Phù diêu

Chương 483: Không nghĩ ra


- Cục trưởng Tư Mã, cục trưởng Tư Mã.
Hà Mã gọi theo, Tư Mã không quay đầu lại chút nào. Hà Mã vừa gọi được hai tiếng thì hai tên cảnh sát đã đứng ở hai bên. Một tên cười khổ nói:
- Hà tiên sinh, chúng tôi nhận được lời tố cáo của chủ nhiệm Vương – Ban giám sát tỉnh ủy, mời anh phối hợp một chút.

- Các người không được làm loạn, tôi là ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân quận Sí – Bắc Kinh.
Hà Mã phát hiện cục trưởng Tư Mã ra ngoài nên chỉ có thể dựa vào chính mình.

Vương Quốc Hoa lật tay làm mưa cũng không khoái trá, ngược lại cảm thấy chút áp lực. Cũng may trà khá ngon làm chút áp lực trong lòng hắn dần tan đi.

Tư Mã có đi thật không? Không có, hắn đứng ở cửa khách sạn trông khá bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía xa xa. Cục trưởng Tư Mã hy vọng Vương Quốc Hoa vừa nãy chỉ là dọa người mà thôi, nhưng từ vẻ mặt sợ hãi của hai tên cảnh sát thì khả năng dọa người là rất thấp. Nói cách khác Tư Mã phải gặp Trần Mộc Căn trước khi Trần Mộc Căn thấy Vương Quốc Hoa, sau đó y phải giải thích rõ hiểu lầm.

Thực tế Tư Mã cũng không cho rằng mình làm gì sai. Y chỉ là cảm thấy Vương Quốc Hoa làm việc quá ngang ngược, biết rõ thân phận của mình, mình xuất hiện ở đây cũng vì việc tổ chức đêm diễn mà thôi. Một thằng chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy trẻ như vậy cùng lắm chỉ là phó chủ nhiệm mà. Mình là cán bộ cấp phó giám đốc sở, hắn dám nói chuyện với mình như vậy sao? Cho nên Tư Mã không dây dưa mà trực tiếp đi ra chờ giải thích với Trần Mộc Căn.

So với Ban giám sát tỉnh ủy, Tư Mã càng để ý cái nhìn của lãnh đạo thị ủy với mình, một khi bị xác định có vấn đề thì với độ tuổi này của hắn dù muốn lui một cách an ủi cũng khó khăn.

Ngoài dự đoán của Tư Mã là hắn chờ không lâu, chỉ khoảng mười phút đã có một xe Audi chạy tới. Xuống xe đầu tiên là thư ký, y mở cửa cho Trần Mộc Căn. Cục trưởng Tư Mã liếc cái là nhận ra Trần Mộc Căn, lúc này Tư Mã mới thầm kêu một tiếng có phiền phức.

Cuộc biểu diễn lần này do một công ty trên Bắc Kinh đứng ra tổ chức, Cục văn hóa chỉ là đơn vị thẩm định mà thôi. Phải nói công ty kia có năng lực rất mạnh, lần biểu diễn này mời toàn ngôi sao nổi tiếng còn không tính, thủ tục các loại cũng nhẹ nhàng làm xong. Bên Cục văn hóa Tư Mã cũng là người thông tình đại lý, thông qua tên đại diện Hà Mã để lấy được khoản tiền “phí lao động” Nếu không sao cục trưởng Tư Mã lại đứng ra làm chứng cho Hà Mã.

Không sai, cục trưởng Tư Mã chỉ đến làm chứng mà thôi. Cán bộ cấp phó giám đốc sở đủ để dọa đại đa số người. Ai ngờ hắn quá đen đủi gặp phải một tên thiếu gia ngang ngược. Cục trưởng Tư Mã chính là đánh giá về Vương Quốc Hoa như vậy, không phải tên thiếu gia nhà quyền quý thì sao lại không nói lý như vậy? Mọi người đều trong nhà nước cả, nói chuyện cũng phải chú ý xem có làm người ta tổn thương không?

Trưởng ban thư ký Trần từ trên xe xuống, cũng không có sốt ruột đi vào trong mà là đợi, phía sau còn có một xe đi cùng, trên xe là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, trong tay còn khoác tay một mỹ nữ trông rất trẻ, có lẽ cùng lắm là 17, 18 tuổi mà thôi.

