Phiêu miễu chi lữ 2: Kỳ thiên lộ

Chương 78: Quái tiểu hài


Trình Kiến Côn vì muốn thoát khỏi sự dây dưa bám chặt của Tần Tiểu Thiên, cố ý nói: " Đúng vậy, ta định đi kỹ viện, ngươi là một đứa bé cũng không nên đi."

Tần Tiểu Thiên ra vẻ vui mừng nói: " Oa, thật sự là có kỹ viện a! Mang ta đi!" Thầm nghĩ: " Hay, dám chơi đùa ta...xem ai chịu được, dù sao ta là tiểu hài tử, không có gì cấm kỵ, ha ha."

Trình Kiến Côn sớm đã biết tiểu tử này khó chơi, nói: " Không được, loại trường hợp này sao ngươi có thể đi được?"

Tần Tiểu Thiên giở khuôn mặt tươi cười nói: " Vì sao không thể đi?"

Trình Kiến Côn tức giậ quát: " Tiểu hài tử đi kỹ viện để làm chi, ngươi có thể làm cái gì?" Dưới sự tức giận hắn mắng tuôn ra.

Tần Tiểu Thiên vỗ vỗ cánh tay của hắn, nói: " Ngươi cũng hiểu rồi, mục đích ta đi không giống như ngươi, ta chỉ là muốn nhìn thấy kỹ viện của Viêm Tinh mà thôi, còn về phần ngươi đi làm gì, hắc hắc, không hỏi cũng biết."

Hắn không tin Trình Kiến Côn muốn đi kỹ viện, người tu chân đi dạo kỹ viện, chagwr phải là chuyện chê cười lớn hay sao.

Trình Kiến Côn lắc đầu nói: " Coi như ngươi giỏi! Được rồi, ta không phải đi kỹ viện."

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Mặc kệ là ngươi đi đâu, dù sao phải dẫn theo ta."

Trình Kiến Côn nhìn thời gian, biết không thể tiếp tục dây dưa, nói: " Được rồi, ta mang ngươi đi, nhớ kỹ, không được ta cho phép, không được nói lung tung."

Tần Tiểu Thiên làm vẻ nghiêm trang, nói: " Được, không được cho phép, ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung hay nhìn lén, ha ha." Hắn vui vẻ cười lớn.

Trình Kiến Côn nhức đầu cực kỳ, hắn hiểu rõ Tần Tiểu Thiên nói nhìn lén là ý nghĩa gì, lắc đầu nói: " Ai, đi thôi." Trong lòng không nhịn được kêu rên: " Ta là tên ngốc, biết rõ tiểu tử này khó chơi, còn đáp ứng dẫn hắn đi, thật sự là tìm khổ a."

Tần Tiểu Thiên đắc ý dương dương chạy ra trước, hắn không chỉ là vì chơi đùa, mà là suy nghĩ giải thích về người và sự việc ở Viêm Tinh. Trước kia luôn buồn bực chúi đầu tu luyện, bây giờ không cần tu luyện nữa, ngoại trừ ngủ, thời gian rảnh rỗi rất nhiều, bởi vậy mới tích cực đi theo sát Trình Kiến Côn.

Hai người không ngồi xe, địa phương Trình Kiến Côn muốn đi ở tại khu buôn bán, cách Vạn Hào tửu điếm không xa, đi bộ hơn mười phút đã tới.

Tần Tiểu Thiên ngạc nhiên nói: " Sòng bạc? A a, A Côn, gần đây có phải vận khí đánh bạc của ngươi tốt lắm nên đánh bạc quá đáng không?"

Trình Kiến Côn chỉ chỉ bên cạnh, nói: " Ai nói ta muốn đi sòng bạc? Ta là đi chỗ đó."

Tần Tiểu Thiên mơ hồ, nói: " Là một cái cửa nhỏ, đi sòng bạc...còn phải đi cửa sau?" Hắn nhận định Trình Kiến Côn là muốn đi sòng bạc.

Kỳ thật đây là một cửa vào, bên trong là một thương trường dưới đất chuyên môn phục vụ cho người tu chân, cần phải ngồi thang máy đi xuống, xâm nhập hơn một ngàn thước dưới đất, thiết bị phi thường tân tiến, kết hợp với trận pháp đặc hữu của người tu chân. Nơi này là một thế giới khác, ngoại trừ nhân viên công tác, con người bình thường không có cơ hội tiến vào.

