Phu nhân không dễ chọc

Chương 131



“ỉnh rồi à?” Giọng nói của Võ Đức Duy dịu dàng đến mức sắp vắ ra nước: “Ngủ có ngon không?”

Võ Đức Duy vừa nói vừa đứng dậy, đi ới bên chân cầu hang, đưa ay về phía rần Anh hư.

Khuôn mặ của rần Anh hư còn ẩn chứa vẻ mê mang, nhưng chỉ rong nháy mắ cô ấy cũng đã rấ nhanh có hể hòa nhập vai vào vai diễn: “Cũng ạm được, có khách ới nhà sao?”

Võ Đức Duy chỉ “ừ” mộ iếng, cũng không có ý định giới hiệu quá nhiều.

Lần này Võ hư Cầm không cười được nữa, bà a vừa mới đẩy Ngô hùy Anh ới rước mặ Võ Đức Duy hì mộ người phụ nữ xa lạ cũng độ nhiên nhảy ra, điều này chứng ỏ được điều gì? Chứng ỏ răng đây không phải là kế hoãn binh, những gì mà Võ Đức Duy nói đều là hậ!

“Cô là ai?” Ngô hùy Anh lập ức đứng lên, ràn đầy địch ý mà chấ vấn rần Anh hư.

rần Anh hư mới vừa đặ ay mình vào ay của Võ Đức Duy, nhìn liếc qua mộ cái ình huống rước mặ hì lập ức hiểu rõ, cô ấy dịu dàng cười mộ iếng, giây sau cả người đã dựa sá vào rong ngực của Võ Đức Duy: “Cô cảm hấy hế nào?”

***

Võ Đức Duy lại ngửi hấy được mùi hơm kia, sự mềm mại rong ngực khiến cho đại não anh nháy mắ rống rỗng.

“Cô!” Hai hốc mắ của Ngô hùy Anh lại đỏ lên vì ức: “Cô đúng là không biế xấu hổ!”

“Cô nói cái gì?” Võ Đức Duy lạnh lùng nhìn sang.

Ngô hùy Anh bị dọa sợ hế hồn, ấp úng nói: “Không có gì…

Võ hư Cầm rấ nhanh đã bình ĩnh lại, bà a kéo Ngô hùy Anh, sau đó lại cười rộ lên nói “Vậy mà lại là bạn gái của Đức Duy, nào nào nào, mau ới ngồi xuống đi”

rần Anh hư cực kỳ ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Võ Đức Duy, lại khéo léo hợp lòng người lần lượ rả lời những câu hỏi của Võ hư Cầm, nhìn hấy Võ Hạ Uyên nhưng hái độ ỏ ra cũng quá mức bình hường, kỹ năng ngụy rang của rần Anh hư gần như đã đạ điểm ối đa rồi.

“Nhà họ rần?” Hỏi đến gia hế bối cảnh, ủa Võ hư Cầm sắc bén lóe lên ộ Ở An Giang dì chưa ừng nghe qua nhà họ rần nhỉ”

“Là nhà họ rần ở Cần hơ” rần Anh hư nháy mắ mấy cái: “Bố của cháu là rần Quốc Sinh.”

Chuyện làm ăn của nhà họ rần hai năm nay giống như gió nổi nước dâng, cô ấy không in người đàn bà này không biế.

*Ồ, vậy hì dì biế” Võ hư Cầm làm ra dáng vẻ giống như vừa mới bừng ỉnh hiểu ra: “Vậy hì cháu với Đức Duy nhà chúng a cũng coi như môn đăng hộ đối rồi”

“Mẹ!” Ngô hùy Anh hạ giọng hậ hấp khẽ gọi, cô a đã gấp muốn chế rồi.

“Nhưng mà…” Võ hư Cầm nhướn mày mộ cái: “Quan hệ của các cháu vẫn còn chưa chắc chắn mà đã ở chung mộ chỗ, không ố lắm nhỉ?”

Nhìn mà xem, đúng là “iêu chuẩn kép”, nói mộ đẳng làm mộ nẻo. Vừa rồi lúc bà a đem con gái nhé đến bên người Võ Đức Duy, Võ Đức Duy lại gạ bỏ mà không hề chừa lại mặ mũi cho con gái mình, nhưng đến cuối cùng hì cũng chỉ là cái dạng này mà hôi, không phải sao.

“Không có gì không ố cả.” rần Anh hư khôn khéo nở nụ cười: “Cháu và Đức Duy hậ lòng hích đối phương, anh ấy cũng đã đồng ý với cháu ế năm nay sẽ đến nhà họ rần chúng cháu cầu hôn, hơn nữa, bây giờ cũng đã là hời đại nào rồi, người yêu ở chung với nhau không phải là rấ bình hường sao”

“Mộ cô con gái nhà có gia giáo mà lại nói ra những lời như hế này, đúng là không biế hẹn hùng!” iếng nói không lớn không nhỏ của Ngô hùy Anh vang lên.

rần Anh hư đè cánh ay của Võ Đức Duy lại, cô ấy muốn đích hân chỉnh đốn cái cô ả này.

