Phòng sách lúc nửa đêm

Chương 154: Mau sớm tỉnh ngộ!


Editor: Waveliterature Vietnam

"A Trạch, rõ ràng nơi này có vấn đề. Tốt nhất chúng ta nên rời khỏi đây."

Chu Trạch đặt điện thoại xuống rồi ngáp dài một cái. Thành thật mà nói, hiện giờ anh đang rất mệt, nhưng không có Oanh Oanh bên cạnh, anh không tài nào ngủ được. Rõ ràng, mặc dù buồn ngủ nhưng không ngủ được mới là điều đáng sợ nhất.

"Bên phòng bên cạnh tôi mới nghe được tiếng của rất nhiều người đang nói chuyện."

Bác sĩ Lâm tiếp tục nói.

"Không sao đâu mà."

Chu Trạch khoát tay,

"Có lẽ do hôm qua cô đã quá sợ hãi. Nghỉ ngơi vài ngày cô sẽ khỏe lại."

Thực tế, khi tiếp tục quá nhiều với ma quỷ, người sống không thể không tránh nổi bị một chút ảnh hưởng, loại này giống như một cơ thể khỏe mạnh bỗng nhiên bị nhiễm trùng. Tự nhiên, bạn sẽ nghe được những thứ kỳ lạ, nhưng một thời gian sau hiện tượng đó sẽ không xuất hiện nữa, mọi thứ sẽ ổn trở lại.

Nước thần nhỏ vào mắt để có thể trông thấy ma quỷ cũng có hiệu ứng tương tự.

Bác sĩ Lâm cầm khăn và lau người giúp Chu Trạch. Chu Trạch hiện giờ cảm thấy rất sảng khoái, được bác sĩ Lâm vệ sinh thân thể kích thích hơn việc được Oanh Oanh tắm cho rất nhiều.

Khi lau người Chu Trạch xong xuôi, bác sĩ Lâm buông chiếc khăn xuống, cắn môi, nói:

"Tôi không có nghe lầm, nhưng nếu anh đã chắc chắn như vậy thì tôi sẽ không nghĩ ngợi gì thêm nữa."

Chu Trạch gật đầu.

Bác sĩ Lâm không nói thêm gì nữa. Cô cởi áo khoác và nằm xuống giường, nhưng, cô nằm nghiêng qua một bên, lấy cánh tay của mình để làm gối.

Bây giờ, Chu Trạch có thể nhìn ngắm kỹ bác sĩ Lâm từ phía sau. Cô trông thon thả, đường cong trông rất quyến rũ, dễ khiến cho người ta mê mệt.

Kỳ thật, con gái phải đầy đặn một chút thì càng đẹp mắt.

Chu Trạch tiếp tục lôi điện thoại ra và xem tin tức. Dù sao hiện giờ anh muốn ngủ cũng không được.

Chỉ trách lão đạo kia hố hàng, nếu ông ấy và con khỉ có thể đến sớm hơn một chút thì có thể vết thương của anh đã hồi phục nhanh hơn.

Thuốc của ông lão thoa cho anh thực sự có tác dụng. Hiện tại vết thương của anh chỉ còn cảm giác hơi nhói. Nhưng nếu so với bùn của con khỉ nhỏ, thì vị thuốc này còn kém xa.

Hơi thở của bác sĩ Lâm đều đều, không biết cô ấy giờ đã ngủ hay chưa.

Nhưng dần dần, âm thanh của căn phòng bên cạnh càng lúc càng lớn. Tiếng uống rượu, tiếng nói chuyện, thậm chí tiếng hát của người nào đó ngày càng vọng rõ.

Cảm giác này giống như việc đặt mười cái tivi và mở mười chương trình khác nhau trong phòng.

Chu Trạch trông thấy cơ thể bác sĩ Lâm như đang siết chặt, một tay vô thức che tai.

