Phù diêu

Chương 210: Khắc tinh của Cao Thăng


- Không còn sớm rồi, ngủ thôi.
Vương Quốc Hoa dập thuốc đứng lên.
Đông Mai ồ một tiếng vội vàng chạy lên lầu, không lâu sau mang nước nóng vào cho Vương Quốc Hoa rửa tay chân.

Vương Quốc Hoa rửa xong ngồi bên lau tay, Đông Mai nhỏ giọng nói:
- Bí thư Vương, Tạ Duyệt kia là do tôi chủ động quyến rũ hắn, ngài nếu có trách thì trách tôi này.

Nói thật Vương Quốc Hoa khá phục Đông Mai này, hắn có thể thấy cô ta có quan hệ với Tạ Duyệt cũng không mong được gì cả.

- Đi nghỉ đi.
Vương Quốc Hoa không trả lời mà lên giường. Đông Mai bê chậu đi ra.Tạ Duyệt ở dưới lầu ngồi hút thuốc thấy Đông Mai tới nên nói:
- Anh đi.

Đông Mai túm hắn lại;
- Gấp gì thế? Có phải đi gặp con hồ ly kia không?

Tạ Duyệt nhỏ giọng nói:
- Nói linh tinh gì thế? Có thấy lái xe của Bí thư Vương không ở đây không? Nếu anh đoán không sai thì thằng đó tới mỏ rồi. Bí thư Vương lần này xuống, hắc hắc.

Đông Mai nghe vậy vội vàng nói:
- Em phải nhắc anh coi chừng một chút, đừng để bị cuốn vào việc đấu đá của lãnh đạo cấp trên. Dù anh không làm bí thư cũng không sao, em ly hôn rồi đến ở với anh, hai chúng ta bán hàng nhỏ cũng sống được. Chỉ cần anh đừng dây vào mấy người kia, đám đó giết người không chớp mắt đó.

Tạ Duyệt cả giận nói:
- Nói linh tinh, cô tóc dài kiến thức ngắn. Tác phong sống của tôi dù không tốt nhưng tôi là Đảng viên, là bí thư, trơ mắt nhìn đám đó hại người, cô nghĩ tôi có thể đứng ngoài sao? Nếu không phải Bí thư Vương ở trên lầu, tôi tát cô.

Đông Mai nghe vậy liền mềm đi.
- Được rồi, em nói sai, đừng tức mà. Anh thành thật nói với em, con kia anh đã ngủ với nó chưa?
Vừa nói Đông Mai vừa đưa tay cọ cọ bên ngoài quần Tạ Duyệt.

Tạ Duyệt thoải mái hừ một tiếng, Đông Mai liền cười cười sờ thêm. Tạ Duyệt vào phòng ngủ nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ. Miệng y nhỏ giọng nói:
- Con đó là thứ gì tôi còn không biết sao? Muốn lấ con điếm đó dụ tôi, không phải chỉ là muốn được gì đó sao? Nói thật với em biết, tiền nợ của trấn tôi không giải quyết, để họ Khâu giải quyết. Ôi, nhẹ chút, đứt thì lấy đâu ra mà dùng.
Tạ Duyệt khẽ kêu lên, Đông Mai ngồn xổm trước mặt hắn, trừng mắt nói:
- Anh mà dám này kia với con hồ ly đó, bà đây cắn đứt của anh. Ọe, không biết rửa à.

Vương Quốc Hoa trên tầng khó có thể ngủ. Mới nhận chức mấy hôm mà gặp đủ thứ chuyện. Có một vấn đề Vương Quốc Hoa mãi không nghĩ ra nổi.

Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa dậy thì Tạ Duyệt đã đi. Đông Mai mặt mũi hồng hào đỏ bừng bừng đưa tới một phong bì cho hắn:
- Bí thư Vương, lão Tạ bảo tôi đưa ngài xem cái này.

- Y đi từ lúc nào?
Vương Quốc Hoa hỏi, Đông Mai đỏ mặt nói:
- Rạng sáng mới đi, không dám giấu ngài.

Vương Quốc Hoa cười cười không nói, mở ra thấy bên trong có một tập giấy, vấn đề hắn không nghĩ ra cuối cùng đã có câu trả lời.

- Lão Tạ là cán bộ tốt.
Vương Quốc Hoa rất khẳng định khen một câu, Đông Mai vui vẻ nói:
- Cũng may ngài khen hắn không có ở đây không đuôi có thể vểnh lên tận trời.

