Phi thiên

Chương 1100: Chớ để hồng nhan giữ gối không (1)

Tiểu nhị của khách sạn không phải là người khác, chính là Đào Vĩnh Xuân, nhưng Miêu Nghị cũng không còn tiết lộ thân phận của mình, đi theo hắn đến phòng của mình.

Chẳng qua không bao lâu sau, nho sinh, đầu bếp, thợ mộc và thợ đá lập tức lục tục chạy vào trong nhà.

- Sao ngươi lại tới đây?

Đầu bếp vẻ mặt cao hứng nói.

- Đến thăm mấy vị.

Miêu Nghị chắp tay nói với mọi người.

- Chỉ nhân tiện đến thăm chúng ta sao?

Nho sinh ho khan một tiếng.

Thợ mộc cười nói:

- Ta đi báo cho Lão Bản Nương.

Miêu Nghị giơ tay lên kêu:

- Trước tiên không nên kinh động đến nàng, ta muốn dành cho nàng một niềm vui bất ngờ, xem sáng mai nàng có thể nhận ra ta hay không.

Mấy tên gia hỏa này bất giác đưa mắt nhìn nhau, gật đầu cười xấu xa.

Bọn họ cũng không nên ở chỗ này lâu, sợ làm người khác hoài nghi. Sau khi rời đi, Miêu Nghị khoanh chân ngồi xuống tấm ván gỗ trên giường, chậm rãi đợi bình minh.

Ngày tiếp theo, khi bình minh mới vừa lên, giữa không trung đã bắt đầu bao phủ lượn lờ một màn sương mù lưu động.

Trên căn phòng nhỏ tầng cao nhất của khách sạn, cửa mở rộng ra, Lão Bản Nương mặc một bộ váy màu thiên thanh, mái tóc chảy ngược đoan trang, một cây trâm hồ điệp trông rất sống động cắm trên búi tóc, hồ điệp đón gió vỗ cánh. Mỗi khi cảm giác được hồ điệp trên búi tóc đón gió giương cánh, khóe miệng của nàng lại hiện ra nụ cười lay động lòng người.

Đôi mắt sáng ngắm nhìn xung quanh, tư thái thướt tha quyến rũ, khuôn mặt trắng nõn giống như trứng gà mới lột xác, quyến rũ, đoan trang, cao quý và dân dã dung hợp lại với nhau, giống như một đóa hoa tươi nở rộ.

Chuyện đầu tiên khi xuống lầu chính là vòng quanhh hành lang lầu hai một vòng dò xét, nhìn thấy đầu bếp đang nhàn rỗi phía ngoài phòng bếp thỉnh thoảng lại len lén nhìn mình, cúi đầu khom lưng cười khúc khích. Đến phía dưới sân, đi vào phòng bếp nhìn một lát cũng không phát hiện ra chuyện gì dị thường, chỉ có thể quay đầu lại hồ nghi nhìn đầu bếp một cái.

Đi vào đại đường khách sạn, đi xung quanh đưa tay sờ sờ, dư quang trong ánh mắt lại phát hiện nho sinh thỉnh thoảng lén nhìn mình, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, nho sinh lại lập tức vùi đầu xuống quầy, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Ra khỏi khách sạn dò xét phía ngoài sân, bên cạnh chuồng ngựa thợ mộc và thợ đá đang tụ cùng một chỗ, nhìn thấy nàng cũng cùng nhau cười hê hê nhìn nàng gật đầu.

Lão Bản Nương cau mày, mặc dù đám người này vẫn giống như bình thường, nhưng bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, nàng luôn cảm giác có cái gì không đúng, nhưng lại không thể nói ra là lạ chỗ nào, tóm lại chính là cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình có gì đó không đúng lắm.

Đi quanh sân khách sạn dò xét, trong lòng Lão Bản Nương ẩn chứa hồ nghi cẩn thận xem xét bốn phía. Phía đối diện đột nhiên đi tới một người, gật đầu với nàng, sau đó đi lướt qua người nàng.

Đi ra mấy bước Lão Bản Nương đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt kia... Đột nhiên xoay người nhìn lại, tấm lưng kia, làm sao giống như vậy...

Vẻ dị thường của đám người đầu bếp đột nhiên làm cho nàng ý thức được chút gì, trái tim chợt nhảy lên bang bang, nhưng lại không dám xác nhận, bởi vì còn chưa kịp nhìn kỹ, trơ mắt nhìn thấy người nọ đi vào trong khách sạn.

Sau khi vội vã ở bên ngoài dò xét một vòng, Lão Bản Nương bước nhanh trở về trong khách sạn, nhìn khách nhân đang dùng bữa ở mấy bàn ăn của khách sạn, không thấy người nọ.

Đi tới trước quầy, Lão Bản Nương trừng mắt, mắt lạnh truyền âm nói:

- Các ngươi có phải có chuyện gì gạt ta hay không?

Nho sinh kinh ngạc nói:

- Lão Bản Nương, giấu diếm ngươi cái gì?

