Phù diêu

Chương 213: Không bình thường


Vài câu là Vương Quốc Hoa biết rõ câu chuyện, hắn xua tay nói với Mao Nhạn:
- Cô đi ngủ đi, không có việc gì.

Mao Nhạn không dám đi, cô lí nhí nói:
- Bí thư Vương, là em tự nguyện, không phải do sếp Mao.

-…
Vương Quốc Hoa hung hăng mắng một câu, Mao Nhạn này là bị ép mà vẫn phải nói thế.
- Cô về nghỉ đi, lão Mao có hỏi thì cô nói không có cơ hội.

Mao Nhạn đã đi ra ngoài, Vương Quốc Hoa xuống giường ra ghế ngồi hút thuốc. Lúc này cửa được mở ra, Mao Nhạn đứng ở cửa nhỏ giọng nói:
- Bí thư Vương, ngài là người tốt, em không muốn ngài bị hại. Em lén nghe sếp Mao gọi điện nói chủ tịch Uông gì đó, hình như tối qua ngủ với Xuân Chi tỷ.

Đầu Vương Quốc Hoa thiếu chút nữa nổ tung, cả người run lên. Rất nhanh hắn bình tĩnh lại, Vương Quốc Hoa lộ nụ cười nhẹ nhàng:
- Cô biết không ít nhỉ, nói đi, biết những gì?

- Chủ tịch Chu trước đó cũng có quan hệ với một chị ở nhà khách, chị này hình như được 50 ngàn. Em không dám hỏi nhiều. Còn có Xuân Liên bị sếp Mao đuổi về vì không đồng ý lên giường với ngài. Xuân Liên nói với em, ngài là người tốt, em không thể vì mình mà hại ngài. Em là bị ma quỷ che mờ tâm trí nên mới vậy, hơn nữa sếp Mao cũng nói không đồng ý thì bắt em về nhà làm ruộng.

Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng nói với cô:
- Cô là cô bé tốt, sau này đừng làm việc ngốc như vậy. Đi đi, coi như chưa có việc gì.
Thái độ của Vương Quốc Hoa có thể nói hoàn toàn khác so với Mao Lợi, càng đừng nói địa vị khác biệt nhau. Mao Nhạn không hiểu đời nên không phân biệt được.

- Bí thư Vương, Mao Lợi là người không ra gì, em mấy lần thấy hắn sờ mông Đông Hương tỷ.
Nói xong câu này Mao Nhạn có chút xấu hổ quay đầu chạy.

Mao Nhạn nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa lại thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. THủ đoạn của đám người kia là vậy, chẳng qua người nắm quyền trong tay có mấy người là thoát được? Quyền lợi, tiền tài, nữ sắc, ba thứ này đối với hầu hết người mà nói là cửa không thể qua nổi.

Vương Quốc Hoa lên giường nằm, hắn thầm tiếc cho Uông Lai Thuận.

Sáng dậy thấy Mao Nhạn, Vương Quốc Hoa biểu hiện rất bình thường. Mao Nhạn mới đầu không quen nhưng cũng nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường. …
Vương Quốc Hoa đến văn phòng tìm Uông Lai Thuận báo cáo qua tình hình hạn hán, Uông Lai Thuận buồn ngủ nên nói biết rồi, còn nói y mới tới nên cần quá trình quen thuộc tình hình, việc này Vương Quốc Hoa chú ý nhiều hơn.

Vương Quốc Hoa đứng lên đi sang huyện ủy báo cáo. Tôn Trường Thanh thấy Vương Quốc Hoa cũng khá khách khí, còn tự mình rót trà cho Vương Quốc Hoa.

Rất nhanh Tôn Trường Thanh chủ động hỏi việc ở thôn Chu Kiều, Vương Quốc Hoa báo cáo “chi tiết”. Tôn Trường Thanh nghe xong thở dài nói:
- Đồng chí Quốc Hoa, cậu mới đến nên không hiểu tình hình. Huyện không phải không muốn chỉnh đốn các mỏ than này, nhưng nó liên quan tới quá nhiều lợi ích. Nói như vậy đi, huyện vừa đóng cửa một mỏ than, quay đầu lại thì nó sang núi khác mở. Hơn nữa cán bộ dưới thôn xã chẳng những không chấp hành chính sách của huyện ủy mà còn bao che giúp bọn chúng.