Thương trường dưới đất diện tích lớn vô cùng, bởi vậy trong thông đạo cũng rất khó gặp được người tu chân khác, người tu chân chỉ cần đến nơi này, đều cũng có nơi mình muốn đi.

Trình Kiến Côn trước kia thường xuyên đến, hắn quen cửa quen nẻo dẫn đường phía trước. Tần Tiểu Thiên đi phía sau nhớ rõ đường đi, trong lòng thầm than thật phức tạp, nếu không phải trí nhớ siêu quần, rất dễ dàng bị lạc ở bên trong.

Đi qua mấy vòng, ngồi mấy lần thang máy, từ trên xuống dưới giằng co một hồi lâu, rốt cuộc đi tới một thông đạo toàn bằng kim khí. Tần Tiểu Thiên sinh tức giận: " Đến giờ chưa tới, không biết bọn họ muốn làm cái gì?"

Trình Kiến Côn nói: " Ai biết bọn họ làm gì? Năm nay có nhiều người tu chân muốn đi ngoại tinh tu luyện, người tu chân tại Viêm Tinh không nhiều lắm, đại bộ phận đều giống như ta tu vi không đủ, không thể tự mình đi ra ngoại tinh, trừ phi..."

Tần Tiểu Thiên hỏi: " Trừ phi cái gì?"

Trình Kiến Côn nói: " Trừ phi hợp đội mà đi, còn phải trải qua một đoạn thời gian học tập."

Tần Tiểu Thiên hiểu rõ: " Chẳng lẽ ngươi muốn ở chỗ này học tập? Muốn học bao lâu?"

Trình Kiến Côn nói: " Nửa năm."

Tần Tiểu Thiên vẻ mặt đau khổ: " Chẳng lẽ...ngươi định để ta ở lại nơi này nửa năm?"

Trình Kiến Côn cười nói: " Không phải học tập ở chỗ này, mà là ở chỗ này tìm đồng bọn cùng đi ngoại tinh, sau đó đi ra ngoại tinh sinh tồn thám hiểm học tập."

Tần Tiểu Thiên đột nhiên nhớ một chuyện, hỏi: " Đi ra ngoại tinh vì sao phải xin phép? Người bình thường không phải cũng có thể đi ra ngoại tinh hay sao? Tại sao người tu chân ngược lại không được?"

Trình Kiến Côn lắc đầu nói: " Người bình thường chỉ có thể đi tinh cầu được chỉ định, tinh cầu người tu chân muốn đi tương đối nguy hiểm, nếu gặp phải Ba Nạp Nhân, khó tránh khỏi đánh nhau, không có thực lực nhất định, thì chính là tìm chết, cho nên liên hợp hội quy định, phải đạt tới thực lực nhất định, mới có thể dùng truyền tống trận đi ra ngoại tinh."

" Đó là một chủng tộc kinh khủng, cũng có chút giống loài người, nhưng không phải nhân loại, đối với loài người thì cừu thị. Nhưng coi như may mắn, bọn họ cách chúng ta rất xa, hơn nữa còn có một đạo thiên nhiên bình chướng, chỉ có số ít Ba Nạp Nhân lợi hại thì có thể đi tới, trên cơ bản...nhìn thấy một người thì giết một người, ân, ngươi muốn hiểu rõ về Ba Nạp nhân, thì có thể lên điện não lục soát một chút, sẽ có rất nhiều tư liệu."

Tần Tiểu Thiên gật đầu, hỏi: " Bọn họ chạy tới làm gì?"

Trình Kiến Côn cười nói: " Ân, bọn họ chạy tới, là bởi vì tinh cầu chúng ta chiếm cứ tư nguyên phong phú, ghe nói tinh cầu Ba Nạp nhân chiếm cứ, tư nguyên phi thường thiếu thốn." Vừa nói vừa mở một cánh cửa đi vào.

