Phu nhân không dễ chọc

Chương 124



Hơn bốn giờ sáng Võ Hạ Uyên mới mơ mơ màng màng dựa vào mép giường ngủ mộ giấc, nhưng rong cơn mê chập chờn lại không ngừng gặp phải ác mộng, khi rời vừa sáng hì cũng lập ức ỉnh lại.

Không qua bao lâu sau hì Phùng Bảo Đạ cũng gõ cửa đi vào, nhìn dáng vẻ của anh a hì hẳn cũng lại là mộ đêm hức rắng, anh a đối mắ với cái nhìn của Võ Hạ Uyên mộ cái, sau đó khe khẽ gậ gậ đầu.

Lửa giận rong lòng của Võ Hạ Uyên rong hoáng chốc lại bị đố cháy lên!

Quả nhiên là rương Văn hanh!

Đúng vậy, hiện ại có lẽ ông a cảm hấy ính mạng của rương ấn Phong đang như mành chỉ reo chuông, nếu như có hể dứ khoá iễn người lên đường, như vậy hì có hể nhanh chóng nắm được gần như oàn bộ số cổ phần cùng quyền hành đang nằm rong ay của rương ấn Phong, không chỉ vậy, nói không chừng còn có hể dùng in ức này để đả kích ông cụ nhà họ rương, khiến cho ông cụ gặp phải cú sốc lớn mà chế, như vậy hì chớp mắ mộ cái ông a đã có hể rở hành nhân vậ quan rọng của Phong hiên.

ố, vô cùng ố! Võ Hạ Uyên chậm rãi đứng dậy, rong đáy mắ là ý giận ngú rời!

***

“Phùng Bảo Đạ” Giọng nói của Võ Hạ Uyên lạnh lo đến vô cùng: “Cầm heo bản di chúc kia, chúng a đi ìm rương Văn hanh.”

“Bà chủ, hiện giờ rương Văn hanh hẳn là đang ở hành Phá, e rằng ông a đã điều ra ra được gì đó, cho nên mới muốn sửa lại bản án mà rước đó đã được phán xong kia.”

Phùng Bảo Đạ nói iếp.

Bản án kia lúc rước chính rương ấn Phong đã chuyển giao lại cho Võ Hạ Uyên, hiện ại rương Văn hanh lại muốn động ay.

vào? Võ Hạ Uyên nguy hiểm híp híp mắ mộ cái, ông a xứng sao?

Bên rong phòng họp ở ầng hứ hai mươi ba của hành Phá, Chu Khánh Loan đang gian nan đàm phán cùng với rương Văn hanh, nếu như vụ án này có bấ cứ mộ điều ngoài ý muốn nào, cô a cũng sẽ vui vẻ mà nhìn Võ Hạ Uyên ăn phải rái đẳng, lấy nhiều hêm chú hay lấy í đi chú cũng đều được, nhưng mà điều kiện iên quyế chính là, vụ án này không hể bị đình chỉ, nhưng mà nhìn dáng vẻ dầu muối đều không ăn của rương Văn hanh, rõ ràng là muốn nghiêng đầu không nhận nợ.

Ngay ại hời điểm Chu Khánh Loan đang mẻ đầu sứ rán, cửa phòng họp lại bị người đẩy ra, Võ Hạ Uyên mang heo vẻ mặ bình hản đi vào.

Chu Khánh Loan dựa vào lưng ghế phía sau mộ chú, oán rách nhìn về phía Võ Hạ Uyên, sao cô lại có hể gây ra chuyện như này hế?

“Cô Võ?” rương Văn hanh dương dương đắc ý hỏi: “Sao cô lại ới đây vậy?”

rong phòng họp không chỉ có người của rương Văn hanh, còn có mộ vài vị quản lý cấp cao của hành Phá, ánh mắ sắc bén phá hiện ra được hư ký hân ín của rương.

ấn Phong vậy mà lại cung kính đi heo sau lưng Võ Hạ Uyên.

“Ông nói hử xem?” Võ Hạ Uyên đi đến bên cạnh rương Văn hanh, sau đó độ nhiên cầm lấy ly rà rên bàn, ưới ừ rên đầu rương Văn hanh ưới xuống.

oàn bộ phòng họp yên lặng như ờ.

rương Văn hanh hậu ri hậu giác, mấ mộ lúc mới nhận ra được ình hế, bấ chợ đứng dậy mảng: “Mày cái con đàn bà điên này!”

Không đợi ông a động chân động ay, Phùng Bảo Đạ đã bước nhanh về phía rước, bẻ quặp cánh ay của ông a ra sau lưng rồi ép sá lại, đè chặ rên bàn. hậ ra hì Phùng Bảo Đạ cũng hế sức khiếp sợ, anh a biế Võ Hạ Uyên rấ ức giận, nhưng không nghĩ ới cô lại dám làm như vậy.

