Phong thần châu

Chương 178: Ta thích nhất là nói lý



Trương Tiểu Soái thở hổn hển nói: "Lần này không phải đệ tử, mà là trưởng lão!"  

"Trưởng lão?"  

Lục Huyền bước ra khỏi phòng, nhìn chằm chằm Trương Tiểu Soái.  

Những người khác cũng tập trung lại.  

"Là Trần Nhiêm, Trần trưởng lão!"  

Trần Nhiêm?  

Sắc mặt Tần Sơn thay đổi.  

"Trần Nhiêm trưởng lão là trưởng lão danh dự, rất có uy tín trong học viện Thiên Thần!"  

Tần Sơn nói: "Trần Đông Phong là cháu của ông ta!"  

"Tiêu rồi tiêu rồi, cháu trai bị phế, ông nội tới báo thù rồi!", Trương Tiểu Soái vội vàng nói: "Trần Nhiêm trưởng lão so với Hứa Thông Thiên trưởng lão thì ai mạnh hơn?"  

"Hứa trưởng lão gần đây đã đột phá cảnh giới Linh Phách tầng 2, cảnh giới tương đương với Trần trưởng lão".  

"Sao? Cảnh giới tương đương!"  

Trương Tiểu Soái lập tức nói: "Vậy thì còn thảm hơn, Trần Nhiêm trưởng lão không đến một mình".  

Lời này vừa dứt, nhìn mặt ai cũng lo lắng, hai chân mày nhíu lại.  

Trước đó Tần Ninh đã phế tu vi của Trần Đông Phong, Trần trưởng lão nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.  

Lần này phải làm sao bây giờ?  

"Có chuyện gì?"  

Tần Ninh lúc này mới đi ra ngoài, nhìn mọi người rồi nói: "Không phải chỉ là một lão Trần Nhiêm thôi sao? Xem ra lần trước chấn chỉnh đám đệ tử vẫn chưa đủ, nay ta phải thuận tay chấn chỉnh thêm một đám trưởng lão nữa".  

Lời nói vừa dứt, Tần Ninh liền đi thẳng ra ngoài.  

Mấy người còn lại nhìn nhau, rồi cũng vội vàng đi theo.  

Bọn họ đều biết Tần Ninh tàn nhẫn như thế nào.  

Lỡ đâu Tần Ninh gọi kiếm tới một lần nữa, Trần Nhiêm trưởng lão kiểu gì cũng tàn đời.  

Tuy nhiên, nơi đây dù sao cũng là học viện Thiên Thần.  

Viện trưởng có thể dung túng Tần Ninh một lần, làm sao có thể dung túng Tần Ninh lần thứ hai?  

Một nhóm người đã tiến đến lối vào khu 36. Lúc này, có một người khác đang đứng ở lối vào, ngăn nhóm người kia lại.  

"Trần trưởng lão, Trần trưởng lão, ngươi nghe ta nói!"  

Hứa Thông Thiên đổ mồ hôi, ngăn mấy người ở lối vào, vội vàng nói: "Viện trưởng đã cấp khu 36 cho nhóm của Tần Ninh rồi, bây giờ ngươi xông vào đó, thì mặt mũi của viện trưởng biết để ở đâu?"  

"Mặt mũi của viện trưởng để ở đâu?"  

Đứng trước mặt của Hứa Thông Thiên là một người đàn ông lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, râu dài kéo tới tận hai bên tóc mai, vẻ mặt cứng rắn.  

"Cháu trai Trần Đông Phong của ta bị Tần Ninh đánh phế, mất hết tu vi cảnh giới Linh Đài, chuyện này ta không thể tìm Tần Ninh hỏi cho rõ sao?"  

"Tất nhiên có thể!"  

Hứa Thông Thiên còn chưa kịp đáp, thì đã có một giọng nói từ phía sau đột nhiên vang lên.  



Tần Ninh chậm rãi đi tới, nhìn về phía Trần Nhiêm.  

“Trần Nhiêm trưởng lão đây đúng không? Không biết ông muốn nói gì với ta đây? Ta xin rửa tai lắng nghe, con người của ta, thích nhất là nói lý với người khác".  

"Ngươi chính là Tần Ninh!"  

Gương mặt Trần Nhiêm đen lại khi nhìn thấy Tần Ninh.  

"Là ta!"   

Nhìn thấy Tần Ninh đi ra, Hứa Thông Thiên lập tức đứng chắn ở trước mặt Tần Ninh.  

Trần Nhiêm khinh thường nhìn Hứa Thông Thiên.  

Lão ta thân là trưởng lão danh dự, vậy mà Hứa Thông Thiên lại lo lắng lão ta sẽ ra tay đối phó với Tần Ninh, bảo vệ Tần Ninh như vậy, thật là mất mặt.  

Hứa Thông Thiên thì đang cân nhắc về chuyện khác nhiều hơn.  

Lão ta không lo lắng cho Tần Ninh, mà chỉ lo lắng Tần Ninh đột ngột ra tay, khiến cho Trần Nhiêm chết không kịp ngáp.  

"Nói!"  

Tần Ninh nhìn Trần Nhiêm, nghiêm túc nói.  

"Trần Đông Phong cháu của ta, tại sao ngươi lại phế tu vi của nó?"  

"Trần Đông Phong?"  

Tần Ninh cười nhạt, nói: "Cảnh giới Linh Đài tầng 9 bị cảnh giới Linh Đài tầng 1 đánh phế, cái này là do gã tự chuốc lấy!"  