Cô ấy không ngủ,

Với một đám người đang ồn ào, đối với cô mà nói, việc muốn ngủ say thực sự rất khó khăn.

Chu Trạch dùng cạnh điện thoại của mình rồi gõ gõ vào đầu giường, quát lớn:

"Đêm hôm khuya khoắt, nói chuyện thì nói chuyện nhưng cũng đừng làm ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi."

Chu Trạch hét lớn. Sau đó, không gian yên lặng như tờ.

Chu Trạch liền tiếp tục bấm điện thoại di động.

Cũng không biết anh bấm điện thoại bao lâu. Dù sao điện thoại anh đang được vừa sạc vừa chơi nên không sợ hết pin. Chu Trạch nhìn đồng hồ trên điện thoại, bây giờ đã là hai giờ sáng.

Anh không kìm nén được nữa,

Kỳ thật, kể cả ban ngày hay ban đêm anh đều nghĩ tới,

Một mực nghẹn lòng cho tới tận bây giờ.

Chu Trạch nhìn sang phía bác sĩ Lâm, cô vẫn giữ nghiêng tư thế nằm lúc nãy. Anh định gượng dậy, nhưng cơ thể của anh hiện giờ đang quá yếu, đành quay lưng nặng nề trở về chỗ cũ.

Bác sĩ Lâm xoay người nhìn về phía Chu Trạch rồi hỏi thẳng:

"Anh muốn đi vệ sinh à?"

Chu Trạch gật đầu.

Bác sĩ Lâm lập tức đỡ Chu Trạch dậy rồi đi vào phòng vệ sinh.

Trong khuôn viên chính của căn nhà này không có nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh nằm ở cuối nhà, nó chỉ là một căn phòng nhỏ riêng biệt, ở trên có một tấm gỗ để thuận tiện ngồi lên, phía dưới họ sẽ đào thành một chiếc hố hoặc đặt một chiếc bể để đựng chất thải.

Kỳ thật, ông cụ này không hề thiếu tiền, mỗi tháng số tiền trợ cấp mà ông nhận được đoán chừng cũng không ít. Hơn nữa, ông cụ cũng có một căn phòng dành riêng để trưng bày đồ cổ, nếu lấy hai món ra bán thôi cũng đủ tiền mua một căn nhà lớn nữa.

"A Trạch, rõ ràng nơi này có vấn đề. Tốt nhất chúng ta nên rời khỏi đây."

Chu Trạch đặt điện thoại xuống rồi ngáp dài một cái. Thành thật mà nói, hiện giờ anh đang rất mệt, nhưng không có Oanh Oanh bên cạnh, anh không tài nào ngủ được. Rõ ràng, mặc dù buồn ngủ nhưng không ngủ được mới là điều đáng sợ nhất.

"Bên phòng bên cạnh tôi mới nghe được tiếng của rất nhiều người đang nói chuyện."

Bác sĩ Lâm tiếp tục nói.

"Không sao đâu mà."

Chu Trạch khoát tay,

"Có lẽ do hôm qua cô đã quá sợ hãi. Nghỉ ngơi vài ngày cô sẽ khỏe lại."

Thực tế, khi tiếp tục quá nhiều với ma quỷ, người sống không thể không tránh nổi bị một chút ảnh hưởng, loại này giống như một cơ thể khỏe mạnh bỗng nhiên bị nhiễm trùng. Tự nhiên, bạn sẽ nghe được những thứ kỳ lạ, nhưng một thời gian sau hiện tượng đó sẽ không xuất hiện nữa, mọi thứ sẽ ổn trở lại.

Nước thần nhỏ vào mắt để có thể trông thấy ma quỷ cũng có hiệu ứng tương tự.

Bác sĩ Lâm cầm khăn và lau người giúp Chu Trạch. Chu Trạch hiện giờ cảm thấy rất sảng khoái, được bác sĩ Lâm vệ sinh thân thể kích thích hơn việc được Oanh Oanh tắm cho rất nhiều.