Vượt qua cánh cửa, Tần Tiểu Thiên thấy trước mắt sáng ngời, cười nói: " Không ngờ lại thiết trí ảo trận, a a, cũng không tệ lắm, dưới mặt đất, có ảo trận sẽ không cảm thấy buồn bực."

Cánh cửa là phân giới tuyến của ảo trận, từ ngoài cửa nhìn vào bên trong, hắc trầm trầm, cái gì cũng nhìn không thấy, vượt qua cánh cửa, thì tiến vào ảo trận. Đây là một ảo trận rất đơn thuần, không có trận pháp gì giáp tạp bên trong, cho nên không có nguy hiểm gì.

Một đình viện xinh đẹp, cầu nhỏ nước chảy, núi giả hoa viên, còn có một tòa lầu gỗ không lớn lắm, dưới lầu thiết trí một quán trà, bày ra rất nhiều bàn mây. Tần Tiểu Thiên cảm giác được có chút giống quán trà của hầu tử Trương Hậu, đương nhiên, quán trà của hầu tử không có yên tĩnh như vậy, huyễn cảnh như thế làm cho hắn cảm thấy rất thân thiết.

Trong đình viện chỉ có mấy người tu chân đang nhàn nhã ngồi uống trà, trong đó có một người đầu đội máy mô phỏng hình ảnh, vừa nhìn cũng biết hắn đang du đãng trong mạng điện não.

Trình Kiến Côn và Tần Tiểu Thiên hai người đi vào đình viện, Tần Tiểu Thiên hỏi: " A Côn, ngươi ước hẹn với bằng hữu ở đây phải không?"

Trình Kiến Côn không đáp, trực tiếp đi vào tiểu lâu, hướng thang lầu đi tới. Tần Tiểu Thiên cười nói: " Ở trên lầu?"

Trình Kiến Côn gật đầu, nói: " Chúng ta đi trước bao phòng, có lẽ bọn họ sẽ sớm đến."

Phòng được bao cũng là một tiểu ảo trận, có một thủy đình rất nhỏ, có một cái bàn bằng hồng mộc, vài chiếc ghế, trên mặt nước còn có lá sen thành phiến, mấy con thủy điểu xẹt qua, truyền đến vài tiếng chim hót, gió nhè nhẹ phẩy, hương thơm ngát của hoa sen kéo tới. Tần Tiểu Thiên khen: " Ở đây xếp đặt không tệ, a a."

Trình Kiến Côn nói: " Cảnh sắc có thể chuyển đổi, nơi này có ba ảo trận, phân ra là hương đình, thanh khê đình, và thính đào đình, ảo trận và khoa học kỹ thuật kết hợp tốt nhất trận pháp, tiếp theo là truyền tống và trữ vật trận pháp, bất quá gia đình bình thường không dùng nổi, bởi vì cần phải tiêu hao không ít toái và thải tinh, phí dụng thập phần ngang quý."

Tần Tiểu Thiên nói: " Hẳn là truyền tống và trữ vật sử dụng nhiều nhất phải không, ta ở trong điện não nhìn thấy không ít trữ vật dụng phẩm, chẳng qua là thể tích chứa đựng không lớn."

Trình Kiến Côn cười nói: " Đúng vậy, trữ vật là hấp dẫn người nhất. Con người dùng trữ vật dụng phẩm không thể so sánh với người tu chân, nhưng vì thể tích chứa đựng quá nhỏ, giá tiền ngang quý, tương đối thông dụng chính là túi trữ vật, chỉ có thể tích một lập phương, người tu chân khinh thường sử dụng."

Một thị giả người phàm tiến đến, hỏi: " Xin hỏi cần đồ uống và thủy quả gì? Mới chuyển từ Âm Viên Thủy Tinh vào một chút linh quả đặc sắc, còn có long quả của Hoàng Tinh và hương mai."

Trình Kiến Côn nói: " Tùy tiện đi, một bàn thủy quả, vài bình rượu, ân, phải là lam tửu, Tiểu Thiên, ngươi cần gì thì tự mình chọn đi."

Tần Tiểu Thiên nghe được hai chữ lam tửu, trong cổ họng nhất thời ngứa ngáy. Từ sau khi linh hồn ngưng thể, hắn đối với rượu không có uống, không phải không có rượu, trong giới chỉ có rất nhiều rượu, chẳng qua không rõ ràng, lúc này uống rượu có hại cho thân thể của mình hay không, cho nên vẫn ẩn nhẫn cho đến bây giờ.