Tôn Trường Thanh nói gì, Vương Quốc Hoa cũng không coi là thật. Hắn chỉ cười nói:
- Tôi cũng do gặp phải nên không thể bỏ mặt được.

Tôn Trường Thanh híp mắt nhìn Vương Quốc Hoa một lát mới cười nói:
- Cần quản thì phải quản, nếu không một vài người bên dưới làm quá sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của Đảng, của chính quyền.

Vương Quốc Hoa rất nhanh đứng lên xin ra. Tôn Trường Thanh mặt sa sầm lại. Y cầm máy nhỏ giọng nói:
- Chuyện han phải làm nhanh một chút.

Vương Quốc Hoa vừa về tới ủy ban huyện thì Uông Lai Thuận triệu tập mọi người họp. Trong hội nghị Uông Lai Thuận nói rất nhiều chủ yếu là phát triển kinh tế. Vương Quốc Hoa nắm nông nghiệp nên không có gì để nói. Chẳng qua Uông Lai Thuận không buông hắn, điểm danh yêu cầu hắn phát biểu. Vương Quốc Hoa liền nói qua mấy điều chủ yếu là phát triển kinh tế không nên quên bảo vệ hoàn cảnh sinh thái, thuận tiện nói phương hướng phát triển của nước ngoài.

Buổi sáng cuối cùng đã qua đi, Vương Quốc Hoa về đến nhà khách, Mao Nhạn đi lên chào hắn, cô nhỏ giọng nói:
- Có khách tới, Mao Lợi đưa tới.

Lẽ ra Vương Quốc Hoa ở nếu không được hắn cho phép thì không thể tùy tiện dẫn người vào. Mao Lợi không ngờ lại làm thế, Vương Quốc Hoa đương nhiên không vui vẻ gì. Hắn nghiêm mặt tới cửa, vừa vào đã thấy Mao Lợi cùng một người phụ nữ tươi cười đứng đó.

- Bí thư Vương đã về.
Mao Lợi chạy lên chào, Vương Quốc Hoa ừ một tiếng nghiêm trang nhìn người phụ nữ kia. Người phụ nữ này nhìn như mới trên 20, mặt quyến rũ, mi liễu, ánh mắt linh động.

“Ả này không bình thường” Vương Quốc Hoa theo bản năng nhắc mình một câu. Hắn đứng tại chỗ chờ đối phương mở miệng nói.

- Là Bí thư Vương sao? Tôi là Mai Tử mạo muội tới xin gặp là vì quặng mỏ phía sau thôn Chu Kiều. Rất xin lỗi ngài, mỏ đó do em trai tôi phụ trách.
Mai Tử vừa nói vừa đưa lên đưa tay tới. Vương Quốc Hoa lễ phép bắt tay. Tay Mai Tử rất mềm và thoải mái.

Chạm phải ánh mắt của Mai Tử, Vương Quốc Hoa không khỏi lung lay trong lòng, mắt người phụ nữ này làm người ta có cảm giác thương tiếc. Vương Quốc Hoa có chút giật mình vội vàng bỏ tay ra:
- Vào trong nói chuyện.

Mai Tử vừa nãy bị đả kích không nhỏ. Trước đó Mai Tử nắm tay không ít người đàn ông, gần như mỗi lần thì đối phương đều nắm tay cô ít nhất mười giây, định lực kém thì không nhắc sẽ không bỏ tay. Nhưng Vương Quốc Hoa chỉ khẽ chạm rồi bỏ ra, ánh mắt không hề có tia lưu luyến. Nghĩ tới lời nhắc của Tôn Đạo Luy về Vương Quốc Hoa, Mai Tử thầm báo cho mình đây là đối thủ mạnh.

Sau khi vào, Vương Quốc Hoa gọi ra ngoài.
- Mao Nhạn, pha trà.

