Phu nhân không dễ chọc

Chương 117



Võ Hạ Uyên cảm hấy vô cùng quen ai, vừa mới ngẩng đầu đã bị ôm chầm, ngửi hấy mùi hương quen huộc, Võ Hạ Uyên vui vẻ: “Anh hư”

“Hạ Uyên, Hạ Uyên… ” rần Anh hư lẩm nhẩm ên Võ Hạ Uyên như đứa rẻ, ôm cô xoay vòng ại chỗ.

Võ Đức Duy lẳng lặng nhìn: “Xem ra là ôi hiểu lâm cô rồi”

“ôi đã nói rồi mà, ôi là bạn ố của Hạ Uyên!” rần Anh hư nhân cơ hội làm mặ quỷ với Võ Đức Duy.

“Vậy các em ừ ừ rò chuyện, anh về công y rước” Võ Đức Duy đứng dậy.

“Vâng, anh.”

“Sao cậu biế ớ ở chỗ này?” Võ Hạ Uyên kéo rần Anh hư ngồi xuống.

***

“ớ xin chú hai, à không, ổng giám đốc rương số di động của cậu, rồi định vị di giỏi những hứ này, cậu cũng biế mà.” rần Anh hư hoải mái giải hích.

ay Võ Đức Duy cầm áo khoác khựng lại, cô gái này có biế hành động đó là phạm pháp không?

Nghe rần Anh hư sửa xưng hô lại, Võ Hạ Uyên cười nói: “Sao cậu lại gọi lưu loá hế”

“Cũng không phải… rần Anh hư lúng úng lắc đầu: “ớ đã hủy hôn ước với rương hiên Định rồi, nửa năm rước lại cưới Huỳnh ố Vân, cho nên bây giờ ớ với nhà họ rương không có quan hệ gì cả, cũng không hể gọi hím hai, chú hai nữa.”

Võ Đức Duy kéo cửa ra, đối với mấy chuyện quái lạ này, anh a không có hứng hú.

“Cậu hủy hôn ước với rương hiên Định?

rương hiên Định lại cưới Huỳnh ố Vân?”

Vừa dứ lời, có iếng “ê a ê a” ừ rên lâu ruyền đến, Võ Hạ Uyên vội vàng đứng dậy, bế đứa bé bụ bẫm vừa ỉnh ngủ ừ rong ay cô giúp việc: “Bào Ngư nghe lời, mẹ ôm”

Võ Hạ Uyên ôm đứa bé quay người, đối diện với ánh mắ khiếp sợ của rần Anh hư.

“Mẹ… mẹ?”

Võ Hạ Uyên hoải mái ôm Bào Ngư cho.

rần Anh hư xem: “Ừ, đây là con của ớ.”

“Của… của cậu?” Chờ rần Anh hư hấy rõ mặ mũi đứa bé, liền ngây ra như phỗng, đứa nhỏ này lớn lên giống ổng giám đốc rương y đúc luôn!

“Đây, đây, đây là, là…” rân Anh hư cà lăm nói.

“Là con của rương ấn Phong.” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng: “Vốn là hai đôi, nhưng mộ đứa còn chưa sinh ra đã chế non rồi”

rần Anh hư biế mọi truyện năm ấ nghe vậy rong lòng cũng ràn đầy nuối iếc: “Không sao, đứa này còn sống mà, còn sống là ố rồi.”

Nói xong cô ấy như nghĩ ới điều gì: “ổng giám đốc rương, anh a…”

“Anh a không biế: Võ Hạ Uyên nhìn về phía rần Anh hư, chân hành nói: “Cậu đừng nói cho anh a biế, có được không? Có mộ số chuyện ớ vẫn chưa suy nghĩ kỹ”

rần Anh hư lập ức gậ đầu mà không hề nghĩ ngợi, ừ nhỏ đến lớn cô ấy chỉ có mộ người bạn là Võ Hạ Uyên, mộ năm qua cô ấy làm không í việc cho rương ấn Phong làm việc, nhưng cũng là vì Võ Hạ Uyên, hiện ại bạn hân còn sống, đương nhiên cô ấy không chú do dự mà đứng về phía bạn hân.

Hai người phụ nữ nhìn nhau cười cười, vô cùng ăn ý.

Đến buổi chiều rần Anh hư đi về, nói là có rảnh sẽ ới, Võ Hạ Uyên hì ở nhà nghỉ ngơi mộ ngày, hôm sau vẫn đến công y làm như hường lệ, cũng không hể ngồi không rồi bị nói là đi cửa sau được.

hậ ra rấ nhiều lần Võ Đức Duy muố nói với em gái, rằng cho dù mỗi ngày cô sống phóng úng không đến công y, cũng sẽ không ai dám nói gì hế, các gia ộc lớn đều như hế, có mộ cái rụ cộ hì có vô số con sâu gạo ăn no rồi chờ chế, mà Võ Đức Duy muốn nuôi Võ Hạ Uyên hành con sâu gạo như hế, đáng iếc đối phương không cho cơ hội này.

Công việc của Võ Hạ Uyên không có liên quan đến đơn hàng nào, có hể nói là vô cùng nhẹ nhàng, gần đây dự án đàm phán với ập đoàn Phong hiên đã hành dự án lớn, do bên kia đều đã chuẩn bị xong ấ cả nên Võ Hạ Uyên rở nên rảnh rỗi đi chăm Bào.

Ngư, huận iện chặn miệng của mộ đám người xem náo nhiệ, nhấ là Chu Khánh Loan, hôm nay gặp Võ Hạ Uyên, không lạnh lùng châm biếm như lúc rước, rái lại là xoay người đi.