Khi lau người Chu Trạch xong xuôi, bác sĩ Lâm buông chiếc khăn xuống, cắn môi, nói:

"Tôi không có nghe lầm, nhưng nếu anh đã chắc chắn như vậy thì tôi sẽ không nghĩ ngợi gì thêm nữa."

Chu Trạch gật đầu.

Bác sĩ Lâm không nói thêm gì nữa. Cô cởi áo khoác và nằm xuống giường, nhưng, cô nằm nghiêng qua một bên, lấy cánh tay của mình để làm gối.

Bây giờ, Chu Trạch có thể nhìn ngắm kỹ bác sĩ Lâm từ phía sau. Cô trông thon thả, đường cong trông rất quyến rũ, dễ khiến cho người ta mê mệt.

Kỳ thật, con gái phải đầy đặn một chút thì càng đẹp mắt.

Chu Trạch tiếp tục lôi điện thoại ra và xem tin tức. Dù sao hiện giờ anh muốn ngủ cũng không được.

Chỉ trách lão đạo kia hố hàng, nếu ông ấy và con khỉ có thể đến sớm hơn một chút thì có thể vết thương của anh đã hồi phục nhanh hơn.

Thuốc của ông lão thoa cho anh thực sự có tác dụng. Hiện tại vết thương của anh chỉ còn cảm giác hơi nhói. Nhưng nếu so với bùn của con khỉ nhỏ, thì vị thuốc này còn kém xa.

Hơi thở của bác sĩ Lâm đều đều, không biết cô ấy giờ đã ngủ hay chưa.

Nhưng dần dần, âm thanh của căn phòng bên cạnh càng lúc càng lớn. Tiếng uống rượu, tiếng nói chuyện, thậm chí tiếng hát của người nào đó ngày càng vọng rõ.

Cảm giác này giống như việc đặt mười cái tivi và mở mười chương trình khác nhau trong phòng.

Chu Trạch trông thấy cơ thể bác sĩ Lâm như đang siết chặt, một tay vô thức che tai.

Cô ấy không ngủ,

Với một đám người đang ồn ào, đối với cô mà nói, việc muốn ngủ say thực sự rất khó khăn.

Chu Trạch dùng cạnh điện thoại của mình rồi gõ gõ vào đầu giường, quát lớn:

"Đêm hôm khuya khoắt, nói chuyện thì nói chuyện nhưng cũng đừng làm ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi."

Chu Trạch hét lớn. Sau đó, không gian yên lặng như tờ.

Chu Trạch liền tiếp tục bấm điện thoại di động.

Cũng không biết anh bấm điện thoại bao lâu. Dù sao điện thoại anh đang được vừa sạc vừa chơi nên không sợ hết pin. Chu Trạch nhìn đồng hồ trên điện thoại, bây giờ đã là hai giờ sáng.

Anh không kìm nén được nữa,

Kỳ thật, kể cả ban ngày hay ban đêm anh đều nghĩ tới,

Một mực nghẹn lòng cho tới tận bây giờ.

Chu Trạch nhìn sang phía bác sĩ Lâm, cô vẫn giữ nghiêng tư thế nằm lúc nãy. Anh định gượng dậy, nhưng cơ thể của anh hiện giờ đang quá yếu, đành quay lưng nặng nề trở về chỗ cũ.

Bác sĩ Lâm xoay người nhìn về phía Chu Trạch rồi hỏi thẳng:

"Anh muốn đi vệ sinh à?"

Chu Trạch gật đầu.

Bác sĩ Lâm lập tức đỡ Chu Trạch dậy rồi đi vào phòng vệ sinh.

Trong khuôn viên chính của căn nhà này không có nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh nằm ở cuối nhà, nó chỉ là một căn phòng nhỏ riêng biệt, ở trên có một tấm gỗ để thuận tiện ngồi lên, phía dưới họ sẽ đào thành một chiếc hố hoặc đặt một chiếc bể để đựng chất thải.