Lúc này Cao Thăng lẻn vào làm Đông Mai sợ hãi run run nói.
- Tôi đóng cửa rồi mà.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cửa vô dụng với cậu ta. Cô đi làm việc của mình đi.
Đông Mai đi xuống, Cao Thăng đi tới nhỏ giọng nói:
- Địa ngục trần gian.
Vương Quốc Hoa run lên, hai tay nắm chặt vào nhau.

Lúc này điện thoại vang lên, là Ngô Ngôn gọi tới:
- Bí thư Vương, có người tìm Cao Thăng.

Vương Quốc Hoa ném máy cho Cao Thăng:
- Có người tìm cậu.
Cao Thăng rất khó hiểu cầm máy, bên kia truyền tới giọng nói của một người phụ nữ:
- Cao Thăng, anh là đồ đáng ghét, tôi có lỗ gì mới anh mà anh đi không nói một câu. Anh không phải là người, là lợn. Lợn cũng không làm như anh.

Cao Thăng há hốc mồm vội vàng nói nhỏ giọng nói:
-Vương Nhất Nguyên, cô ngậm máu phun người, tôi có lỗi gì với cô mà cô mắng tôi là lợn?

Ngô Ngôn có chút tò mò nhìn Vương Nhất Nguyên. Cô nữ binh này sáng sớm đã tới đây nói muốn tìm Cao Thăng,

- Được tôi hỏi anh, anh có từng ôm tôi không? Sao không nói? Đó là thừa nhận? Tôi hỏi anh tối đó tôi nói gì với anh, anh im lặng, tôi không nói oan cho anh chứ?

Mặt Cao Thăng thay đổi theo từng giây, giờ phút này rất đặc sắc. Y đứng ở góc nói nhỏ:
- Vương Nhất Nguyên, gì mà ôm cô, tôi không phải là do cứu cô nên mới làm thế sao? Hơn nữa tôi lúc ấy cũng không nói là sẽ làm bạn trai của cô, là cô cứ đòi quấn lấy tôi.

Ngô Ngôn không nhịn được cười bởi vì Vương Nhất Nguyên nói:
- Giỏi, không thừa nhận hả? Đừng tưởng anh tới địa phương tôi không có biện pháp xử anh. Lần này về tôi phục viên, điều tới huyện Phương Lan. Tôi muốn xem có tôi ở đây thì con ả nào dám quyến rũ anh.

Vương Quốc Hoa nhìn vẻ mặt Cao Thăng cũng vui, ai gọi mà làm tên giết người không chớp mắt phải lúng túng như vậy.

- Đáng đời vì không có người đàn ông nào thèm.
Cao Thăng gào lên một câu với điện thoại. Chẳng qua lúc ấy Cao Thăng đã bịt ống nghe nên mới dám nói như vậy.

Vương Quốc Hoa ở bên thản nhiên nói:
- Cao Thăng, sau đây cậu đi học đi, không thể làm lái xe cả đời được.

Cao Thăng lén nhìn Vương Quốc Hoa:
- Tôi thích như vậy.

Vương Quốc Hoa cười cười không nói mà lững thững xuống lầu.
- Đi, tới thôn Chu Kiều.

Vương Nhất Nguyên ở bên kia trừng mắt nhìn máy đã bị dập. Đôi mi đẹp giương lên thấp giọng mắng:
- Giỏi, dám dập máy của tôi.
Cô quay sang nói với Ngô Ngôn:
- Ngô tỷ, có thể mang em đi tìm Cao Thăng không? Nếu không cho em mượn xe, em tự đi.

Ngô Ngôn cười nói:
- Để chị mang em đi, đường ở xã sợ em không biết.

Vương Nhất Nguyên vui vẻ nắm tay Ngô Ngôn:
- Cảm ơn Ngô tỷ.