" Có rượu ngon gì?"

Thị giả biết những người tới nơi này đều rất lợi hại, nhưng cũng cảm thấy kinh ngạc, nói: " Có rất nhiều, mời nhìn xem."

Hắn vung tay lên, các loại các dạng rượu xuất hiện trước mắt. Kỹ thuật nơi này cũng vô cùng phát đạt, có thể trực tiếp điều xuất ra các loại hình ảnh cấp cho khách nhân nhìn xem, danh sách rượu bằng điện tử đã cơ bản đào thải.

Tần Tiểu Thiên hưng phấn nói: " Không tệ, ta muốn cái này, cái này, còn có cái kia, ân, bạch tửu, hồng tửu, hoàng tửu cần hết...đây là rượu gì?"

Thị giả nói: " Đây là linh quả tửu, có rất nhiều chủng loại, đây là đan tửu, chỉ có hai chủng loại, giá tiền tương đối cao."

Tần Tiểu Thiên nói: " Nga, lấy hết, lấy hết!" Vừa nói vừa xuất kim tạp của mình đưa qua.

Trình Kiến Côn khó hiểu nói: " Tiểu Thiên, ngươi cần nhiều rượu như vậy để làm chi?"

Tần Tiểu Thiên nói: " Uống a, còn có thể làm gì? Ngươi không biết ta là tửu quỷ hay sao?" Hắn nói xong rất tự nhiên, hoàn toàn đã quên mình chỉ là một đứa bé.

Trình Kiến Côn đối với hài tử tinh linh cổ quái này bó tay hết cách, nói: " Được rồi, dù sao ngươi là một đứa bé có tiền...đem rượu cho hắn."

Thị giả cũng không thấy quái lạ, xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát, mang theo một hộp kim khí tiến vào, từ bên trong lấy rượu ra. Đây là một trữ vật bằng kim khí, có thể để mấy trăm bình rượu.

Tần Tiểu Thiên không phải định uống nhiều rượu, hắn chẳng qua là có thói quen cất giấu rượu ngon, trong giới chỉ có rất nhiều rượu đời Tống, còn có rất nhiều rượu ngon do người tu chân nhưỡng tạo. Rượu của nơi này hắn đều chưa từng gặp qua, bởi vậy mỗi chủng loại đều muốn lấy, thị giả đề cử vài loại, hắn càng muốn nhiều hơn, dù sao có tiền, hắn cũng không quan tâm giá cả.

Trên mặt thị giả lộ ra một tia đỏ ửng, kiệt lực ngăn chặn tâm tình hưng phấn, nhiệt tâm giới thiệu vài loại rượu đắt tiền, không nghĩ tới tiểu hài tử này lấy hết, còn đòi thêm rất nhiều số lượng.

Hắn tính toán giá tiền một chút, trong lòng không khỏi cảm khái đứa bé này thật sự có tiền, giá tiền hơn hai ngàn vạn, đôi mắt cũng không nháy một chút mà đã thanh toán xong, đây chính là mười mấy năm thu nhập của gia đình bình thường, chỉ bán rượu cho hôm nay, có thể lấy ra lợi nhuận, cũng tương đương hai tháng thu nhập của mình.

" Oa, Trình lão huynh, ngươi định mở tiệm rượu hay sao, hay là muốn gạt rượu uống? Mua nhiều như vậy để làm chi?"

Một người mặc tây trang, nhìn qua có bộ dáng hơn ba mươi tuổi, da tay màu lúa mạch, đôi mắt sâu hút, mũi ưng, môi mỏng vô cùng, tựa hồ có huyết thống của người da trắng.

Trình Kiến Côn cười mắng: " Ngươi mới là kẻ định gạt rượu uống! Sao trễ như vậy mới đến?"

Người nọ không đáp, ánh mắt quét về phía Tần Tiểu Thiên, có chút kinh ngạc nói: " Đứa nhỏ này là ai? Chẳng lẽ là đồ đệ của ngươi?" Hắn nói chuyện giọng mũi rất nặng, làm cho người ta có một loại cảm giác kỳ quái.