“ôi cũng không có ình nguyện đâu”

rần Anh hư cũng không ức giận, ngược lại càng hêm hẹn hùng, cúi đầu nói: “Đức Duy đã đem oàn bộ của đồ đạc của ôi dọn đến đây, anh ấy nói nếu có hể hì ố nhấ là cứ có được mộ đứa rẻ béo mập rồi, hì đến lúc đó muốn cưới ôi vào rong cửa sẽ càng dễ dàng hơn nhiều.”

“Cùng lắm là bị bố vợ đánh cho mộ rận mà hôi, vấn đề này không lớn” Võ Đức Duy vô cùng lưu loá iếp lời.

rong lòng rần Anh hư độ nhiên run lên, cô ấy vẫn luôn cảm hấy Võ Đức Duy gọi hai g “bố vợ” này, hình như quá hậ lòng rồi hì phải Ngô hùy Anh nhấ hời bị chọc ức đến đỏ cả mặ, Võ Hạ Uyên cũng có chú đồng ình với cô a, đây là lần hứ mấy rồi nhỉ?

Muốn khóc nhưng lại không hể khóc.

“Là như vậy à” Võ hư Cầm rấ nhanh lại nghĩ ới mộ điểm khác: “Về chuyện này, Đức Duy, cháu đã hương lượng với người lớn rong nhà hay chưa?”

Cũng giống như nhà họ rương, rong nội bộ của nhà họ Võ cũng có những bậc cha chú đức cao vọng rọng, iền ài của cải không quyế định được, nhưng với chuyện hôn nhân cả đời của con cháu rong nhà, đặc biệ còn là người đứng đầu của mộ dòng họ, những người đó vẫn rấ vui lòng nói lên mấy câu.

Võ Đức Duy gậ đầu: “À, ôi có hỏi qua rồi, mấy vị chú bác rong nhà chỉ có mộ yêu cầu đối với vợ ương lai của ôi mà hôi.”

Võ Đức Duy sâu kín nhìn về phía Võ hư Cầm: “Phải xuấ hân ừ gia đình có gia giáo bề hế”

Xuấ hân gia giáo bề hế.

Mấy chữ này ngay lập ức bóp chặ ử huyệ của Võ hư Cầm, cũng có hể nói là bà a đã ự lấy đá đập lên chân mình. Năm đó nếu như không phải ông cụ nhà họ Võ có ấm lòng lương hiện, bà a cũng không hể nào rở hành cô chủ của nhà họ Võ, nhưng mà bấ kể nói hế nào, sự ranh cãi rong nội bộ nhà họ Võ đối với bà a cũng chưa bao.

giờ dừng lại, càng không cần nhắc đến chuyện sau này bà a đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Võ mấ rồi.

Ngô hùy Anh là con gái của bà a, là em họ rên danh nghĩa của Võ Đức Duy, cứ coi như không có quan hệ máu mủ, nhưng mà mấy lão già của nhà họ Võ kia chắc chắn cũng sẽ không đồng ý, cũng không cần phải nói đến… Nếu không phải là do hiện ại rên ay bà a đã không còn bao nhiêu iền nữa, hì bà a cũng không nghĩ ới sẽ đi mộ nước cờ như hế này.

Cuối cùng, Võ hư Cầm không nói gì nữa.

Ngô hế Hiển nhìn vợ mộ cái ngay sau đó lập ức sửng số, nhấ hời cũng rở nên hấp ấp, ông a cũng không để ý quá nhiều, chỉ khẩn rương chà xá hai ay, nói: “Cái đó, Đức Duy này, hậ ra hì lần này dì dượng ới, là vì còn có mộ chuyện khác nữa”

Bàn ay đang đặ ở rên đầu gối của Võ hư Cầm hung hăng nằm chặ lại, bà a không nghĩ ới chính mình lại rơi vào ình cảnh chậ vậ như vậy, nhưng mà cuộc sống hì luôn phải iếp ục, có vài lời bà a không iện nói ra, vậy hì chỉ đành mượn miệng của lển để mà mở lời hôi.

“Cái đó, mấy háng rước dượng làm ăn có bị hua lỗ mộ í, ại ình hình kinh ế có chú eo hẹp, cháu xem có hể nào…”

Võ Đức Duy sáng ỏ, những chuyện chỉ cần sử dụng iền là có hể giải quyế được hì đối với anh mà nói đều là chuyện nhỏ: “Bao nhiêu?”

“Ba mươi lăm ỷ” Ngô hế Hiển cần răng mộ cái, nói ra mộ con số lớn, hậ ra hì chỉ cần năm đến bảy ỷ là đủ rồi, nhưng mà Võ hư Cầm cùng với Ngô hùy Anh đúng là rấ biế cách iêu iền hoang phí, còn ông a hì khó khăn lắm mới bắ được cơ hội hiếm có này, không hể ùy iện buông ay được.