- Giám đốc Du mời đi vào trong, lát nữa gặp vị chủ nhiệm Vương kia thì anh phải khách khí một chút. Vị chủ nhiệm Vương này ngay cả bí thư Lâm cũng phải cho vài phần thể diện.
Trần Mộc Căn nhỏ giọng nói coi như là đề phòng. Đám thiếu gia từ Bắc Kinh tới nói thật Trần Mộc Căn cũng phải cẩn thận đối phó. Đêm diễn khổng lồ này là do vị giám đốc Du đó bỏ rất nhiều tiền đi thông quan hệ, ra mặt làm trung gian đều là nhân vật lớn. Lúc nhận được điện của Vương Quốc Hoa, Trần Mộc Căn đang ở một khách sạn gần đó đón vị giám đốc Du từ Bắc Kinh tới này cho nên cùng tới. Giám đốc Du vừa nhìn là biết không phải kẻ dễ đối phó, Trần Mộc Căn rất lo lắng nếu một lời không thích hợp là ầm lên, lúc ấy không dễ xử lý.

- Trưởng ban thư ký, chào ngài.
Cục trưởng Tư Mã tiến lên mỉm cười ân cần chào hỏi. Trần Mộc Căn nghiêng mắt nhìn rồi nói:
- Đồng chí Tư Mã, anh sao lại ở đây?

- Cái này, trưởng ban thư ký, vừa nãy xảy ra chút hiểu lầm.
Cục trưởng Tư Mã vội vàng nắm chắc thời gian giải thích một chút, Trần Mộc Căn nghe thấy người Sở công an muốn tới nên nhíu mày rất không hài lòng nghiêm túc nói:
- Đồng chí này sao có thể ra mặt nói chuyện lung tung, không chú ý ảnh hưởng là sao? Anh phải biết anh đại biểu cho Cục văn hóa thành phố, anh làm như vậy có thích hợp không?

Ý của Trần Mộc Căn chính là anh một cán bộ cấp phó giám đốc sở đi ra làm chứng là không thích hợp.

Thực ra Tư Mã cũng hiểu vừa nãy là không quá thích hợp nhưng hắn không coi là việc lớn nên đi, hơn nữa trong ví còn có tấm séc, tâm trạng rất vui vẻ. Hắn cảm thấy ở trong lĩnh vực văn hóa không gì mình không xử lý được. Đây là hậu quả do tự đánh giá mình quá cao, chẳng qua bây giờ nói gì cũng đã muộn.

- Chủ nhiệm Vương kia gọi là gì?
Giám đốc Du lên tiếng hỏi, Trần Mộc Căn thu hồi vẻ nghiêm túc, quay đầu lại cười nói:
- Hắn tên là Vương Quốc Hoa, chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy, là cán bộ còn rất trẻ, rất được bí thư tỉnh ủy Hứa thưởng thức.

- Ồ, cục trưởng Tư Mã nói rõ câu chuyện, trước hết không vội đi vào.
Giám đốc Du đang đi vào cửa liền ngừng lại, đứng ở cửa từ từ lấy thuốc ra hút.

Tư Mã vội vàng nói rõ cả quá trình, còn nhấn mạnh mình đến chỉ để làm chứng.

Không ngờ cục trưởng Tư Mã nói xong, giám đốc Du thở dài một tiếng:
- Tên Hà Mã không khác gì tên lừa gạt, cái này không quan trọng, mấu chốt là vợ của chủ nhiệm Vương ở hiện trường. chủ nhiệm Vương thì tôi còn có thể nói một câu, đắc tội vợ của chủ nhiệm Vương thì cục trưởng Tư Mã tự cầu phúc đi. Đúng, tôi không cần nói nhiều với anh, tôi phải vào giải quyết xong với chủ nhiệm Vương đã.

Trần Mộc Căn nghe vậy cũng thấy dễ dàng hơn, thì ra giám đốc Du quen với Vương Quốc Hoa, vậy là tốt rồi.
- Giám đốc Du, anh và chủ nhiệm Vương có quan hệ như thế nào?

- rất bình thường, trước đây ngồi ăn với nhau vài bữa.
Giám đốc Du nói có chút nặng nề làm cục trưởng Tư Mã dao động, Trần Mộc Căn cũng kinh hãi. Giám đốc Du từ Bắc Kinh tới nói như vậy, vậy … thực ra giám đốc Du hơi phóng đại đôi chút nhưng cũng coi là thật. Lần đó kiếm tiền từ cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á có thể nói là lần kiếm tiền vừa dễ vừa được nhiều nhất trong đời của Du Khánh Dương.