“Phùng Bảo Đạ mày mau buông ao ra! Sao chúng mày dám?” rương Văn hanh hé.

“im miệng!” Võ Hạ Uyên lạnh giọng, ánh mắ ngạo nghễ nhìn rương Văn hanh: “ôi có cái gì không dám chứ? Chỉ là mộ con sâu mọ sống nhờ ở dưới cánh của ấn Phong mà hôi, vô dụng y như đứa con rai phải bám váy phụ nữ mới có hể sống được vậy mà ông còn muốn nhòm ngó đến đồ của nhà họ rương? Ông có cầm nổi hay không?”

rương Văn hanh bị Võ Hạ Uyên nói cho đỏ mặ ới mang ai, nặng nề hở hổn hển kịch liệ.

“Ông nên yên vị mộ chú mà nghe ôi nói cho hế.” Võ Hạ Uyên võ nhè nhẹ mộ cái lên mặ của rương Văn hanh, sai đó ra hiệu cho Phùng Bảo Đạ hả người ra.

Chuyện đầu iên mà rương Văn hanh làm sau khi lấy lại được ự do không phải là ìm Võ Hạ Uyên rả hù, mà là lui về phía sau đến mộ chỗ được cho là an oàn, ông a có hể cảm nhận được ừ rên người phụ nữ này oá ra mộ loại nguy hiểm giống hệ với rương ấn Phong.

“Bảo Đạ, đưa cho ông a nhìn qua mộ chú đi.” Võ Hạ Uyên mở miệng.

Phùng Bảo Đạ heo lời cô nói, lấy mộ bản ài liệu đưa ới rước mặ của rương Văn hanh, nhưng rương Văn hanh lại không dám nhận lấy, chỉ nâng cao cảnh giác hỏi “Đây là cái gì?”

“Di chúc do chính ấn Phong lập” Võ Hạ Uyên phải dùng hế sức lực của oàn hân mới có hể đem hai chữ “Di chúc” này vững vàng cắn ra được: “Bên rên đó có viế rõ, nếu như anh ấy có bấ cứ chuyện ngoài ý muốn gì, hì ấ cả ài sản rên danh nghĩa của anh ấy sẽ huộc về ôi.”

rong phòng họp nháy mắ xôn xao mộ rận, Chu Khánh Loan rợn o hai mắ, giám đốc rương ại sao lại đem oàn bộ ài sản để lại cho Võ Hạ Uyên?

“Không, chuyện này làm sao có hể chứ?” rương Văn hanh cầm lấy ập ài liệu, điên cuồng lậ xem.

“Đây chẳng qua cũng chỉ là bản sao mà hôi, còn ài liệu gốc hì đã được công chứng chứng hực rồi.” Võ Hạ Uyên nhàn nhạ nói, sau đó bỗng nhiên cô lại nở mộ nụ cười sâu kín, nhìn về phía rương Văn hanh: “Ông không biế được cái gì hế mà ối qua lại muốn ra ay với anh ấy? Nếu như ối hôm qua ông được như ý rồi, vậy hì ngày hôm nay bản di chúc này sẽ ngay lập ức có hiệu lực, ông đoán hử xem ôi sẽ để lại cho ông mấy phần?”

rương Văn hanh kinh hãi lùi về phía sau hai bước, ông a răm phương ngàn kế cũng không nghĩ ới… Ông a hiếu chú nữa đã chắp ay đem chỗ ài sản kếch xù như vậy dâng đến rước mặ Võ Hạ Uyên!

“Cho nên ông không chỉ không hể ra ay với anh ấy, mà còn phải về nhà quỳ gối xuống đấ hắp hương ổ iên, cầu khấn cho anh ấy sớm ngày ỉnh lại” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng.

chậm rãi nói, giống như chiếc lưỡi hè ra ừng hồi của con rắn độc, chậm rãi quấn lấy cái cổ của rương Văn hanh, người rong oàn bộ phòng họp đều bị giọng nói này của cô làm cho lông ơ rên lưng dựng đứng.

“rương Văn hanh, ông lại dám có ý đồ muốn giế anh ấy sao?”

Giọng nói của Võ Hạ Uyên giọng bỗng rở nên lạnh lẽo, cô hung hăng úm lấy cổ áo của rương Văn hanh: “ôi nói cho ông biế, nếu như anh ấy chế, ấ cả ài sản sẽ huộc về ôi, còn nếu như anh ấy sống, hì nhấ định cũng sẽ không ha cho ông! ôi dám cam đoan, rên dưới oàn bộ nhà họ rương đều sẽ không có chỗ cho ông nương hân đâu! ôi muốn cho ông cùng với cả ên con rai vô dụng kia của ông, cùng nhau sống rong bóng ối đến hế đời!”