Trước khi châm thuốc, Vương Quốc Hoa rất khách khí hỏi:
- Không ngại chứ?
Mai Tử lắc đầu, ánh mắt đầy lưu luyến nhìn mặt hắn. Bị một người phụ nữ nhìn chằm chằm lâu như vậy, nếu là người khác nhất định không chịu nổi. Chẳng qua Vương Quốc Hoa đã có kinh nghiệm như vậy không ít, Sở Sở, Lưu Linh, Hứa Phỉ Phỉ đều rất thích nhìn hắn thật lâu, Vương Quốc Hoa có thể nói là miễn dịch được ở phương diện này.

- Mai tiểu thư, cô có gì muốn bàn ư?
Vương Quốc Hoa đi thẳng vào vấn đề.

Mai Tử biết rõ ý của của Vương Quốc Hoa. Hắn hỏi mình đến đây là hỏi về kết quả xử lý. Mai Tử cười cười, cô lắc đầu nói:
- Không có vấn đề gì, Bí thư Vương xử lý rất kịp thời và thỏa đáng. Đều do tôi dạy em không nghiêm, lần này tới chủ yếu là nhận sai. Hơn nữa lúc này các nơi trong huyện bị hạn nặng nên tôi muốn thay mặt tập đoàn nông nghiệp huyện quyên góp một khoản tiền chống hạn.

Lời này rất đẹp, nếu là lãnh đạo bình thường nghe Mai Tử nói nhất định sẽ động tâm, nhưng Vương Quốc Hoa lại khác nên hắn chỉ cười nói:
- Tôi thay mặt đông đảo người nông dân huyện Phương Lan cảm ơn Mai tiểu thư. Như vậy đi, lát tôi bảo chánh văn phòng ủy ban Ngô phụ trách việc này.
Câu này đã bịt hết mọi lỗ hổng. Mai Tử không ngờ hắn lại nói thế nên trong lúc nhất thời không có biện pháp nào khác.

- Tôi muốn mời Bí thư Vương dùng bữa cơm để cảm ơn ngài đã nương tay, không biết ngài có nể mặt không?
Đây là chiêu thứ hai.

Mỹ nữ cảm kích mời, Vương Quốc Hoa lẽ ra không nên từ chối. Mai Tử cũng rất tự tin, không phải ăn một bữa thôi sao? Quan chức bình thường sẽ không nghi ngờ, chỉ là nếu thật sự đi thì nếu chống lại được thủ đoạn tiếp theo hay không thì lại là việc khác. Ai ngờ Vương Quốc Hoa nghe xong lại nói:
- Hôm khác đi, gần đây tôi quá bận.

- Hôm khác? Được, tôi đợi ngài.
Mai Tử nói xong đứng lên ngay. Vương Quốc Hoa khách khí đưa ra ngoài cửa, vừa về đến phòng thì điện thoại di động vang lên. Ngô Ngôn khẩn trương nói:
- Bí thư Vương, Mai Tử kia đến chỗ ngài, ả đó không đơn giản, ngài phải cẩn thận.

- Đúng vậy, rất không đơn giản. Chẳng qua cô báo tin chậm rồi, Mai Tử đã đi.
Vương Quốc Hoa cười trêu, Ngô Ngôn ở bên kia thở dài một tiếng:
- Vậy là tốt rồi, tôi còn lo ngài không chống lại được ả. Ả đó rất quyến rũ, gợi cảm, không mấy người đàn ông có thể chống lại được.

Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Cô nói kiểu gì vậy? Tôi là người chưa thấy gái sao? Được rồi, không có việc gì thì dập máy.

Ngô Ngôn trừng mắt nhìn điện thoại rồi gằn giọng nói:
- Biết anh kiến thức rộng rãi, phụ nữ nào cũng gặp qua.

Mai Tử ra khỏi nhà khách lên xe Mercedes-Benz, Tôn Đạo Luy ngồi sau hỏi:
- Sao rồi chị?

- Không tầm thường, là xương cứng.
Mai Tử lạnh nhạt nói, Tôn Đạo Luy cười cười đầy mập mờ:
- Ngay cả chị cũng không tự tin?
Mai Tử nhướng mày không để ý tới hắn.

Tôn Đạo Luy cười ha hả nói:
- Làm sếp tôi không thể nhắc chị, người này phải bắt nếu không chúng ta đi đời cả lũ.

Mai Tử không nói chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status