Trình Kiến Côn nói: " Nào, giới thiệu một chút, đây là Tần Tiểu Thiên, cũng không phải là đồ đệ của ta, a a, vị này là Mã Tu."

Mã Tu ngạc nhiên nói: " Không phải đồ đệ của ngươi? Vậy là ai? Ân, chao ngươi, ta là Mã Tu."

Tần Tiểu Thiên gật đầu nói: " Ta là bằng hữu của A Côn, chào ngươi, ta gọi là Tần Tiểu Thiên."

Vừa nói là bằng hữu, Mã Tu lập tức liền xem trọng.

Ở tu chân giới, cao thủ đầm rồng hang hổ không kể xiết, dám tự xưng là bằng hữu của Trình Kiến Côn, thì nhất định có thực lực tương đối ngang hàng. Hắn nói: " Thiếu chút nữa tới không được, mấy ngày hôm trước xảy ra một đại sự, ngươi biết không?"

Trình Kiến Côn nói: " Chuyện gì? Gần đây ta không có đi tu chân xã khu, a a, cái gì cũng không biết." Hắn nói tới tu chân xã khu, chính là trong mạng điện não, ở nơi này có thể xong được rất nhiều tin tức.

Mã Tu nói với thị giả: " Ngươi có thể ra ngoài, chúng ta cần gì sẽ gọi ngươi." Thị giả khom người thi lễ, ôm trữ vật kim khí rời đi.

Thị giả đi rồi, Mã Tu lúc này mới nói: " Trình huynh, ngươi có vào tu chân xã khu cũng không chắc có thể hiểu rõ chuyện này, vì bây giờ chỉ là truyền miệng."

Bộ dáng hắn thần bí, nhất thời hấp dẫn Trình Kiến Côn và Tần Tiểu Thiên.

" Nghe nói...Nguyên Giới Chi Chủ mất tích rồi!"

Trình Kiến Côn sửng sốt, nói: " Đừng nói giỡn, nguyên giới chi chủ mất tích? Làm sao có thể?"

Mã Tu nói: " Sao không thể, tin tức này gần đây truyền đến điên rồi, ngươi đúng là kiến văn kém cỏi! Nghe nói rất nhiều cao thủ đều cũng chạy về môn phái."

Tần Tiểu Thiên không biết nguyên giới chi chủ là Lý Cường, hỏi: " Nguyên giới chi chủ là ai? Hắn mất tích thì có cái gì khẩn trương?"

Mã Tu kinh nghi nói: " Ngươi không biết nguyên giới chi chủ?"

Trình Kiến Côn vội vàng nói: " A a, hắn còn quá nhỏ, đương nhiên không biết. Tiểu Thiên, nguyên giới chi chủ là chủ nhân của thế giới này, hết thảy đều do hắn nắm trong tay, cũng giống như là thần, cơ bản không thường hiện ra, nhưng người của tu chân giới đã từng gặp qua hắn."

Mã Tu nói: " A a, người tu chân không biết về nguyên giới chi chủ cũng không nhiều lắm. Trình huynh, bằng hữu này của ngươi từ đâu đến?"

Tần Tiểu Thiên nói: " Là bây giờ tới đây, hắc hắc."

Mã Tu không khỏi bật cười nói: " Hoạt đầu! A a, kỳ quái, lão Lý sao còn chưa tới?"

Tần Tiểu Thiên hỏi: " A Cô, tổng cộng có mấy bằng hữu?"

Trình Kiến Côn có chút xấu hổ nói: " Là hai người, Mã Tu tinh thông độn pháp, lão Lý tinh thông luyện đan, ta tinh thông...ách, ta am hiểu trận pháp, a a, cho nên chúng ta có thể tạo thành một tiểu đội, nếu đi thám hiểm lịch lãm cũng có năng lực tự bảo."

Tần Tiểu Thiên không nhịn được buồn cười, tu vi trận pháp của Trình Kiến Côn hắn rất rõ ràng, có thể ngay cả cánh cửa còn chưa mò tới, bởi vậy xem ra, đối với trình độ độn pháp của Mã Tu, pháp môn luyện đan của lão Lý cũng không có gì đáng tin tưởng. Hắn nói: " Nga, độn pháp...Mã Tu, ngươi tinh thông ngũ hành độn pháp?"

