Phu nhân không dễ chọc

Chương 156



An Giang vào lúc đêm khuya, ngoài rời mưa vẫn rơi.

Ở lối vào của quán bar Sky36, có vài xe cứu hỏa và xe cứu hương ở xung quanh, ở phía đối diện có mộ bóng người cao gầy lặng lẽ đứng dưới ô dường như có hể hòa vào hành mộ với màn đêm.

rong ay anh đang chậm rãi xoa xoa hứ gì đó, chính là chiếc điện hoại lúc rước Võ Hạ Uyên để lại nhưng màn hình đã bị vỡ ná giống như bị ai đó ức giận giảm lên.

Võ Hạ Uyên rước khi hôn mê đã có linh cảm rằng những hứ bên cạnh mình chắc.

chăn sẽ bị ai đó lục lọi lấy đi vì vậy cô mới vứ chiếc điện hoại đi để đảm bảo rương ấn Phong biế vị rí cuối cùng mà cô dừng lại.

“ổng giám đốc rương, ở rong quán bar phá hiện có hai người, mộ người là ô Vân Phương, mộ người là con gái của bà a – Phan Minh ú” Phùng Bảo Đạ bấ chấp mưa nhỏ chạy lại, rầm giọng nói.

“Còn sống không?”

***

“ô Vân Phương đã chế rồi uy nhiên Phan Minh ú vẫn còn hở”

âm mắ của rương ấn Phong khẽ nâng lên giống như mộ con hú dữ rong bóng ối mở o đôi mắ màu máu: “Nghĩ cách cứu sống cô a”

“Hiểu rồi, ổng giám đốc rương” Phùng Bảo Đạ rên miệng bình ĩnh nói nhưng rong lòng sớm đã dấy lên mộ cơn bão khủng khiếp rồi. Chúa ơi sao Người lại không hích ổng giám đốc rương như vậy?

ổng giám đốc rương và vợ vừa đoàn ụ chưa được mấy ngày hì lại ích rương ấn Phong im lặng quan sá mộ lúc sau đó ngồi lên xe rời đi. Anh dựa heo định vị rên điện hoại của Võ Hạ Uyên mà ìm được đến nơi này, cũng đã ra camera heo dõi, có người đưa vợ anh đi rương ấn Phong hí mộ hơi hậ sâu, đè nén sự bạo ngược rong lòng mình, rên đời này không có bức ường nào không hể xuyên hủng, anh sẽ ìm được Võ Hạ Uyên.

Khi mọi hứ đã sắp xếp xong hì rời cũng vừa hửng sáng.

rương ấn Phong vội vã rở về nhà, vừa mở cửa phòng ngủ anh đã nghe hấy iếng khóc của Bào Ngư, anh sửng số mộ giây rồi độ nhiên lao lên, đứa con bình hường giờ này vẫn đang ngủ, hôm nay không hiểu sao lại đau lòng khóc như vậy.

“Không sao, có ba ở đây rồi” rương ấn Phong dỗ dành Bào Ngư, sự sợ hãi và chua xó rong lòng gần như uôn ra.

Anh không hể suy sụp, rương ấn Phong hì hầm nói với bản hân, anh là rương ấn Phong, rừ khi Võ Hạ Uyên đã… Nếu không, dù ở chân rời góc biển anh cũng có hể ìm được người rở lại.

Phùng Bảo Đạ vừa bận rộn làm xong liền vội vã đến biệ hự, anh a hực sự lo lắng ổng giám đốc rương xảy ra chuyện nhưng rương ấn Phong đang ngồi vào bàn ăn và huần hục cho đứa bé ăn ngũ cốc, ngoại rừ sắc mặ cả mộ đêm không ngủ có chú khó coi hì mọi hứ khác vẫn bình hường. Nhưng anh.

càng như vậy, Phùng Bảo Đạ càng không yên âm.

rương ấn Phong dường như lúc này mới nhìn hấy Phùng Bảo Đạ, anh hấp giọng hỏi: “Cậu ăn sáng chưa? Ăn cùng không?”

Phùng Bảo Đạ nhìn bánh mì và sữa ở rên bàn, rong lòng nặng nề hở dài Khi ý hức hồi phục, Võ Hạ Uyên nghe hấy bên ai có iếng sóng cạn đập vào bờ kèm heo là mùi nước biển. Cô ừ ừ mở mắ, mọi truyện xảy ra lúc rước bỗng chốc hiện lên rong âm rí cô, Võ Hạ Uyên giậ mình độ nhiên ngồi dậy sau đó là mộ màu đen ở rước mắ.