Cục trưởng Tư Mã rơi lại phía sau có chút mờ mịt, giám đốc Du nói tự cầu phúc là rất đáng chết. Có lẽ được trưởng ban thư ký Trần giải thích cũng không tác dụng.

Tên Hà Mã bị hai cảnh sát giữ lại không có ý chạy, chỉ là không ngừng gọi điện thú vị chính là gọi mãi không được, đầu bên kia tắt máy. Ngẩng đầu lên Hà Mã cuối cùng thấy được cứu tinh vội vàng gọi:
- Du thiếu gia, cứu mạng.

Giám đốc Du liếc nhìn hắn sau đó cười khổ tìm quanh khắp nơi. Rất nhanh hắn thấy Vương Quốc Hoa, giám đốc Du quay đầu lại nói một câu:
- Bảo người đưa Hà Mã tới đây nhận lỗi, nhận sai, bảo thái độ của hắn tốt một chút.

Vừa nói chuyện Du Khánh Dương đã cất bước vào trong, đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa, không thấy Vương Quốc Hoa đứng dậy nghênh đón.

- Tôi nói này, cậu ra vẻ quá đó.
Du Khánh Dương đúng là không có biện pháp gì khi đối mặt với Vương Quốc Hoa.

- Nhân viên của anh sao đều là người như vậy? chuyện hôm nay anh đi giải thích với Sở Sở đi.
Vương Quốc Hoa cầm thuốc Du Khánh Dương đưa tới rồi nói như vậy.

- Tôi xin, bên Sở Sở thì cậu nói đi, tôi sợ cô ấy tức rồi ra tay đánh tôi.
Du Khánh Dương cười hì hì xin xỏ, Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Đêm diễn này của anh không cần tiến hành nữa, không sao chứ?

- Đừng mà Quốc Hoa, mọi người là anh emm, cậu không thể thấy chết mà không cứu chứ? Tôi bỏ vào đó hơn chục triệu để vận động hành lang, không cho tôi tổ chức thì tôi lỗ vốn.
Du Khánh Dương vẫn cười hì hì, lúc này Trần Mộc Căn đã đi tới. Vương Quốc Hoa khách khí đứng lên chào.
- Trưởng ban thư ký, mời anh ngồi.

Trần Mộc Căn vẫn cười cười, mặc dù là Vương Quốc Hoa lạnh lùng nhìn Tư Mã đang đứng sau y, vẻ mặt trưởng ban thư ký Trần Mộc Căn vẫn không thay đổi gì. Sau khi ngồi xuống, Trần Mộc Căn hoàn toàn coi như không phát hiện nội dung hai người Vương Quốc Hoa, Du Khánh Dương vừa nói, hắn cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, buổi diễn ca nhạc lần này không chỉ là hoạt động thương mại mà là một bộ phận trong đợt mừng quốc khánh. Bí thư Lâm rất coi trọng chỉ thị muốn đêm diễn này mang tới cao trào, tuyên truyền thành quả cải cách của thành phố Việt Châu, tuyên truyền phương hướng của Đảng, muốn coi đây là giai điệu tuyên truyền.

Trần Mộc Căn vừa đi lên đã nói như vậy, mục đích không phải là lấy bí thư thị ủy Lâm Củng đè Vương Quốc Hoa mà muốn giải thích một chút. Y cũng có áp lực trưởng ban thư ký cũng có khó xử mong chủ nhiệm Vương thông cảm, giải thích nhiều hơn.

Chủ nhiệm Vương đương nhiên có thể giải thích, tên Du Khánh Dương đúng là có thực lực mạnh, Vương Quốc Hoa cũng biết rõ điều này. Nhưng chuyện không thể cứ thế mà quê nếu không hắn còn đâu mặt mũi. Không thể không nói Vương Quốc Hoa bắt đầu dính vẻ quan liêu, ít nhất là về thể diện.