Kỳ thật, ông cụ này không hề thiếu tiền, mỗi tháng số tiền trợ cấp mà ông nhận được đoán chừng cũng không ít. Hơn nữa, ông cụ cũng có một căn phòng dành riêng để trưng bày đồ cổ, nếu lấy hai món ra bán thôi cũng đủ tiền mua một căn nhà lớn nữa.

Chu Trạch một tay chống lên vách tường, một tay đưa xuống để cởi dây thắt lưng, bác sĩ Lâm thấy vậy đã giúp Chu Trạch tháo dây thắt lưng ra.

Điều này khiến Chu Trạch có chút ngạc nhiên. Lúc này, bác sĩ Lâm thực sự giống như một người vợ hiền dịu đang chăm sóc người chồng của mình, rất tự nhiên, không có chút gượng gạo.

Chu Trạch cũng liền buông tay ra, chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi ống dẫn nước của mình được lấy ra bằng một đôi tay mềm mại. Sau đó, anh chỉ cần mở van xả nước, kết thúc việc đó, anh đoán chừng ống nước của anh sẽ bị nắm chặt rồi lắc một cái.

Tuy nhiên,

Đúng lúc này,

Một giọng nói không mấy thân thiện truyền đến.

"Cần giúp đỡ không?"

Là giọng nói của ông cụ,

Ông cụ đã thức dậy giữa đêm để đi vệ sinh.

Bác sĩ Lâm đang ngồi xổm xuống để mở dây thắt lưng của Chu Trạch ra, nghe vậy, liền ngẩng đầu về phía Chu Trạch.

Anh rất muốn nói với bác sĩ Lâm "Cứ tiếp tục đi, dừng lại."

Nhưng vẫn cắn răng rồi giả vờ bình tĩnh nói: "Cứ để ông ta tới đây đi."

Bác sĩ Lâm có chút lo lắng, nhìn Chu Trạch.

"Ông đến đây để đẩy tôi xuống hố phân sao?" Chu Trạch mỉm cười, thầm nói với chính mình.

Bác sĩ Lâm gật đầu, đi ra khỏi nhà vệ sinh, ông cụ đi đến.

"Không có gì kỳ lạ, người già ban đêm ngủ không được, lúc nào cũng phải thức dậy để đi tiểu giữa đêm. Không như những người còn trẻ tuổi, còn khỏe mạnh cũng ít bị đi tiểu đêm."

Với cụ trợ giúp của ông cụ, việc đi vệ sinh của Chu Trạch đã được hoàn thành. Chu Trạch đứng quay lưng về phía ông cụ, một tay của ông cầm lấy cánh tay Chu Trạch, còn một tay thì giúp Chu Trạch đi vệ sinh, cũng là giúp Chu Trạch không bị xấu hổ.

Xong xuôi, ông cụ đưa Chu Trạch ra khỏi nhà vệ sinh. Bác sĩ Lâm đang đứng chờ ở phía ngoài.

Chu Trạch lắc đầu, nói với bác sĩ Lâm: "Cô về phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi muốn nói chuyện với ông cụ một chút."

Ông lão nghe vậy, có chút sửng sốt nhưng vẫn gật gật đầu, nói: "Ừm."

Lão đạo cùng ông cụ này giống nhau, cả hai người khi nói chuyện đều bị lẫn lộn giữa tiếng các địa phương. Lão đạo còn trẻ đi phiêu bạt giang hồ, vào Nam ra Bắc; đoán chừng ông cụ này cũng vậy, hồi còn trẻ ông cụ cũng đi đánh trận ở rất nhiều nơi, cho nên, giọng nói trở nên lộn xộn.

Căn phòng của ông lão hơi nhỏ, bởi vì có một tấm màn đen lớn chia căn phòng thành hai nửa.

