Phi thiên

Chương 3791: Lão tặc, người đợi đấy cho ta!(2)

Trên một toa đỉnh núi tại một tinh cầu hoang vu, Đường Hạc Niên thả xuống tinh linh cấp báo nói:

- Vương gia, Ngưu Hữu Đức cắn rất chặt, thế này sợ là khó mà tiếp ứng Đằng Phi, cần nghĩ cách ngăn trở một hồi, để hai bên kéo ra chất cự ly, mới dễ động tay động chân, nếu không thoát ly khỏi tầm nhìn Ngưu Hữu Đức, sợ là lúc động tay chân sẽ bị lộ!

Khấu Lăng Hư mặt không biểu tình nói:

- Gia hoa Ngưu Hữu Đức này đang thật là cắn chết Đằng Phi không tha, ngoan độc a, cũng khó trách Đằng Phi kinh hoảng như thế. Truyền lệnh xuống, nhân mã chuẩn bị đi ra ngăn đối phương lại.

Đường Hạc Niên ứng tiếng làm theo.

Thế cục rất nhanh liền xuất hiện biến hóa, một chi trăm vạn nhân mã đột nhiên toát ra giữa tinh không, chặn ngang giữa Đằng Phi đang chạy trốn cùng Ngưu Hưu Đức đang đuổi theo.

Thủ tương quát mắng:

- Kẻ đến là người nào, tốc tốc dừng lại!

Bên này Miêu Nghị vung tay lên, đại quân hiện thân, hơn ngàn vạn nhân mã trực tiếp xông giết tới, không quản người là người nào, chợp mắt liền giết vơ nhân mã ngăn trở, đại quân xông qua, tiếp tục đuổi theo. Có điều đợi đến lúc nhân mã lần nữa tập trung lại đuổi theo, phát hiện cự ly giữa hai bên đích xác bị kéo ra không ít.

Rất nhanh, tin tức cua Khấu Lăng Hư liền truyền tới bên này của Miêu Nghị, giận quát: Ngưu Hữu Đức, niệm ngươi vội vàng đuổi người, xông qua quan phòng của ta thì cung thôi, cớ gì còn động thủ với nhân mã của ta?

Miêu Nghị: Đằng Phi không đồng lòng với chúng ta, ngồi nhìn vương gia một mình đối mặt đại quân Phật chủ, ta rửa hận giùm vương gia, chẳng lẽ còn làm sai rồi?

Khấu Lăng Hư: Chẳng lẽ đây chính là lý do người động thủ với nhân mã cua bản vương? Có ai làm như ngươi không?

Miêu Nghị: Khấu lão tặc, người đừng có lam bộ, nhân mã của ngươi không ngăn Đằng Phi, chỉ ngăn nhân mã của ta, đến cùng là có ý gì?

Khấu Lăng Hư: Bản vương đích địa bàn, muốn ngăn đó tựu ngăn đó, không cần người khác hỏi đến, há dung người hoành xung xông thẳng!

Miêu Nghị: Lão tặc, người đợi đấy cho ta! Nếu Đằng Phi chạy không thoát thì thôi, nếu để Đằng Phi trốn mất, bản vương lập tức xua binh bình định Bắc quân!

Khấu Lăng Hư: Nói hay lắm! Bản vương cũng muốn xem thử ngươi có mấy cái đầu mà dám mơ miệng cuồng ngôn với bản vương như thế!

Hai người không vui mà tan, căn bản chẳng bên nào nghe bên nào, cũng không cần phải nói nhiều làm gì.

Nhưng hai người vừa thả xuống tinh linh, một ngươi đứng tại đỉnh núi mặt lộ quỷ tiếu, một người đứng trên hắc long mặt lộ cười lạnh, có thể nói là đều có ý đồ tính kế đối phương.

Lợi ích đương đầu như thế này, chuyện liên can đến sinh tử cùng lợi ích vô số người mỗi bên, tình cảm cá nhân đã không trọng yếu, cả nghĩa phụ đều đổi giọng xưng thanh lão tặc, nghĩa phụ nghĩa nữ cái gì đều bị ném sang một bên, không có nửa phần tình nghĩa gì cả.

- Hỏi hỏi như thế nào.

Khấu Lăng Hư nghiêng đầu hỏi một tiếng.

Lúc này Đường Hạc Niên làm phép dùng tinh linh liên hệ với mặt dưới, sau đó gật đầu nói:

- Cự ly được kéo ra một ít, hẳn là đủ rồi.

Khấu Lăng Hư hừ hừ hai tiếng:

- Lão tặc? Đợi bản vương nuốt xuống nhân mã Đằng Phi, để xem hắn tính bình định Bắc quân bằng cách nào!