Mã Tu bị dọa cho hoảng sợ, nói: " Ta tinh thông thủy độn và thổ độn, ngoài ra đều không được."

Nói giỡn, tinh thông toàn bộ ngũ hành độn pháp, vậy có thể thuấn di, hắn ngay cả Linh Tịch kỳ còn chưa tới, như thế nào có thể tinh thông ngũ hành độn pháp, vẫn chỉ dựa vào pháp bảo đặc chế.

Trình Kiến Côn biết trình độ của Tiểu Thiên, có thể xưng được với cao thâm khó lường, những trận pháp mình từng học trước kia, trong mắt hắn đều là rác rưởi. Từ điểm này nói, hắn đối với Tần Tiểu Thiên phi thường phục khí, chỉ là chỉ điểm mấy trận pháp cơ bản, đã làm cho trình độ về trận pháp của mình tăng lên thật lớn.

Mã Tu cẩn thận đánh giá Tần Tiểu Thiên, chần chờ hỏi: " Ngươi...ngươi không phải người tu chân?" Ngữ khí không cách nào xác định.

Tần Tiểu Thiên thản nhiên cười nói: " Không phải."

Từ khi bắt đầu tu hành cũng không là tu chân, mà là tu tiên, bây giờ ngay cả tu hành cũng không được, dựa vào cách nói của Thanh Đế, phải thuận theo tự nhiên, còn làm sao thuận theo tự nhiên, thì lý giải là không đi tu hành, cho nên bây giờ cũng không phải là người tu chân, không phải cổ tu tiên, thậm chí ngay cả con người cũng không phải.

Mã Tu hỏi: " Vậy ngươi tu cái gì?" Hắn không thừa nhận Tần Tiểu Thiên là con người, bởi vì trên người Tần Tiểu Thiên có một loại linh khí, con người tuyệt không có khả năng có được.

Tần Tiểu Thiên cười hì hì nói:" Tu tu mặt, tu sửa móng tay, a a...có người tới."

Mã Tu và Trình Kiến Côn cả kinh, hai người cũng chưa cảm thấy được bên ngoài có người tới. Trình Kiến Côn nói: " Ai tới?"

Hắn nghi hoặc nhìn Mã Tu, chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu, còn chưa phát hiện có người tới. Một lát sau, hai người ánh mắt vừa động, phát hiện đích xác có người tiến vào, bọn họ liếc nhau, trong lòng thất kinh, Tần Tiểu Thiên làm cho người ta có cảm giác thật sự là thần bí.

" Mã Tu, lão Trình, xin lỗi, đến chậm, đến chậm!" Một nữ nhân mặc chiến giáp màu đỏ vội vã chạy vào.

Tu chân giới người thích mặc chiến giáp chạy loạn khắp nơi không nhiều lắm, chỉ trong chiến đấu mới có thể thay đổi chiến giáp, người này mặc chiến giáp đi vào, cấp cho Tần Tiểu Thiên cảm giác là nàng rất thích huyền diệu.

Đây là một nữ tử anh khí bộc phát, ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, không đẹp lắm, bởi vì còn chưa tu đến Nguyên Anh kỳ, vẫn duy trì diện mạo nguyên lai. Nàng vừa vào cửa đã kêu lên: " Oa, đứa bé của ai vậy, thật đáng yêu!"

Tần Tiểu Thiên bất đắc dĩ cực kỳ, lúc hắn ngưng thể thì đã có thể làm cho mình trở nên bình phàm một chút, nhưng linh hồn ngưng kết thân thể, đối với bất luận kẻ nào cũng có lực hấp dẫn cường đại. Mắt thấy nữ nhân kia chạy lên, hắn vội vàng trốn ra phía sau Trình Kiến Côn, nói: " Uy, quân tử động khẩu không động thủ."

Trình Kiến Côn nhịn cười, nói: " Lão Lý, đừng nháo."

Tần Tiểu Thiên trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ: " Lão Lý? Nữ nhân này kêu là lão Lý? Ai, quả thực đáng sợ."