Chu Trạch chỉ nhìn thấy một chiếc giường và một bàn trà nhỏ ở trong phòng, ngoài ra không còn gì nữa.

Ông cụ dìu Chu Trạch nằm lên trên giường và đưa cho anh một tách trà thảo dược.

"Vén rèm lên cho tôi xem bên kia một chút." Chu Trạch mở miệng nói.

"Bên kia tấm rèm không có gì đáng xem cả, đêm hôm khuya khoắt không nên xem những thứ này."

"Nhưng tôi muốn xem." Chu Trạch kiên quyết.

"Chà, nếu anh muốn xem thì tôi sẽ cho anh xem một chút. Kỳ thật, nhìn những thứ này không đẹp mắt cho lắm."

Ông cụ có vẻ thích thú, đứng dậy đi đến bên tấm màn rồi đưa tay vén tấm màn lên.

Động tác của ông cụ giống như đang giương cao quốc kỳ ở giữa Thiên An Môn, vô cùng trịnh trọng.

Bức rèm được mở ra,

Bên trong lộ ra một chiếc bục gồm sáu bậc nhỏ khác nhau theo thứ tự tăng dần. Trên bục cao nhất có bày rất nhiều bài vị.

Ngoài ra, phía dưới còn kê một chiếc bàn, ở trên bàn bày một ít thịt xong khói, rượu, ngoài ra còn có hai cây nến đang cháy.

"Thật là náo nhiệt."

Chu Trạch nói.

Ông cụ rất hào hứng, ông xoa xoa đôi bàn tay của mình và nói: "Tôi không biết tại sao, nhưng khi nhìn anh tôi thấy rất có cảm tình."

Hôm nay ông đã nói điều đó rất nhiều lần rồi.

"Tôi rất muốn anh đến đây sống cùng tôi."

Ông cụ bưng một chén rượu đang đặt trên bàn lên và nhấp một ngụm, chép miệng, rồi đưa tay chỉ lên những tấm bài vị và nói:

"Đến đây, tôi sẽ giới thiệu với anh."

"Đây là Đại đội trưởng của chúng tôi. Khi tôi còn trẻ và đóng quân ở đó, tôi chỉ nghe mọi người gọi ông ấy là Đại đội trưởng, không hề biết họ tên cụ thể của ông ấy. Đại đội trưởng hy sinh khi bị pháo đánh trúng, thi thể không còn được nguyên vẹn. Thật đáng tiếc, năm đó quân địch cũng đầu hàng nhưng ông ấy đã không kịp thấy cảnh đó."

Đây là Vương Cẩu Tử, Triệu Ba Toàn, Năm Oa Tử, những người này cùng một tiểu đội với tôi. Họ hy sinh trong trận chiến ở núi Đại Biệt.

Đây là Tuần Chu, Tôn Tài Đức, Tần Lương, những người này hy sinh trong chiến dịch Hoài An. Hừm, trận đánh này quân ta rất thê thảm.

Đây là Triệu Bằng, Tôn Chí Cương, Địch Đại Tráng, Cát Phong,….. Bọn họ hy sinh tại Bắc Triều Tiên, khi đó họ đã bị nấu chín trong bom xăng. Khi chúng tôi tìm đến, tất cả bọn họ đều đã bị nướng chín, xung quanh đều là mùi thịt nướng nghi ngút, hại tôi về sau không còn dám ăn thịt nữa. Đương nhiên, mặc dù bây giờ muốn ăn thịt nhưng cũng chẳng dễ dàng gì.

Đây là Chu Hậu Toàn, đây là…

Trong một hơi, ông cụ giới thiệu rất nhiều cái tên. Ông kể về những người đã hy sinh trên chiến trường, những người bạn học hay những người làm cùng công ty với ông. Tất cả những thông tin đều được ông kể rất chi tiết, chứng tỏ, ông chưa bao giờ quên họ, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Chu Trạch ngồi bên mép giường,

Không ngừng gật đầu,

Có chút lúng túng, nhưng bây giờ anh đang bị thương nên không thể ngồi dậy nổi.