Nàng có chút hoài nghi người vừa nhìn thấy lúc nãy... Nhưng chỉ mới thoáng nhìn qua không thể xác nhận, nếu nói ra khỏi miệng chỉ sợ chọc cho đám người này chê cười, hừ lạnh một tiếng trở về.

Lên lầu, đôi mắt sáng vẫn thỉnh thoảng quét nhìn tìm kiếm, lên sân thượng lại ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng ôm theo nghi vấn nặng nề trở về nhà.

Mới vừa đóng cửa lại xoay người, quét qua bên trong nhà, ánh mắt nàng thoáng chốc ngơ ngẩn, ánh mắt từ từ chuyển qua vị trí bàn trang điểm, thì ra chiếc bàn trang điểm bình thường đã không thấy, thay vào đó là một bàn trang điểm vô cùng hoa mỹ tinh xảo, gương rất lớn, đứng phía trước có thể nhìn thấy nửa người chiếu vào, bên cạnh là đôi kim phượng hoàng trông rất sống động đang leo lên.

Một bàn trang điểm vô cùng tuyệt đẹp! Lão Bản Nương cắn cắn môi, trong lòng vô cùng thích thú, nhưng vẫn cố gắng khống chế tâm tình, từ từ ngồi trước bàn trang điểm, khinh thường nói:

- Đây không phải một chiếc bàn trang điểm bình thường, thử xem có cách dùng đặc thù gì không?

Miêu Nghị từ trong góc khuất đi ra, đi tới phía sau nàng, hai tay vịn chặt hai vai của nàng.

Hắn nhìn khuôn mặt vui mừng khó có thể che dấu đang cắn cắn môi của nàng, nàng lại nhìn hắn đang từ từ tháo bỏ mặt nạ trong gương, thông qua gương, bốn mắt hai người lưu luyến không rời.

Miêu Nghị đứng phía sau nàng, giơ tay lên tháo các loại trâm gài tóc trên đầu nàng, xõa tung mái tóc của nàng, cúi đầu hôn chiếc cổ trắng nõn của nàng, nhỏ nhẹ nói mấy câu bên tai nàng.

Lão Bản Nương thử làm theo lời hắn nói, kim phượng bò lên bên cạnh gương quả nhiên sống lại, miệng phun lược, giống như đang phụng dưỡng nữ thần tôn quý nhất thế gian, ngậm lược trình lên, cảm giác rất là mỹ diệu.

Lão Bản Nương đón lược tới trong tay nhẹ nhàng cắt tỉa mái tóc, nhìn Miêu tiểu nhị đang cười hì hì quay lại, đột nhiên trực tiếp ném lược đi, đứng dậy bổ nhào người về phía trước, chủ động hôn lấy hắn.

Có cơ hội chiếm tiện nghi của Lão Bản Nương, Miêu tiểu nhị dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, rất nhanh hành hạ Lão Bản Nương thở hồng hộc.

Tay Miêu tiểu nhị tìm tòi vào bên trong y phục của nàng, Lão Bản Nương đưa tay bắt được, ai ngờ Miêu tiểu nhị bắt được tay nàng, rù rì nói bên tai nàng:

- Ngươi đã nói, chỉ cần ta tới, ngươi sẽ để ta hành hạ, ta chỉ hỏi ngươi có nói như vậy hay không?

Lão Bản Nương nhất thời thẹn thùng vô hạn, nhắm hai mắt lại, từ từ từ bỏ phản kháng.

Rất nhanh, nàng lập tức thở gấp dồn dập, có thể cảm giác được y phục của mình đang bị lột ra từng mới, cảm giác da thịt hoàn toàn bại lộ trong không khí làm nàng có chút run run, nhất là hai tay kia du tẩu trên khắp bộ phận thân thể của nàng lại càng làm nàng run rẩy.

Miêu Nghị đột nhiên xoay người nàng lại, nhỏ nhẹ nói:

- Mở mắt ra nhìn xem.

Không biết kêu mình nhìn cái gì, Lão Bản Nương chỉ mở mắt nhìn thoáng qua, trong nháy mắt liền thẹn đến muốn chui xuống đất, bởi vì nàng thấy được trong gương chính là cơ thể trần trụi của mình, hai tay của nam nhân phía sau đang vuốt ve thân thể trắng nõn thướt tha của nàng, vô cùng thẹn thùng, nhanh chóng nhắm mắt cắn răng nói:

- Ngươi xấu lắm!

- Thì ra chiếc gương này còn có diệu dụng như vậy.

Miêu Nghị nhìn thân thể trắng nõn trong gương nuốt một ngụm nước bọt, huyết mạch phun trương, không nhịn được, trực tiếp ôm lấy Lão Bản Nương, áp ngã nàng xuống giường giày xéo.

Đúng là cảnh tượng kiều diễm đến không ngờ, nam nhân gây sóng gió, những yêu thương nhung nhớ tích tụ bao nhiêu năm qua tựa hồ đều bị phát tiết, đến mức không biết hồn thuộc về nơi nào. Ngọc liên nặng nề mở ra, thở gấp vô hạn, cả cơ thể mơ mơ màng màng giống như người say rượu, cổ họng khô khốc, cảnh xuân ướt át.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status