- Tôi cho rằng có đồng chí cá biệt không kiểm điểm hành vi, lời nói không thỏa đáng, đã không thích hợp tiếp tục đảm nhiệm chức vụ ở chiến tuyến văn hóa. Lãnh đạo tỉnh ủy rất chú ý về phương hướng và công việc chiến tuyến văn hóa. Thị ủy thành phố Việt Châu làm như thế nào dùng người thì tôi không xen vào nhưng quan điểm cá nhân của tôi sẽ thể hiện trong báo cáo trình lên lãnh đạo tỉnh ủy.

Vương Quốc Hoa ít nhất muốn câu trả lời rõ ràng, nói ra như bát nước đổ đi, hơn nữa còn là trước mặt vợ và tình nhân nữa chứ.

Cục trưởng Tư Mã bắt đầu không đứng yên nhưng trước mặt trưởng ban thư ký nên hắn không thể nào dám nói gì.

Trần Mộc Căn trầm ngâm một chút mới nói:
- Chủ nhiệm Vương, đồng chí cá biệt phạm sai lầm trong công việc thì có thể phê bình giáo dục mà. Anh yên tâm, cần kiểm tra thì kiểm tra, cần xử lý sẽ xử lý, thị ủy sẽ không nhân nhượng.
Lời này từ miệng trưởng ban thư ký Trần Mộc Căn nói ra đúng là khó xử. Theo lý thuyết trưởng ban thư ký không có quyền lực can thiệp vào việc điều chỉnh cán bộ cấp phó giám đốc sở trở nên, phê bình vài câu là quá lắm rồi.

Trưởng ban thư ký Trần Mộc Căn đang khuyên giải nhưng cũng có chừng mực, điều kiện là không cuốn mình vào. Đây là làm hết sức còn đâu phải theo ý trời, câu này nói rất đúng tâm tư của trưởng ban thư ký Trần.

Du Khánh Dương ở bên cạnh không nhìn được xua tay nói:
- Được rồi Quốc Hoa, cũng không phải việc lớn. Tôi biết cậu không thiếu tiền, như vậy đi, bên em dâu chỉ cần thích gì thì tôi thanh toán.
Giám đốc Du rất hào sảng vung tay. Hắn thật ra không hy vọng có chuyện. Thị ủy cũng tốt, Cục văn hóa cũng tốt, muốn đối phó đều tốn công sức, tiền bạc. Đừng đổi người phụ trách rồi lại phải bắt đầu một lần nữa.

Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn Du Khánh Dương, hắn tức giận nói:
- Quản tốt người của anh đi, đừng để hắn đi quanh giả danh lừa gạt.

Mắng Du Khánh Dương xong, Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói với Trần Mộc Căn:
- trưởng ban thư ký, báo cáo nên viết như thế nào, tôi sẽ viết như thế nào. Lãnh đạo tỉnh ủy bây giờ rất coi trọng thị trường văn hóa, tôi không dám sơ sót.

Trần Mộc Căn thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn cục trưởng Tư Mã:
- Đồng chí Tư Mã, anh đi hỏi thăm phòng hai nữ đồng chí kia, tự mình tới xin lỗi, thái độ nhất định phải thành khẩn.

Cục trưởng Tư Mã lập tức gật đầu đáp ứng, vội vàng chạy đi. Chờ hắn đi xa, Trần Mộc Căn mới cười khổ nói:
- Chủ nhiệm Vương, thị ủy chỉ có thể điều chỉnh công việc của y, hơn nữa tôi còn không thể cam đoan gì. Chỉ có thể nói tôi sẽ làm hết sức.

Vương Quốc Hoa cười cười không tiếp tục ở vấn đề này mà là nói với Du Khánh Dương:
- Người đại diện của anh để hắn bị thương một chút, về Bắc Kinh chữa bệnh. Tôi không muốn nhìn thấy hắn lần nào nữa.

Du Khánh Dương nghe vậy vẻ mặt cũng dễ dàng hơn, hơi cúi đầu nói:
- Như ngài mong muốn.

Du Khánh Dương chưa nói là sợ Vương Quốc Hoa, chủ yếu là lần này đầu tư không hề nhỏ, Vương Quốc Hoa chưa chắc có thể làm gì hắn nhưng gây rối đêm diễn là rất dễ dàng. Cái khác không nói, Vương Quốc Hoa đến trước mặt Du Vân Vân tố cáo nói gì mà người đại diện của Du Khánh Dương lấy danh nghệ sĩ mà có hoạt động xấu xa là đủ xong đời.

