Phong thần châu

Chương 181: Ông Què bất phàm



“Nói vậy không chuẩn!”  

Tần Ninh lại cười nói: “Đến cả công chúa đế quốc mà ta còn có thể lừa được vào tay, những người khác cũng chả là cái gì hết!”  

“Mạnh miệng gớm nhỉ!”  

“Ông Què, ông có dám đánh cược với ta không?”  

Tần Ninh cầm quân cờ trong lòng bàn tay, cười nhẹ: “Ta hoàn toàn có thể tháo gỡ thứ đang quấy nhiễu trong thân thể ông, nhưng ông... từ nay về sau đi theo ta, làm nô bộc của ta!”  

Lời này vừa được thốt ra, bàn tay ông Què khẽ run rẩy.  

“Bỏ đi bỏ đi, ông Què ta không vợ không con chỉ có một mình, cũng quen rồi. Sống ở trong khu ba mươi sáu này cũng coi như an toàn!”  

“Ngày thường thì có hơi nhàm chán, nhưng có mấy tên tiểu quỷ các ngươi đến, nơi này cũng đã trở nên náo nhiệt hơn một chút. Nhìn các ngươi tu hành cả ngày, cũng coi như là ta có thêm chút niềm vui, vậy là đủ rồi!”  

Lời vừa dứt, ánh mắt Tần Ninh dán chặt lên người lão già.  

Đột nhiên, Tần Ninh nói: “Mối thù đó, không báo nữa sao?”  

Dứt lời, cơ thể ông lão khẽ run lên, đầu ngón tay không khỏi run rẩy, cả người lúc này cũng dần dần gợn sóng trong lòng.  

“Sao ngươi biết được?”  

Hai mắt ông Què nhìn Tần Ninh lóe sáng, sau đó tia sáng cũng tắt ngúm   

“Là do nhìn ra được!”  

Tần Ninh nhàn nhã bình tĩnh nói: “Linh lôi trong cơ thể Cửu Cực Lôi Sư, ngưng tụ thành một lôi ấn, trực tiếp phong tỏa Sinh Môn giữa hai chân ông, khiến cho tu vi của cảnh giới Linh Phách của ông không cách nào thi triển được”.  

“Hơn nữa vào mỗi đêm trăng tròn, chân sẽ có cảm giác khó chịu, ảnh hưởng đến các bộ phận khác trên cơ thế”.  

“Nếu như lôi ấn kia không được giải trừ, cho dù là có dựa vào Kim Diễm Ngọc Tử có công năng mạnh mẽ, nó cũng chỉ có thể giúp ông thoát khỏi cảm giác đau đớn tạm thời, cuối cùng, cơ thể của ông vẫn tiếp tục xuất hiện vấn đề thôi!”  

Cùng từng câu từng chữ Tần Ninh thốt ra, sắc mặt của ông Què càng lúc càng trở nên khó coi.  

Lúc này ở trước mặt Tần Ninh, giống như mỹ nữ không mặc quần áo, để cho Tần Ninh thoải mái tùy tiện bình luận.  

“Làm sao ngươi biết được những chuyện này?”. Ông Què dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Cửu Cực Lôi Sư là linh thú cấp năm, không phải là vấn đề mà một tên tiểu tử ở cảnh giới Linh Đài tầng ba như ngươi có thể biết rõ như vậy!”  

“Sao biết được ư? Là ta nhìn ra được!”  

Tần Ninh vẫn cười nhạt như cũ.  

“Tiểu quỷ, biết chuyện không nên biết là tự chuốc lấy rắc rối cho mình!”  

“Bỏ đi, bỏ đi!”  

Tần Ninh xua tay nói: “Ông Què, nếu như ông đã không muốn báo thù nữa, vậy thì bỏ đi, ta cũng không thích làm khó người khác!”  