Thôn thôn Chu Kiều không rộng, chỉ có hơn trăm hộ dân. Vương Quốc Hoa không báo cho Tạ Duyệt mà trực tiếp tới, không ngờ mới đến đầu thôn thì Tạ Duyệt đã đứng chờ ở ven đường.
- Hắc hắc, Bí thư Vương, tôi biết ngài sẽ không cứ thế mà đi. Thuốc ngon của ngài tôi vẫn muốn hút.
Tạ Duyệt đi lên nịnh, Vương Quốc Hoa cười cười ném cho hắn bao thuốc Trung hoa.
- Tâm trạng người dân thế nào? Anh không đơn giản, biết đến trước.
Tạ Duyệt nói:
- Không dễ làm, đám người ở mỏ rất ngang ngược, Đảng ủy trấn cũng không thống nhất được ý kiến, lãnh đạo huyện cũng không quản, không phải ngài tới thì tôi thật không biết thuyết phục dân chúng như thế nào.

Vương Quốc Hoa đầy thâm ý nhìn đối phương:
- Lão Tạ, có chuyện cần chú ý vẫn phải chú ý.
Tạ Duyệt cười khổ nói:
- Bí thư Vương, ngài không biết Đông Mai là thùng thuốc nổ, tên họ Trương chết tiệt lén trêu chọc nghĩ tôi không biết, rồi tôi sẽ xử lý hắn.

Vương Quốc Hoa thấy Tạ Duyệt tự lái xe tới nên cười nói:
- Ở bên ủy ban xã có mấy người sạch sẽ?
Tạ Duyệt lắc đầu cười khổ nói:
- Chắc không có, tôi cũng bị buồn nhận tiền nếu không đã sớm xuống.

Vương Quốc Hoa nói:
- Tôn Đạo Luy?
Tạ Duyệt gật đầu:
- Trưởng ban tổ chức cán bộ ngầm, rất ngang ngược, y còn nói nghe lời thì ăn ngon uống say, không nghe thì nhẹ thì mất bát cơm, nặng thì mất tay mất chân.

- Vậy Mai Tử là sao?

Tạ Duyệt nhìn quanh thấy vắng lặng mới nói:
- Ả này thực ra trước đây khá đáng thương. Bố mẹ mất sớm, một mình nuôi em trai. Mai Tử khá đẹp nên có không ít người tán tỉnh. Có một lần ả về nhà lúc trời tối đen nên gặp họa bị hiếp. Sau lần đó ả thay đổi hoàn toàn. Ngài đoán xem mấy kẻ hiếp ả bây giờ như thế nào?

Vương Quốc Hoa nói:
- Chắc không đến mức chết chứ?
Tạ Duyệt nói:
- Cũng không khác gì chết, tay chân bị đánh gãy không nói, cổ tay cổ chân bị đánh nát. Toàn bộ danh tiếng của ả coi như mất hết ở xã. Không biết sao Khâu Hưng Quốc không thèm để ý việc này lấy ả. Lúc trước tôi còn phục hắn, ai biết hắn cũng không ra gì. Một lần Tôn Đạo Luy đi săn thú đến quán ăn của Mai Tử, thấy Mai Tử liền không đi được. Thằng Khâu Hưng Quốc không ngờ khóa Mai Tử và Tôn Đạo Luy ở trong nhà. Mẹ nó chứ.
Tạ Duyệt tức giận mắng.

Vương Quốc Hoa một lần nữa im lặng nhìn đường hai bên, hắn không nhịn được rống lên:
- Con mẹ nó.

Người dân thôn Chu Kiều rất nhiệt tình khi thấy Vương Quốc Hoa tới. Lão Chu – bí thư thôn muốn mời Vương Quốc Hoa về nhà ngồi nhưng hắn đã xua tay nói:
- Không cần, tôi xuống xem tình hình chứ không phải tới uống trà nói chuyện. Bây giờ hạn hán rất nặng, tôi xuống xem tình hình thực tế thôi.
Vương Quốc Hoa tới ruộng xem qua một chút.

Tình hình hạn hán ở thôn Chu Kiều vốn không quá nghiêm trọng bởi vì có dòng suối chảy quanh năm. Theo lời lão Chu nói thì bao năm nay dòng suối vẫn từng đó nước, không nhiều không ít, người trong thôn coi suối như bảo bối. ông lão dẫn Vương Quốc Hoa tới trước một dòng suối nhỏ khô cạn, chỉ vào mặt đất đang nứt ra:
- Ngài xem, không phải trên mỏ đào đứt mạch nước thì chúng ta sao phải làm ầm lên như vậy? Bây giờ trấn nói sẽ đào giếng giúp nhưng sao có thể so được với trước đây. Chúng ta đi nói lý còn bị đám người của mỏ đánh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status