Mà lời này cũng không oan, Du Khánh Dương biết rõ cô mình thấy mình như thế nào, cô cũng biết làng giải trí là như thế nào.

Du Vân Vân bao che con cháu không sai nhưng đó là khi người ngoài ức hiếp Du Khánh Dương. Vương Quốc Hoa ở trong mắt Du Vân Vân thì không phải người ngoài, đây là mâu thuẫn nội bộ, ầm lên cùng lắm là 50/50, có khi Du Vân Vân còn nghiêng về phía Vương Quốc Hoa. Đây chưa phải điểm chết người, đáng chết là Sở Sở, cô bé này mà điên lên thì đừng nói là ở thành phố Việt Châu, dù là ở Bắc Kinh thì Du Khánh Dương cũng không thể trốn được Sở Sở.

Bây giờ Vương Quốc Hoa đã chịu mở miệng, Du Khánh Dương coi như hoàn toàn dễ dàng. Vương Quốc Hoa đối phó Sở Sở tuyệt đối không vấn đề gì, Du Khánh Dương không hề lo lắng. Lúc trước ở Bắc Kinh có bao tên cảm thấy tự tin vào mình mà rơi đầu máu chảy trước mặt Sở Sở, kết quả Sở Sở yêu Vương Quốc Hoa, gần như là tự mình đưa lên cửa.

Chuyện này coi như nói chuyện xong, Vương Quốc Hoa còn phải lấy máy ra gọi cho giám đốc Long tỏ vẻ chuyện đã giải quyết xong.

Trần Mộc Căn ở bên cạnh bắt đầu thay đổi đôi chút khi nhìn Vương Quốc Hoa. Y cảm thấy chuyện nhỏ như vậy không cần phải làm lớn, không cần phải để người ta thành bệnh nhân về Bắc Kinh chứ, đúng là quá đáng. Nhưng lời này trưởng ban thư ký Trần Mộc Căn không thể nói, thậm chí nghe xong còn phải đảm bảo quên đi. Lưu lại đối với y chỉ là hiểu cách làm việc của đám “thiếu gia” mà thôi. Đương nhiên Trần Mộc Căn còn có một cách giải thích không rõ ràng khác, có thể là do chủ nhiệm Vương để ý người nhà mà. Vợ của ai bị người làm phiền thì anh vui vẻ được sao?

Trần Mộc Căn bắt đầu nghĩ như vậy và dần tiếp cận bản chất của sự thật. Hôm nay hậu hoa viên của Vương Quốc Hoa có lửa nên y rất tức giận không có chỗ xử lý, vừa lúc có người đưa lên cửa mà thôi.

- Được rồi, cứ như vậy đi, tôi còn phải lên với bà xã, công việc điều chỉnh nên có một thời gian không ở gần nhau.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đứng lên, Du Khánh Dương cười nói:
- Xa tới là khách, cậu phải chiêu đãi tôi đó.

Mặt Vương Quốc Hoa không chút thay đổi cười nói:
- Khách sạn Phương Nguyên, anh dẫn người đến đó ăn một bữa, tôi thanh toán.

Trưởng ban thư ký Trần khách khí hai câu, Vương Quốc Hoa lúc này mới rời đi. Trần Mộc Căn nhìn theo hắn thở dài nói:
- Chủ nhiệm Vương đúng là còn trẻ nên hơi nóng tính.
Lời này là thật suy nghĩ của y, đồng thời còn có ý than thở thay cho Du Khánh Dương.

Du Khánh Dương nghe vậy cũng thở dài nói:
- Biết đủ đi, có thể làm hắn mời một bữa coi như có mặt mũi. Muốn hắn cùng đi thì còn chưa quan hệ đến mức đó. Chuyện hôm nay có thể đến được mức này chủ yếu là do em họ tôi.

- Em họ giám đốc Du?
Trần Mộc Căn chỉ thuận miệng hỏi, Du Khánh Dương ra vẻ tùy ý nhưng trong lòng lại đắc ý. Hắn thở dài nói:
- Du Phi Dương, con của bí thư Hứa, tính thằng này càng thối hơn, chỉ Quốc Hoa nói thì hắn mới nghe được, tôi một lời không hợp là cho tôi một trận ngay, thôi, đi.

Trần Mộc Căn thầm nghĩ thì ra vị này là cháu họ của phu nhân bí thư Hứa, vậy Vương Quốc Hoa đây là không cho Du Khánh Dương mặt mũi mà.