“Có điều, ngày nào đó hiểu ra rồi thì ông có thể tìm đến ta bất cứ lúc nào. Ta có thể giúp ông, điều kiện không đổi, làm lão nô bộc ở bên cạnh ta!”  

“Nhưng ta muốn nhắc nhở ông rằng, thời gian càng dài, sức nặng của vị trí nô bộc đó càng giảm”.  

Tần Ninh không nói nữa, cầm quân cờ trong tay.  

Không lâu sau, mấy người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều xuất hiện, nhìn một già một trẻ đánh cờ với nhau cách một con đường, cũng vô cùng thích thú theo dõi.  

Vào lúc hoàng hôn, cả hai tạm biệt nhau.  

Diệp Viên Viên đến phòng của Tần Ninh, thu dọn phòng cẩn thận.  

“Ông Què đó... dường như công tử rất có hứng thú với ông ta?”  



Nghe được thắc mắc của Diệp Viên Viên, Tần Ninh mỉm cười nói: “Võ giả cảnh giới Linh Phách tầng chín, ta vẫn là có chút hứng thú!”  

Cảnh giới Linh Phách tầng chín!  

Lời này vừa thốt ra, Diệp Viên Viên ngây người.  

Trong toàn đế đô, dường như chỉ có hai người là hoàng đế Minh Ung và viện trưởng Thiên Ám là đạt đến cảnh giới Linh Phách tầng chín thôi.  

Từ lúc nào lại xuất hiện thêm một ông Què như vậy chứ, vậy mà lại là Cảnh giới Linh Phách tầng chín!  

“Nhưng ta cảm thấy khí tức trên người ông ta, dường như không hề có linh khí chấn động…”  

“Là do sức mạnh đã bị che chắn mà thôi, trong cơ thể đã bị hạ một ấn ký chí mạng bởi sức mạnh Cửu Cực Lôi Sư, còn sống đã là kì tích rồi!”  

Tần Ninh an nhiên nói: “Có điều ta đối với ông ta khá hứng thú!”  

“Vậy ông ta đồng ý rồi sao?”  

“Dù sao cũng là cảnh giới Linh Phách tầng chín, sao có thể coi trọng cảnh giới Linh Đài tầng ba như ta đây được chứ?”  

Tần Ninh mỉm cười, không nói nhiều.  

Cùng với việc huỷ bỏ phong tỏa khu ba mươi sáu, toàn bộ trong học viện Thiên Thần cũng dần trở nên náo nhiệt.  

Đối với cái tên Tần Ninh, càng có nhiều đệ tử cảm kích trong lòng.  

Trong học viện Thiên Thần, đệ tử các đảng nhóm có số lượng rất nhiều, cũng có rất nhiều nhóm đệ tử cậy thế ức hiếp người khác.  

Mà lần này, khu ba mươi sáu mở cửa, lại quy định, không cho phép đệ tử của các đảng nhóm tiến vào trong tu hành.  

Một số học viên không khỏi vỗ tay tán thưởng.  

Nhưng như vậy, nó cũng gây bức xúc cho không ít đệ tử nội viện, cũng như đệ tử Linh Đồ và các Linh Tử.  

Động thái này của Tần Ninh, cho thấy rõ là hắn đang cố ý nhắm vào bọn họ.  

Bên trong Thiên Tử Đảng.  

Bốn người Sở Phương, Tần Nhất Hàng, Chiến Thương và Sam Vũ lần lượt ngồi vào chỗ.  

Bốn người thân là Linh Đồ, đều là ở cảnh giới Linh Đài tầng tám, tầng chín, trong số các Linh Đồ, cũng là những người có tên tuổi vang dội.  

Sở Phương không khỏi trầm ngâm: “Tần Ninh này, đúng là càng lúc càng hung hăng càn quấy rồi!”  

“Rõ ràng là gây khó dễ với đệ tử các đảng nhóm chúng ta!”  

Ba người bên kia cũng gật gật đầu.  