Lúc bốn giờ chiều, Võ Đức Duy điện hoại đến, nói có khách quý đợi ở dư: muốn cùng nhau đi ăn cơm.

Võ Hạ Uyên đi ra ngoài, nhìn hấy mộ bóng dáng mạnh mẽ phóng khoáng đứng bên cạnh mộ chiếc xe Maybach, xe được ạo dáng vô cùng ngầu, khiến người qua đường liên iếp ghé mắ.

“Bùi hịnh” Võ Đức Duy dang hai ay ra, muốn ôm người đàn ông mộ cái.

Ai ngờ Bùi hịnh cười ủm ỉm lách qua người Võ Đức Duy, iến lên ôm Võ Hạ Uyên vào lòng: “Hạ Uyên, có nhớ anh không?”

Võ Hạ Uyên bấ đắc dĩ vỗ nhẹ lưng Bùi hịnh: “Nhớ chứ.”

Bùi hịnh, hiên ài y học, virus X ở rên người Võ Hạ Uyên mộ năm rước chính là do anh a diệ, mạng của Bào Ngư cũng là anh †a cứu rở về, Võ Hạ Uyên cảm kích anh a vô cùng.

“Anh biế ngay Hạ Uyên dịu dàng là uyệ nhấ” Bùi hịnh nói xong, cúi đầu đặ mộ nụ hôn lên rán Võ Hạ Uyên, là mộ nụ hôn rong sáng huần khiế, giống như cái hôn của anh rai dành cho em gái mình.

Nhưng rong mắ rương ấn Phong, chuyện lại không phải như vậy.

Anh đến ập đoàn hành Phá đợi sớm hơn cả Bùi hịnh, hấy Võ Hạ Uyên và Võ Đức Duy cùng xuống đón người đàn ông anh uấn này, rương ấn Phong hơi đoán được gì đó, bấ kế là hái độ của Võ Đức Duy hay hái độ của Võ Hạ Uyên, đều mơ hồ ẩn chứa mộ sự hậ nào đó, rái ìm rương ấn Phong vốn hoang vắng, hoáng cái bị băng uyế phủ lên.

Có lẽ anh nên buông ay, hơn nữa sau khi anh hấy Võ Hạ Uyên lộ ra nụ cười dịu dàng xinh đẹp ấy, cả hế giới không phải chỉ có mình anh mới có hể cho Võ Hạ Uyên hạnh phúc, chớ nói chi anh còn ừng ổn hương cô rấ sâu, nhưng nhìn Bùi hịnh hôn Võ Hạ Uyên, sự ghen ghé giống như loài dây leo điên cuồng sinh rưởng rong lòng anh.

Vì vậy anh đứng dậy, lạnh lùng nói: “Buông rai”

Ba người rước mắ đồng hời nhìn qua bằng ánh mắ ngạc nhiên, rong lòng rương.

ấn Phong chua xó, hậ sự, anh chỉ là người ngoài hôi Võ Hạ Uyên vừa nhìn hấy rương ấn Phong, vô hức muốn đẩy Bùi hịnh ra, lại bị đối phương mạnh mẽ kìm lại, Bùi hịnh dùng sức rấ lớn, nhưng rên mặ vẫn bình hản, hiển nhiên, anh a đã đoán được hân phận của rương ấn Phong.

“ại sao ôi phải buông ra?”

Bùi hịnh hỏi lại, nhìn ừ rên xuống rương ấn Phong: “Anh có ư cách gì nói những lời này?”

“ôi là chồng của cô ấy!” hiếu chú nữa rương ấn Phong đã hô lên, nhưng lời nói đến bên miệng, anh lại cứng rắn nuố xuống, anh của hôm nay có ư cách gì?

rương ấn Phong cảm hấy rái ìm đau đến muốn nú ra, anh rấ muốn iến lên ách Bùi hịnh và Võ Hạ Uyên ra, rồi đánh Bùi hịnh mộ rận, nhưng điều rước mắ anh có hể làm, chỉ là nhìn hôi.

Võ Hạ Uyên chưa ừng hấy rương ấn Phong như vậy, cô hơi dùng sức, lui ra khỏi lồng ngực Bùi hịnh.

“Sao anh lại ới đây?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng hỏi.

rương ấn Phong ngước mắ nhìn, giọng nói khàn khàn: “Mời em ăn cơm.”

Giọng điệu này có chú cẩn hận, không đợi Võ Hạ Uyên rả lời, Võ Đức Duy nói iếp: “hậ xin lỗi, Hạ Uyên đã có hẹn rồi.

rương ấn Phong gậ đầu, ỏ vẻ đã biế.

“Đi hôi Hạ Uyên, anh sắp chế đói rồi”

Bùi hịnh hiểu ý của Võ Đức Duy, chính xác, công chúa nhỏ của nhà họ Võ, muốn đưa đi là đưa đi ngay à? Anh a bắ lấy cánh ay Võ Hạ Uyên dắ lên xe: “Còn nữa, cơm nước.

xong xuôi chúng a đi hăm em bé nhé.”

rương ấn Phong rầm giọng: “Em bé gì cơ?”

im Võ Hạ Uyên nảy lên, Bùi hịnh lập ức cười lạnh mộ iếng: “Đương nhiên là con của Hạ Uyên rồi”

rương ấn Phong quay đầu nhìn về phía Võ Hạ Uyên, Võ Hạ Uyên như bị điện giậ “Không phải của anh!”

Nói xong cô vội vàng lên xe.

Bùi hịnh hầm nghĩ mộ lá, cà lơ phấ phơ nói: “Là của ôi.”

Nhưng anh a không biế, rương ấn Phong sẽ in những lời này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status