Trần Mộc Căn cho rằng như vậy là do ở góc độ khác, Du Khánh Dương lại cảm thấy Vương Quốc Hoa cho mình không ít mặt mũi. Đi đến trước mặt Hà Mã, Du Khánh Dương nói với hai cảnh sát.
- Hai vị, chuyện đã giải quyết xong, làm phiền hai vị.
Vừa nói hắn vừa quay đầu lại nhếch miệng với mỹ nữ đứng ngoài đó vài bước. Mỹ nữ đi lên nhét mỗi người một phong bì.
- Hai vị đại ca vất vả cả ngày rồi, mua bao thuốc hút.

Hai vị do dự một chút nhưng không chống lại nụ cười của mỹ nữ, nhận phong bì rời đi. Còn lại chỉ là Du Khánh Dương và Hà Mã, Du Khánh Dương quay đầu lại nhìn giầy mà mỹ nữ đi, sau đó nói với Hà Mã:
- Đưa chân ra.

Hà Mã do dự một chút:
- Du thiếu gia, ngài có ý gì thế?

Du Khánh Dương đột nhiên sa sầm mặt lại, nhe răng cười nói:
- Nói nhảm gì hả? Hôm nay coi như mày may mắn nếu không sợ là làm đêm diễn không được tổ chức, tao không thèm nhiều lời với mày.

Hà Mã luống cuống vội vàng đưa chân ra. Du Khánh Dương quay đầu lại nói với mỹ nữ:
- Giẫm 50 cái trên chân Hà Mã, nhớ dùng hết sức lực, lại đây, anh dạy cưng nên giẫm như thế nào.

Dưới sự chỉ đạo của Du Khánh Dương, mỹ nữ bối rối giơ chân nhắm mắt hung hăng dẫm mạnh.

Vương Quốc Hoa không sốt ruột lên phòng mà vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt làm hắn bình tĩnh lại, sau đó phân tích đi vào sẽ gặp khả năng gì? Đi ra hắn nhìn lướt qua cảnh ở sảnh khách sạn, Vương Quốc Hoa lắc đầu cười khổ một tiếng.

Mỹ nữ mệt đầu đổ mồ hôi, mặt Hà Mã tái mét lại nhưng không dám phản kháng.

Lúc này từ thang máy có một người đi ra, đầu cũng đổ mồ hôi, cúi đầu hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm ban đầu nữa. Chẳng qua cục trưởng Tư Mã coi như đã xin lỗi được.

Vương Quốc Hoa hơi tránh sang, không muốn gặp rồi nói nhảm nhiều. Đợi người đi xa, hắn mới vào thang máy.

Gõ cửa, không có phản ứng, gõ lần nữa vẫn không có phản ứng, chuẩn bị gõ lần ba thì đã cách lần gõ đầu của Vương Quốc Hoa mười phút. Vương Quốc Hoa biết bên trong có người, người ta chỉ là không mở cửa cho hắn mà thôi.

Vương Quốc Hoa giơ tay lên rồi bỏ xuống, lấy thuốc ra dựa vào vách tường hút. Khách đi qua thi thoảng dùng mắt nhìn Vương Quốc Hoa.

Hút hết điếu thuốc, cửa lặng lẽ mở ra, bên trong có người nhỏ giọng nói:
- Đi? Chết, giận thật rồi.

Vương Quốc Hoa nghe rõ là giọng của Sở Sở nhưng không động, đợi một cái đầu thò ra nhìn quanh thì hắn mới miễn cưỡng nhìn thoáng qua.

- Hừ.
Sở Sở hừ một tiếng định đóng không ngờ Lưu Linh ở trong nhỏ giọng nói:
- Bỏ đi, đừng để hắn tức đi thật, hắn là con lừa.

Vương Quốc Hoa vào cửa, hai người phụ nữ không có ý nói chuyện mà trốn vào phòng ngủ tiếp tục lén nói gì đó.

Vương Quốc Hoa không gấp bật Tv xem một lúc, xem chán mới vào một phòng khác nằm, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu trời dần tối, phòng rất yên tĩnh, Vương Quốc Hoa ra ngoài thấy không có động tĩnh gì, đẩy cửa phòng ngủ chính, cuối cùng nghe thấy tiếng nói chuyện từ toilet truyền ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status