Đám người Đằng Phi vẫn như cũ không ngưng tháo chạy.

Thẳng đến tiến vào trong một mảnh loạn thạch giữa tinh không, dọc đường xuất hiện một khối tinh thể khổng lồ, đám người Đằng Phi tấn tốc hạ xuống, đồng thời cũng có một nhóm người khác tấn tốc bay lên, giả làm đám ngươi Đằng Phi tiếp tục chạy trốn.

- Mau tới bên này!

Đám người Đằng Phi vừa rơi xuống đất, lập tức có người chỉ dẫn bọn họ trốn vào trong một khe núi.

Đám người vừa ẩn thân, lập tức đám người truy kích của Miêu Nghị chợt lóe mà qua.

Mắt thấy đám người Miêu Nghị đuổi theo nhóm giả mạo, Đằng Phi đưa tay vỗ ngực, tựa hồ trùng trùng thở phào một hơi.

Thẳng đến truy binh chạy đến không còn bóng dáng, đám người Đằng Phi mới lần nữa xuất phát, tìm một phương hướng khác mà đi.

Trên đường, Đằng Phi lấy ra tinh linh liên hệ cùng Miêu Nghị.

Trong lòng đã biết rõ mọi chuyện, Miêu Nghị thu lại tinh linh thả một người đi ra, là một “Miêu Nghị” khác, chính là Bạch Phượng Hoàng.

Đám người Miêu Nghị lũ lượt tiến vào một chiếc trữ vật giới, Bạch Phượng Hoàng bấm tay bung trữ vật giới vào tinh không sau người, giá ngự hắc long tiếp tục truy đuổi.

Ngưu Hữu Đức gia đuổi theo Đằng Phi gia, chỉ có điều Ngưu Hữu Đức giả dám công nhiên lộ diện, mà Đằng Phi gia lại không dám quay đầu.

Đợi đến đám trốn đám đuổi đều tan biến nơi sâu trong tinh không, trữ vật giới trôi nổi giữa hư không “phanh” một tiếng nổ bung, đám người Miêu Nghị hiện thân, lần nữa lộn ngược trở về.

Đằng vương, Ngưu Hữu Đức đã đi, con đường phía trước còn mong vương gia bảo trọng, mạt tướng không quấy rầy nữa, chỉ là thưa ngài đáp ứng Khấu vương gia liệu có thể đưa cho ta?

Tên tướng lĩnh cùng đi bên người Đằng Phi tỏ ý cáo từ, muốn đòi Phá pháp cung mà hai vương đa đàm phán tốt trước đó.

Đằng Phi lấy ra một chiếc trữ vật trạc ném cho hắn:

- Đếm cho rõ ràng, đừng nói bản vương quỵt nợ.

Tướng lĩnh kia tiếp lấy trữ vật trạc, sau khi kiểm đếm, viết một phần giao cắt công văn đưa cho đối phương, chắp tay ha ha cười nói:

- Không sai, không ít. Mạt tướng cáo từ!

- Không tiễn!

Đằng Phi lành lạnh một tiếng, tựa hồ rất là khó chịu với lần giao dịch này.

Tướng lĩnh kia vung tay, suất lĩnh nhân viên Bắc quân thoát ly khai nhân mã Đằng Phi, trên mặt mỉm cười đưa mắt nhìn đám người Đằng Phi đi xa, trong tay lại xách ra tinh linh không biết liên hệ cùng bên nào.

Nhưng ngay không lâu sau khi song phương tách ra, đám người Đằng Phi vừa tiến vào mấy viên tinh cầu, phía tiền phương đột nhiên xông ra nhân mã chi chi chít chít, ngăn lại con đường trước mặt.

Đám ngươi Đằng Phi khẩn cấp dừng lại, tấn tốc nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy bốn phía cũng vọt tới đại lượng nhân mã, nghiễm nhiên đã bao vây bọn họ lại.

Bên này của Đằng Phi lập tức thả ra một tỷ rưỡi đại quân bao vệ chung quanh, giới bị bốn phía.

- Đằng huynh, đây là muốn đi đâu?

Trong tinh không truyền đến tiếng cười lớn văng vẳng, mọi người nhìn lên, chỉ thấy trong đám nhân mã bức tơi tách ra một con đường nhỏ, Thiên vương chưởng lệnh Bắc quân hách nhiên hiện thân, trên mặt mỉm cười, khí thế bức nhân.

Đằng Phi vung tay chi tơi, phẫn nộ quát:

- Khấu Lăng Hư, ngươi đây là có ý gì?

Khấu Lăng Hư hờ hững nói:

Đằng huynh, có phai người thiếu thứ gì quên giao cho bản vương?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status