Mã Tu nói: " Lão Lý, hắn là bằng hữu của Trình huynh, gọi là Tần Tiểu Thiên." Lại nhìn Tần Tiểu Thiên nói: " Tiểu Thiên, đây là lão Lý, Lý Nguyên, a a, cô ấy chính là luyện đan cao thủ, là ngoại truyền đệ tử của Mai Cốc."

Lý Nguyên ôm tâm tư muốn ôm Tần Tiểu Thiên, cũng không nghe Mã Tu giới thiệu, nói: " Tiểu bằng hữu, ngoan, cho dì ôm chút!" Nàng vòng qua Trình Kiến Côn, đưa tay ôm tới. Thương cảm cho Tần Tiểu Thiên còn chưa rõ ràng mình có bản lãnh gì, muốn tránh thoát vòng ôm của một người tu chân, đích xác có chút khó khăn, bị nàng ôm cổ.

Tần Tiểu Thiên kêu lên: " Uy, nam nữ thụ thụ bất thân! Buông ta ra!"

Mã Tu há to miệng, Trình Kiến Côn bật cười, Lý Nguyên cười nói: " Kỳ quái, nhỏ như vậy, nói cái gì mà thụ thụ bất thân? Hì hì, đứa bé thật đáng yêu! Dì chơi đùa với ngươi."

Gặp phải nữ nhân nhiệt tình như vậy, Tần Tiểu Thiên cũng không cách nào tưởng tượng, nói: " Ngươi am hiểu luyện đan?"

Lý Nguyên ôm lấy Tần Tiểu Thiên không buông tay, đưa chân kéo một cái ghế ngồi xuống, cười nói: " Đúng vậy, bản lãnh của dì chính là luyện đan." Nàng móc ra một bình thủy tinh, nói: " Dì cho ngươi lễ ra mắt."

Tần Tiểu Thiên ngắm một cái, nói: " Tiểu Bồi Nguyên Đan."

Lý Nguyên kinh ngạc nói: " Di, ngươi làm sao biết đây là Tiểu Bồi Nguyên Đan."

Tần Tiểu Thiên cầm bình thủy tinh đưa lên mắt nhìn kỹ, nói: " Hỏa hầu còn thiếu, ngưng đan thì không đủ quyết đoán, dược tài luyện chế không đủ tinh thuần, lúc luyện đan...ân, luyện đan quá gấp, viên Tiểu Bồi Nguyên Đan này không thể xem như là tác phẩm thành công."

Lý Nguyên mắt choáng váng, hoảng sợ nói: " Ngươi...ngươi làm sao biết?" Vô ý thức liền buông tay cho Tần Tiểu Thiên lui ra ngoài.

Lúc nàng luyện chế viên Tiểu Bồi Nguyên Đan thì tổng cộng thu năm viên, từng đưa cho một luyện đan đại sư xem qua, người nọ nói y hệt như lời Tần Tiểu Thiên, làm nàng sợ đến nỗi tưởng rằng người nọ lại tới.

Tần Tiểu Thiên không kịp đề phòng, đặt mông ngồi dưới đất, cười khổ nói: " Ai, coi như nói không xong, cũng không nên đối đãi với ta như vậy a."

Qua một hồi lâu, Lý Nguyên mới hỏi: " Hắn là ai vậy?"

Trình Kiến Côn nhịn không được cười ha ha, hắn cũng từng nếm khổ như thế, lần này đến phiên Lý Nguyên, nói: " Lão Lý, đã nói với ngươi, Tiểu Thiên là bằng hữu của ta, không phải tiểu bằng hữu, ngươi không nghe nên cứ đòi ôm, ha ha, biết lợi hại rồi sao."

Lý Nguyên bụm ngực, áy náy nói: " Tiểu Thiên? Oa, quá lợi hại...hắn...hắn chẳng lẽ tinh thông luyện đan?"

Trình Kiến Côn lắc đầu nói: " Hắn có tinh thông luyện đan hay không ta không rõ ràng lắm, nhưng ta biết hắn tinh thông trận pháp, tu vi trận pháp ta biết, trong mắt hắn chẳng là gì cả, a a, sau này các ngươi sẽ biết."

