nếu như Chủ Thần thứ mười bốn vẫn chưa nghi ngờ, khi trở về thì vị trí chủ nhân Ma Giới vẫn là của mình. Còn nếu hắn đã sinh nghi, sau khi giết chết An Đức Liệt và đám Cửu U Ma Thần, thứ chờ đợi mình sẽ là cái chết.

Nghĩ tới đây, Tâm Ma chợt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên. Trước mắt là một khoảng hư không đen kịt, vô số không gian đan xen vào nhau. Đây là một khe hở của không gian.

- Gào!

Một tiếng thét dài xuyên qua vô số không gian, cuồn cuộn truyền đi, rơi vào sâu trong những không gian. Một hồi lâu sau, một thân thể cao lớn được bao phủ trong ngọn lửa dày đặc vượt qua không gian đi đến. Chiếc đầu to lớn và xấu xí kia từ trong một không gian vươn ra, nhìn vào Tâm Ma, lớn tiếng nói:

- Chủ nhân… ngài tìm ta!

Tâm Ma vén áo choàng màu đen sau lưng, nhảy lên người của Luyện Ngục Chi Vương.

- Chủ nhân, chúng ta đi đâu đây?

- Vùng đất bỏ hoang.

Trong hư không mênh mông, một ma một thú vượt qua tầng tầng mặt phẳng, nhanh chóng biến mất vào sâu trong không gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status