Tần Nhất Hàng nhẹ giọng nói: “Xem ra, chúng ta nên làm chút gì đó rồi!”  

“Được!”  

Chiến Thương lúc này cũng gật đầu, nói: “Nhưng lúc này cần phải lập kế hoạch chi tiết, không được nóng vội, chúng ta chờ thêm xem thế nào!”  

“Ừ!”  

Bốn người liền gật đầu.  

Không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì nhất định phải giáng cho Tần Ninh một đòn chí mạng, khi ấy mới có thể khiến hắn không cách nào trở tay được.  

Mà bên kia, thân là hội Thiên Kiếm danh giá trong học viện Thiên Thần, nơi ấy cũng đang tiến hành một cuộc tranh luận.  

Hội trưởng của hội Thiên Kiếm, tên là Kiếm Tồn Nhất, cũng là một vị Linh Tử, thân phận cao quý.  

Bên dưới lúc này, một vài bóng người xôn xao bàn luận.  

“Đủ rồi!”  

Đột nhiên, Kiếm Tồn Nhất lên tiếng.  

“Tên Tần Ninh kia chẳng qua chỉ là cảnh giới Linh Đài, mấy người các ngươi, sao lại căng thẳng như vậy?”  

“Người muốn đối phó với hắn không chỉ có hội Thiên Kiếm chúng ta. Ta thấy Thiên Tử Đảng càng muốn đối phó với hắn hơn”.  

Kiếm Tồn Nhất lên tiếng, mấy người có mặt đều lặng thinh không nói gì.  

“Nhất ca!”  

Bên cạnh Kiếm Tồn Nhất, một thanh niên chắp tay nói: “Ta thấy tên Tần Ninh kia, lần này đã đắc tội với tất cả các đảng nhóm đệ tử rồi. Các đệ tử của Thiên Tử Đảng, Vân Tiêu Đoàn, An Nhiên Uyển, ta nghĩ họ đều sẽ không bỏ qua cho hắn ta đâu!”  

“Nếu đã như vậy, chúng ta cứ đứng ngoài cuộc mà xem thôi!”  

“Cứ làm theo lời Tề Triệt nói!”  

Kiếm Tồn Nhất xua tay nói: “Ta hiện tại đã ở cảnh giới Linh Luân đỉnh cao, gần đạt tới cảnh giới Linh Phách rồi, đến lúc đó, một khi đã thăng cấp lên cảnh giới Linh Phách, cho dù Thiên Tử, ta không sợ!”  

“Chúc mừng hội trưởng!”  

“Chúc mừng hội trưởng!”  

Mấy tên đệ tử phía dưới liền chắp tay.  

Mà cùng lúc này, trong Học viện Thiên Thần, trong Vân Tiêu Đoàn và An Nhiên Uyển tiếng tăm lừng lẫy, rất nhiều đệ tử cũng đang bàn bạc.  

Vào ngày này, Tần Ninh đang tản bộ trong khu ba mươi sáu, trước mặt lại xuất hiện hai bóng người.  

“Tần công tử!”  

“Tần công tử!”  

Hai người chắp tay bước đến, nhìn thấy Tần Ninh, cung kính mỉm cười.  

“Các ngươi…”  

“Tại hạ Phương Thế Thành!”  

“Ta là Viên Cương!”  

Hai người nhìn Tần Ninh, vội vàng nói.  

Phương Thế Thành… Viên Cương…  

Tần Ninh gật đầu, có chút ấn tượng.  

“Sao thế?”  

“Tần công tử!”  

Viên Cương lúc này lên tiếng, cung kính nói: “Công tử xem, công tử quản lí khu ba mươi sáu nhất định sẽ có không ít chuyện. Hai huynh đệ chúng ta chủ động thỉnh cầu, nương nhờ công tử!”  

Nương nhờ?  

Ánh mắt Tần Ninh quan sát hai người bọn họ một lượt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status