Phi thiên

Chương 472-1: Nói không giữ lời (Thượng)

Từ xưa tới nay ai có thực lực thì tiếng nói sẽ có trọng lượng, có thực lực còn ai có thể ngăn được.

Kết quả mấy tên thủ hạ mơ hồ tiết lộ, từ trên xuống dưới cũng là như vậy, về phần tại sao lại như vậy bọn họ cũng không rõ ràng lắm. Dù sao bắt đầu từ khi bọn họ gia nhập giới tu hành, nơi này vẫn là như vậy. Tóm lại toàn bộ Thủy hành cung không tôn sùng chuyện dùng võ lực giải quyết vấn đề, từ trước tới nay hết sức hòa khí, chưa từng nghe nói qua địa bàn của ai là nhờ đánh chiếm mà có được.

Ba người Miêu Nghị nhất thời có cảm giác như đi tới một thế giới khác, rốt cục đây là tình huống thế nào, hoàn toàn không phù hợp với tình huống của giới tu hành!

Hiện tại Miêu Nghị mơ hồ có hơi hiểu ra, không trách Thân Hoài Tín không có trách nhiệm như vậy, còn ngấm ngầm báo cho hắn biết phải lo hối lộ những người khác, thì ra còn có tình huống như vậy. Thủy hành cung này thật là có đủ nhu tình như nước, ở giới tu hành cá lớn nuốt cá bé này rối tinh rối mù, vô cùng kỳ quái, lại còn có thể không xảy ra chuyện gì, quả thật là gặp quỷ giữa ban ngày.

Xem ra trước đây Miêu Nghị đã hiểu lầm Tôn Liên Bình, đây không phải là nguyên nhân do bản thân Tôn Liên Bình, mà là hoàn cảnh tổng thể gây nên.

Thậm chí Miêu Nghị có thể hiểu tên khốn ép Thích Tú Hồng đi Tinh Tú Hải Kham Loạn hội kia. Hoắc Lăng Tiêu thân là tôn sư một điện, bắt Miêu Nghị hắn đi Tinh Tú Hải còn phải che che giấu giấu. Nhưng ở Thủy hành cung này một phủ chủ chỉ vì thèm thuồng sắc đẹp của thủ hạ cũng dám nhắm mắt làm càn, lại không sợ sinh ra ảnh hưởng xấu gì, từ điểm này là có thể thấy được, địa bàn nơi này khác thường tới mức nào.

Suy nghĩ đến khi trời sáng, Miêu Nghị cũng không nghĩ thông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đẩy cửa sổ ra, đứng ở cửa sổ Thủy Vân các nhìn ra xa cũng không khỏi tấm tắc khen ngợi.

Diêm Tu và Trần Phi suy nghĩ nát óc nghe tiếng đi tới trước cửa sổ, chỉ thấy trên hồ mênh mông vô bờ bao phủ một làn sương trắng, làm cả Thủy Vân phủ tựa như ảo mộng. Giống như bồng lai tiên cảnh, thật là làm người ta tâm thần sảng khoái.

Lúc mặt trời vừa lên, phong cảnh xung quanh càng thêm xinh đẹp.

-----------

Trong đại điện nghị sự Thủy Vân phủ, mười lộ sơn chủ, ba đại Hành Tẩu, sáu vị Chấp Sự tề tụ, tân phủ chủ lần đầu thăng điện nghị sự.

Sau khi mỗi người báo cáo tình huống địa bàn mình, chờ mãi vẫn không thấy Miêu Nghị nhắc đến chuyện tấu báo bọn họ dâng lên tối qua.

Miêu Nghị quyết định làm như chưa từng đọc qua tấu báo của bọn họ. Những chuyện này vô cùng hỗn loạn bừa bãi, không thể nào làm rõ ràng, không thể nhắc tới, quan trọng nhất là hiện tại hắn vẫn chưa làm rõ tình huống.

Thường có câu tân quan mới nhậm chức sẽ làm ra vài việc dằn mặt thuộc hạ để lấy uy tín, thế nhưng Miêu Nghị lại không làm như vậy. Hắn chỉ bổ nhiệm thêm vào nhân mã bản bộ Thủy Vân phủ một vị tổng quản, đương nhiên người này sẽ là Diêm Tu. Mà Thủy Vân thành có trăm vạn dân số thuộc quyền cai quản trực tiếp của phủ chủ cũng giao cho Diêm Tu coi chừng.

Miêu Nghị không đả động gì tới chuyện thay đổi nhân sự, chỉ chờ lúc gần giải tán hắn mới đốt một mồi lửa nhỏ quăng ra, chỉ Trần Phi đứng bên dưới:

- Trần Phi chính là tâm phúc bản phủ mang tới, mười sơn phải có một chỗ cho y, một tháng sau bản phủ suy nghĩ xem sẽ đổi người nào!