Trong mắt Lý Nguyên toát ra quang mang hưng phấn, nàng đỡ Tần Tiểu Thiên lên, nhưng không dám tiếp tục ôm hắn, nói: " Tiểu Thiên, dì...ách, tỷ tỷ không phải cố ý muốn đẩy ngươi, thật sự là bị ngươi hù sợ mà thôi."

Trong lòng Tần Tiểu Thiên buồn cười, chỉ nói mấy câu như vậy, Lý Nguyên tự xưng từ hàng dì còn tỷ tỷ, chờ sau khi mình lớn lên, có thực lực chân chính, Lý Nguyên có thể tự xưng muội muội hay không?

Mã Tu nói: " Được rồi, chúng ta nên thương lượng một chút, đi tinh cầu nào thám hiểm, ân, lão Lý, ngươi có tin tức gì không?"

Tần Tiểu Thiên thật sự nhịn không được, hỏi: " Mã Tu, A Côn, sao các ngươi lại gọi nàng là lão Lý? Ta xem nàng không già a."

Lý Nguyên đỏ mặt, nói: " Hì hì, Tiểu Thiên, không trách bọn họ, là ta muốn bọn họ kêu như vậy đó."

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Ta cũng gọi ngươi là lão Lý?"

Lý Nguyên nói: " Không được, ngươi gọi quá khó nghe, gọi ta là Nguyên Nguyên tỷ tỷ, hoặc là Lý tỷ."

Để cho một đứa bé gọi mình là lão Lý, thật sự quá khó coi. Nàng lại nói: " Ta nghe được một tin tức, không biết có chuẩn xác hay không, nghe nói thông đạo từ nguyên giới đi ra bên ngoài đã đóng cửa, liên hợp hội qua một thời gian ngắn sẽ thông báo."

" Thông đạo đóng cửa rồi? Ai, ta cảm giác được đã xảy ra chuyện lớn." Mã Tu lại nói.

Trình Kiến Côn vô tình nói: " Mã Tu, không cần quan tâm, dù sao chúng ta cũng không có tư cách sử dụng thông đạo, chỉ có cao thủ ngoài Nguyên Anh kỳ mới có thể xin ra ngoài, chúng ta vẫn là ngẫm lại làm sao đi ra ngoài lịch lãm thám hiểm, tìm kiếm tài liệu, kết giao tu chân bằng hữu."

Lực chú ý của Lý Nguyên đều trên người Tần Tiểu Thiên, đứa nhỏ này mang đến cho nàng rung động thật lớn.

Môn phái luyện đan của tu chân giới rất ít, cao thủ tinh thông luyện đan càng ít hơn, người tu chân nguyện ý học tập luyện đan cũng không nhiều, vì dùng đan nhập đạo rất khó, còn chưa có môn phái nào dễ dàng tăng lên tu vi. Tần Tiểu Thiên chỉ là một đứa bé, tại sao có thể tinh thông luyện đan? Hơn nữa trên người hắn không phát hiện được chân nguyên lực ba động.

Lý Nguyên tò mò hỏi: " Tiểu Thiên, ngươi tu luyện pháp môn gì?"

Tần Tiểu Thiên không khỏi thấy nhức đầu, mỗi người lần đầu gặp mặt, đều hỏi mình tu luyện công pháp gì, làm cho hắn rất phiền não, suy nghĩ một chút, hắn nói: " Ta không có tu luyện, còn tu luyện cái gì...được rồi, ta tu chính là thụy ( ngủ) công."

Hắn bắt đầu nói hưu nói vượn.

Lý Nguyên nghi ngờ nói: " Thụy công? Sao ta không nghe nói qua."

Trong ba người chỉ có Trình Kiến Côn biết Tần Tiểu Thiên đang nói bậy, hắn cũng không giải thích.

Mã Tu nói: " Ân, ta hình như có nghe nói qua ở nơi nào, thụy công là một cảm giác quen thuộc."

Tần Tiểu Thiên nén cười, hắn nói: " Ta muốn hỏi thăm một người, không biết các ngươi có gặp qua chưa?"

Lý Nguyên hỏi: " Hỏi thăm ai?"

Tần Tiểu Thiên nói: " Lý Cường."

Ba người trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, tựa như đang nhìn quái vật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status