Lời nói ác độc của Võ Hạ Uyên giống như là mộ loại nguyền rủa, dọa cho rương Văn hanh sợ hãi đến mức liên iếp lùi về phía sau, iếp đó ông a lại nhớ đến khuôn mặ hờ hững lạnh như băng của rương ấn Phong, cuối cùng chỉ còn biế dùng sức ránh ra khỏi Võ Hạ Uyên, lảo đảo chạy ra ngoài.

“ôi còn ưởng rằng là hứ gì nữa chứ”

Võ Hạ Uyên nhìn heo bóng lưng của rương Văn hanh, nở nụ cười nhạ.

Phùng Bảo Đạ bỗng chốc cảm hấy kính nể đối với Võ Hạ Uyên, không hổ là người phụ nữ của ổng giám đốc rương mài!

rong phòng họp rơi vào mộ mảng yên ĩnh, mọi người ai cũng nhìn chăm chãm vào Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên vuố lại mấy sợi óc con ở bên ai, hòa nhã nói: “Xin lỗi, lại khiến cho mọi người phải hấy mộ màn như hế này”

“Không sao, không sao” Đều là inh anh xã hội, ai cũng biế được, hiện ại Võ Hạ Uyên là người không hể chọc vào nhấ.

“ôi đây, hiện ại muốn uyên bố hai chuyện” Võ Hạ Uyên bình ĩnh nói: “Chuyện hứ nhấ, ôi sẽ rú hế khỏi ấ cả các chức vụ hiện ại ở hành Phá, hứ hai, rước mắ ám mươi phần răm cổ phần của Phong hiên sẽ do ôi ạm hời iếp quản, cho nên.

Ngón ay mảnh khảnh của cô gõ nhẹ lên mặ bàn: “Vụ án lúc rước vẫn có hiệu lực như cũ”

Võ Hạ Uyên qué mắ nhìn mộ vòng quanh phòng họp: “Các vị có ý kiến gì không?”

Mọi người đồng loạ lắc đầu, có hể có vấn đề gì chứ? Võ Hạ Uyên là cô chủ của hành Phá, muốn ngồi vào vị rí ổng hanh ra rồi lại rời đi hì cũng dễ dàng giống như đi chơi vậy hôi, ổng giám đốc rương lại đem.

oàn bộ di sản cho cô, điều này cũng nói rõ cô hoàn oàn có ư cách chi phối mọi hứ của Phong hiên, hai điều này bọn họ đều không hể có ý kiến gì được.

“Vậy hì ố” Võ Hạ Uyên nói xong hì bước ra khỏi phòng họp, hẳng lưng, không hề quay đầu lại “Con bé nói như vậy sao?” Nghe cấp.

dưới báo cáo xong, Võ Đức Duy cũng chỉ khẽ cười lên mộ iếng: “Vậy hì cứ làm như vậy đi, vị rí bị bỏ rống hì các cậu ìm người khác bổ sung vào.”

“ổng giám đốc Võ” Mộ vị Phó giám đốc đã đi heo Võ Đức Duy khá lâu không nhịn được hỏi: “Sao ổng giám đốc rương lại có hể đem… Sao lại có hể đem oàn bộ di sản để lại cho cô chủ vậy?”

Võ Đức Duy điềm đạm cười mộ iếng “Bởi vì bọn họ là vợ chồng”

Phó giám đốc: “…

Quả là biế chơi mà!

in ức này giống như mộ cánh ve mỏng nhanh chóng lan ruyền ra ngoài, khiến cho độ ò mò của mọi người ngay lập ức bị đẩy lên đỉnh núi, cũng có không í người hâm mộ Võ Hạ Uyên, đây rố cuộc là người mang mệnh gì vậy chứ? Vừa là cô chủ của nhà họ.

Võ, còn là vợ của rương ấn Phong, nhưng mà người hận rọng, ỉnh ế có hể đoán ra được, mộ năm này giữa Võ Hạ Uyên và ổng giám đốc rương nhấ định là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không hì sao lại không hề có bấ cứ liên hệ gì với nhau? Sau đó lại nhiên để lộ ra loại in ức như hế này?

Đối với những hứ này Võ Hạ Uyên căn bản không quan âm, cô chỉ hế lòng chăm sóc cho rương ấn Phong, yên ĩnh lẳng lặng chờ đến ngày anh ỉnh lại Mà mộ rận vỗ đầu đánh loạn kia của Võ Hạ Uyên cũng đã kìm hãm lại được bước chân của rương Văn hanh, sau đó rấ nhanh, rương hiên Định cũng đến rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status