Đây là rõ ràng là muốn đẩy Trần Phi lên vị trí sơn chủ, Trần Phi ngoài mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại âm thầm kích động.

Ba đại Hành Tẩu, sáu Chấp Sự bản bộ Thủy Vân phủ lập tức thở phào nhẹ nhõm, tạm thời không động tới bọn họ. Mà mười lộ sơn chủ ai nấy đang ngắm nhìn đồng nghiệp, chỉ động một người! Ai ai cũng đang suy nghĩ xem đến lúc đó đẩy người nào ra chịu xui xẻo, để bảo toàn chính mình.

- Tạm thời cứ định như vậy, hiện tại mạnh ai nấy trở về sơn mình xử lý cho tốt. Nếu người nào dám để xảy ra chuyện gì lúc bản phủ mới vừa nhậm chức, đừng trách bản phủ không khách sáo!

Miêu Nghị đứng dậy phất tay, rời đi trước.

- Cẩn tuân pháp chỉ phủ chủ!

Cả bọn cung tiễn.

Sau khi mười lộ sơn chủ rời đi. Miêu Nghị không tránh khỏi phải làm quen đôi chút với tình huống nơi này, bèn dẫn Thiên nhi và Tuyết nhi đi một vòng du ngoạn.

Đi một vòng thiếu chút nữa làm cho Miêu Nghị như lọt vào trong sương mù, thật sự là thoải mái. Ánh mắt nhìn về phía nào muốn hỏi cái gì cũng không cần hắn mở miệng, lập tức có người hết sức hiểu ý vây lại chủ động giải thích. Muốn ngắm cảnh, thình lình lại có người bưng ghế tới để sẵn sau lưng. Còn chưa kịp kêu khát đã có người dâng nước trà lên. tùy tiện nói câu gì lập tức có người vuốt mông ngựa nịnh nọt, khiến cho người ta cảm thấy vui thích…

Tóm lại là từ quan tâm đến nịnh nọt rất nhỏ, thiếu chút nữa Miêu Nghị cũng cho là mình đang làm đế vương chốn nhân gian trong truyền thuyết vào thời cổ, mùi vị này cũng vô cùng thoải mái. Miêu Nghị suy nghĩ nếu ở đây mình được hưởng thụ như vậy cũng hay, không cần phải đi đánh đánh giết giết chịu khổ làm gì.

Thế nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra, bản thân Miêu Nghị lập tức giật nảy mình, mình có ý tưởng này từ lúc nào vậy… Nơi này thật đúng là địa phương tiêu hồn phệ cốt.

Lập tức hắn không còn hứng thú đi du ngoạn nữa, chỉ vào hòn đảo nối với cầu đá ở chỗ xa nhất hạ lệnh:

- Đuổi hết người trên đảo này đi, xem đó là cấm địa, không được bản phủ cho phép bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện xông vào!

Hắn đi trở về phủ, trở lại dinh thự viết tình huống của nơi này truyền cho Lâm Bình Bình ở đô thành, bảo Lâm Bình Bình tìm La Bình hỏi thăm giúp một tay xem rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh, Thiên Trạch phủ Triệu Phi và Vân Tang phủ Tư Không Vô Úy đều truyền tin tới đây, đều phát hiện tình huống giống nhau. Ai nấy không hiểu vì sao, đều nói nơi này quá mức không bình thường, làm bọn họ tạm thời cũng không dám tùy ý an bài cho người của mình dẫn theo, hỏi Miêu Nghị có biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì hay không.

Miêu Nghị nào biết đã xảy ra chuyện gì, chính hắn còn muốn biết, tức thì viết thơ hồi âm cho hai người, nói mình đang nghĩ biện pháp hỏi thăm. Tạm thời không nên khinh cử vọng động, trước hết dò la tình huống Bình Dương phủ đang bị ba nhà vây khốn rồi hãy tính.

Vốn bọn Miêu Nghị vừa đến nơi đã chuẩn bị lấy thế lôi đình động thủ với Bình Dương phủ, thế nhưng bị tình huống quỷ dị nơi này làm cho không dám khinh cử vọng động.

Phiền phức hơn là ba vị Hành Tẩu Từ Kính Tùng, Kỷ Trạch, Hoàng Kế Trưởng Trấn Quý điện đều lục tục truyền tin tức, hơn nữa cho danh sách mấy người, nói là người của mình, bảo an bài vị trí sơn chủ cho bọn họ.

Chuyện này làm Miêu Nghị lửa giận đầy bụng, phát hiện thượng quan chỗ này làm việc rõ ràng không có quy củ gì, cũng không thương lượng đã trực tiếp nhúng tay an bài người của mình. Thế nhưng có tức giận cũng vô dụng, tình huống nơi này là như vậy, đây chính là quy củ, ai bảo mình không hiểu rõ tình huống một chân đạp ba chiếc thuyền.

---------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status