Võ Đức Duy đưa mộ ay lên chống cẵm, qua hồi lâu cũng không nói gì, Ngô hế Hiển liếc mắ nhìn anh mấy cái, hiếu chú nữa hì đã nhảy dựng lên rồi.

“Làm ăn gì mà hua lỗ ận ba mươi lăm ỷ vậy chứ?”

rần Anh hư bỗng nhiên mở miệng, cô ấy nhìn qua cách ăn mặc của mộ nhà ba người này mộ lượ, dựa vào quần áo mà bọn họ mặc rên người cũng có hể đoán ra được.

cuộc sống hường ngày của bọn họ như hế nào, cứ coi như là giàu có, nhưng uyệ đối không hể nào kham nổi mối làm ăn hàng chục ỷ, nói xong cô ấy lại vội vàng lấy ay.

che miệng, sau đó mới dịu dàng nói † “Dĩ nhiên, cho nhà dượng mượn hì cũng không hành vấn đề, nhưng mà…”

rần Anh hư cần rõ ừng chữ mộ: “Phải ghi giấy nợ”

Ngô hế Hiển khiếp sợ: “Cô nói cái gì?”

“Giấy nợ ấy” Vẻ mặ rần Anh hư ràn đầy vô ội: “Bố cháu đã dạy cháu như vậy, bố nói càng là anh em ruộ hị hì càng phải ính oán rõ ràng.”

Bàn ay đang năm ay rần Anh hư của Võ Đức Duy độ nhiên dùng sức, miễn cưỡng nhịn cười.

Cách làm của rần Anh hư rấ đúng với ý của anh, ba mươi lăm ỷ đối với Võ Đức Duy anh mà nói hì cũng không coi vào đâu, nhưng điều này không có nghĩa là anh phải chịu để cho mộ nhà ba người Võ hư Cầm bám vào ùy iện hú máu, những năm này bọn họ rước sau đã lấy được ừ rong ay anh cũng không chỉ có ba mươi lăm ỷ này.

“Bố vợ đã dạy như vậy hậ sao?” Võ Đức Duy hấp giọng hỏi rần Anh hư hoáng chốc lùi ra mộ chú, lúc Võ Đức Duy nói những lời này hậ sự là quá mức ình ứ, ai của cô ấy có chú chịu không nổi “Đúng vậy, nếu như anh muốn cưới em, chắc chắn sẽ phải học heo điều này, nếu không ngày mai vung ba mươi lắm ỷ, ngày iếp heo lại ném đi bảy mươi ỷ, vậy hì gia sản có lớn bao nhiêu đi nữa cũng không hể chịu nổi cách dùng iền như rác vậy được.”

Những lời này hiển nhiên là đang vả mặ mộ nhà ba người Võ hư Cầm.

Võ hư Cầm gắ gao nhìn chăm chằm rần Anh hư: “Nghe ý ứ của cô rần đây hì, cô cảm hấy chúng ôi sẽ quy nợ hay sao?”

rần Anh hư hỏi ngược lại: “Dì sẽ như vậy sao?”

Võ hư Cầm: “Đương nhiên là sẽ không rồi!”

rần Anh hư cười: “Vậy hì viế mộ ờ giấy nợ cũng có gì khó đâu? Mọi người cũng đều sẽ hoải mái hơn”

Võ hư Cầm: “…

Ngô hùy Anh không chịu nổi nữa, giọng nói rở nên hung hăng dữ ợn: “Cô vẫn còn chưa gả vào nhà họ Võ đâu!”

rần Anh hư vô cùng ủi hân làm ổ ở rong ngực Võ Đức Duy, Võ Đức Duy lập ức hiểu ý: “Lưu An, nghe hấy gì chưa? Cầm giấy bú ới.”

Ngô hùy Anh: “…”

Lúc Võ Đức Duy vả mặ cô a, rên ay dưới ay đều không có chỗ mềm.

Cuối cùng, mộ ờ giấy nợ cũng đã được viế ra và ký xong, Võ hư Cầm không bỏ xuống được ba mươi lăm ỷ này, chỗ này đủ cho bọn họ hoải mái iêu xài rong mộ hời gian rồi, rước hế cứ vượ qua được hời kỳ này rồi lại nói sau vậy.

Đồng hời, đây có hể cũng là mộ lần cuối cùng của bọn họ rồi. Mượn hì phải rả, nếu như không rả, sau này sợ là sẽ khó mà lấy được dù chỉ là mộ đồng bạc ừ rong ay Võ Đức Duy.

Cho nên có hể ưởng ượng được ý hận mà mộ nhà ba người Võ hư Cầm đối với rần Anh hư sâu đến hế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status