"Hơn nữa là do gã muốn giết ta trước, ta chỉ mới phế đi một chút tu vi của gã, chẳng đáng là bao, đúng chứ?"  

"Ngươi…"  

Trần Nhiêm vô cùng tức giận.  

Lão ta muốn tìm Tần Ninh nói lý, nhưng nhìn bộ dạng của Tần Ninh rõ ràng là không muốn nói lý với lão ta.  

"Ta nói không sai chứ?"  

Tần Ninh vẫn đều đều nói: "Cảnh giới Linh Đài tầng 9 bị ta đánh phế, còn dám đến đây nói lý, đẹp mặt lắm hay sao?"  

"Tần Ninh, ngươi quá tự phụ!"  

Trần Nhiêm phẫn nộ quát lớn: "Cho dù Trần Đông Phong khiêu khích ngươi, ngươi có thực lực đánh bại nó, cần gì phải phế tu vi của nó?"  

"Xin lỗi, Trần trưởng lão".  

Tần Ninh lại nở nụ cười, nói: "Ta không chắc chắn có thể đánh bại được gã, chỉ có thể dùng mưu trí phế đi mệnh môn của gã, nếu không thì ta sẽ mất mạng".  

"Tần Ninh, ngươi quá kiêu ngạo".  

Đúng lúc này, có tiếng quát khác lại vang lên, một bóng người bước ra từ sau lưng của Trần Nhiêm.  

Bàn tay của người đó vung lên, tung ra một chưởng, chưởng kình đánh thẳng về phía Tần Ninh.  

Người đó là Trần Tiêu!  

Trần Tiêu là Linh Tử của học viện Thiên Thần, Tần Ninh và gã từng có duyên gặp mặt, gã cũng chính là người sáng lập đoàn Vân Tiêu, vô cùng nổi danh.  

Nhìn thấy Trần Tiêu tấn công Tần Ninh, Hứa Thông Thiên tất nhiên không thể chỉ ngồi nhìn.  

“Hứa Thông Thiên, ngươi nên đứng sang một bên đi!”, Trần Nhiêm cũng đã ra tay, lão ta quát lớn: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi”.  

Trần Nhiêm ngăn cản Hứa Thông Thiên.  

Vào lúc này, nguồn linh khí dồi dào bao quanh thân thể Trần Tiêu đã lập tức phóng ra.  

Cảnh giới Linh Luân tầng 9!  

Sau khi ngưng tụ linh hải, linh hải đúc thành linh đài, và sau khi chín tòa linh đài được đúc thành, thì đó cũng là lúc linh mạch trong cơ thể của võ giả tiến hành đúc thành linh luân.  

Ở đế quốc Bắc Minh này, người có cảnh giới Linh Luân chắc chắn đều là bậc cao thủ.  

"Bàn Linh!"  

Tần Ninh đứng yên bất động tại chỗ.  

Trước mặt hắn, có một thân ảnh chậm rãi bước ra.  

Đó chính là con rối Bàn Linh.  

Con rối Bàn Linh lúc này đang mặc một bộ giáp đen, khoác ngoài một chiếc áo choàng đen, át vía người khác bằng khí tức chết chóc.  

"Làm thịt gã cho ta!"  

Tần Ninh chậm rãi nói.  

Hắn chẳng buồn động tay với mấy tên này.  

Nhưng hắn cũng cân nhắc đến chuyện, sau này linh khí trong khu 36 sẽ càng ngày càng nồng đậm, e rằng lúc đó sẽ có nhiều người tới đây gây sự hơn.  

Vì vậy, hắn nghĩ sau khi chấn chỉnh đám đệ tử thì cũng phải chấn chỉnh nốt đám trưởng lão này, tạo dựng uy danh cho khu 36, để đỡ gặp phải những rắc rối về sau.  

Bang…  

Con rối Bàn Linh đã nhanh chóng bước ra, tung một cú đấm vào người Trần Tiêu.  

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Trần Tiêu từng bước bị đánh lui về sau.  

"Ngươi…"  

Sắc mặt Trần Tiêu tái nhợt.  

Cảnh giới Linh Luân tầng 9 của gã hiếm khi gặp phải địch thủ, không ngờ chỉ một con rối mà có thể cường bạo đến như vậy!  

Gã làm sao biết hết được sự bá đạo của con rối Bàn Linh này.  

Tuy con rối Bàn Linh chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Luân, nhưng chất liệu chế tạo ra nó, cấu tạo trận pháp khắc trên nó,... tất cả đều do Tần Ninh năm đó tỉ mỉ lựa chọn mà tạo thành, nếu không thì nó cũng đã chẳng thể tồn tại qua cả mấy chục ngàn năm.  

Một quyền của con rối Bàn Linh không thể đánh chết Trần Tiêu, điều này khiến cho Tần Ninh rất không hài lòng.  

Nhưng cũng không thể trách, con rối này đã nhiều năm không sửa chữa rồi.  

"Tiêu nhi, có sao không?"  

Trần Nhiêm lùi về phía sau nhìn Trần Tiêu.  

"Không sao, nhưng con rối này... rất mạnh".  

Trần Nhiêm hừ một tiếng, nói: "Ở nội viện ta đã từng nghe nói hắn có một con rối rất lợi hại bên người, xem ra chuyện này không phải là giả".  

"Nhưng chỉ một con rối mà cũng dám vọng tưởng ngăn cản được ta sao?"  

Trần Nhiêm quát lên: "Tất Oán trưởng lão, Diêm Thanh trưởng lão, mau giúp ta ngăn cản Hứa trưởng lão!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status