Kỳ thật, Chu Trạch có thể nhìn thấy nhưng có lẽ ông lão thì không, trong phòng của ông lão đang có rất nhiều linh hồn.

Mọi người đang ngồi trên mặt đất, người thì dựa lưng vào tường, người thì ngồi trên bàn. Có người thì đang móc lỗ tai, đọc sách hoặc đang chống tay ngủ gật.

Khi ông lão giới thiệu đến tên của ai,

Thì người đó sẽ ngẩng đầu lên, nhìn Chu Trạch rồi cười chất phác, xem như cũng gọi là đã chào hỏi và quen biết.

Chu Trạch thấy vậy cũng gật đầu và mỉm cười chào họ.

Sau khi giới thiệu xong, cuống họng hình như có chút khô nên tiếp tục cầm chén rượu lên và nhấp một ngụm.

"Thật vui quá. Thế nào? Anh có bị dọa không?

Tôi nói cho anh nghe, kể cả là quỷ sai thì cũng không dám mò đến đây, không dám bước vào cánh cửa này.

"...….." Chu Trạch.

Ông cụ thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Chàng trai trẻ, thực sự khi nhìn anh thấy rất có cảm tình."

"...….." Chu Trạch.

"Nói không sợ anh cười, tôi đã tham gia rất nhiều trận chiến khốc liệt. Mặc dù những người đồng chí đồng đội của tôi đã hy sinh hết nhưng vẫn mình tôi vẫn giữ được mạng sống. Có khi tôi đã làm quân cảm tử nhưng vẫn không chết. Khi đó, những người đồng đội nhiều khi đã xa lánh tôi. Tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao đến tận bây giờ tôi vẫn còn sống, lại còn sống rất tốt. Nếu tùy tiện làm việc gì cũng có thể thu về rất nhiều tiền."

"Phúc lớn mạng lớn."

Chu Trạch nói.

Đây thực sự là ông lão may mắn. Nếu ông lão không đi nhập ngũ mà làm nghề khác, chắc chắn vẫn sẽ lên như diều gặp gió.

"Haha, phúc lớn mạng lớn gì chứ, nhìn những người bằng hữu, những người đồng đội lần lượt hy sinh tôi rất đau lòng. Nhưng ông trời đã cho tôi sống, vì vậy, tôi đã xây một ngôi nhà thật lớn để họ có thể đến đây ở cùng, chúng tôi có thể sống vui vẻ với nhau. Trước đây tôi không thể uống rượu, cũng không thể ăn thịt. Nhưng bây giờ, điều kiện đã tốt hơn, đã có thể uống rượu ăn thịt thoải mái, hằng ngày có thể thoải mái thư giãn mà không sợ phải hành quân. Tôi còn sống, có thể ông trời muốn cho tôi tận hưởng một chút."

Chu Trạch nhìn sang phía ông cụ, im lặng không nói gì.

Chu Trạch lặng lẽ nhìn xung quanh phòng. Căn phòng của ông lão chật ních người, nói thật, lần đầu tiên Chu Trạch mong rằng mình không có năng lực nhìn thấy linh hồn.

"Không sợ anh chê cười, vài năm trở lại đây tôi hay bị mất ngủ nhiều hơn. Vì vậy, trước khi đi ngủ tôi thường uống một chút rượu.

Này,

Cái này thật đúng là có tác dụng,

Sau khi ngủ thiếp đi,

Tôi đều có thể mơ thấy những người đồng đội của. Mọi người cùng ngồi với nhau ăn uống rất vui vẻ,

Để về nhiều chuyện thống khoái,

Cảm giác thật đến mức tựa như họ đang ở trong nhà tôi vậy!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status