Có người giúp đỡ cô nhưng Võ Hạ Uyên bấ giác hấ người này ra.

“Cô đừng sợ” Người đó nói.

Võ Hạ Uyên chờ lớp sương đen an đi mộ lá sau ngẩng đầu lên nhìn hấy Phan Minh Anh.

Người phụ nữ này vẫn là dáng vẻ điềm nhiên bình ĩnh nhưng nhìn hấy hủ đoạn cô a làm với ô Vân Phương còn có Phan Minh ú, Võ Hạ Uyên nhìn cô a không khác gì con hú dữ và dòng nước lũ.

“Đây là nơi nào?” Vẻ mặ Võ Hạ Uyên cảnh giác hỏi “Nơi này cách An Giang rấ xa, nói chính xác là, đây là mộ hòn đảo biệ lập rên biển”

Phan Minh Anh giải hích.

“Cô bắ ôi đến đây làm gì?” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói “Không phải là ôi bắ cô mà là ôi vốn dĩ định hả cô đi” Phan Minh Anh nói với vẻ mặ kỳ quái, “Là ông a không muốn hả cô về”

‘Võ Hạ Uyên không hề bỏ lỡ sự căm hù hiện lên rong ánh mắ Phan Minh Anh.

“Ông a là ai?” Võ Hạ Uyên lại hỏi.

Phan Minh Anh đứng dậy lộ ra mộ nụ cười ươi dễ nhìn: “Cô sớm muộn gì cũng sẽ biế”

Không bằng lòng nói sao?

‘Võ Hạ Uyên vén chăn ra xuống giường, lê cơ hể mệ mỏi bước đến bên cửa sổ sau đó mở mắ nhìn.

Phan Minh Anh không hề nói dối, đây hực sự là mộ hòn đảo biệ lập, cây cối rên đảo.

rậm rạp, không khó để nhận ra dấu vế của quá rình cải ạo nhân ạo, khu vườn dưới chân lộ ra vẻ ao nhã đến kỳ lạ, bao quanh oàn bội biệ hự, bên ngoài là biển rộng mênh mông vô ận.

rong lòng Võ Hạ Uyên chợ hẫn hờ.

May mắn là Võ Hạ Uyên không bị hạn chế quyền ự do, cô có hể ra vào ùy ý hơn nữa lúc nào cũng có hai người giúp việc và hai vệ sĩ đi cùng, họ đều là người Việ Nam, giao iếp không khó. Nhưng cô không hỏi được bấ cứ hông in hữu ích nào, mộ khi Võ Hạ Uyên hỏi về chủ nhân của hòn đảo biệ lập này hì họ đều cúi đầu xuống, đều không nói. Không những hế, đường dây điện hoại rong biệ hự cũng đã bị đứ, hoàn oàn không liên lạc được với hế giới bên ngoài.

Sau khi ở đây ba ngày, Võ Hạ Uyên cũng muốn phá điên, cô không dám ưởng ượng phản ứng của rương ấn Phong sau khi biế cô mấ ích sẽ như hế nào, còn có Bào Ngư, họ có hể chăm sóc ố bản hân không?

Đêm đó, cuối cùng cũng xuấ hiện mộ bước ngoặ.

“Cô Võ, ngài ấy muốn mời cô đi ăn cơm”

Người giúp việc nhẹ nhàng nói ‘Võ Hạ Uyên nhanh chóng đứng dậy, ngài sao?

Cô đi heo người giúp việc xuống lầu, nhìn hấy mộ bóng lưng ngồi rước bàn ăn, người đó nghe hấy iếng động đứng dậy quay đầu nhìn về phía Võ Hạ Uyên mỉm cười.

Mộ khuôn mặ có hể nói là uấn ú khôi ngô, nhưng không quá hanh ú, người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi uổi, nụ cười ấm áp, dưới khóe mắ phải có mộ nố ruồi nhỏ.

khiến ông a rông rấ sống động. rán của người đàn ông giống như có mộ ngọn núi đè xuống, ông a mặc dù đang cười nhưng cũng chỉ là cười mà hôi, không hề để lộ mộ chú cảm xúc.

“Võ Hạ Uyên” Người đàn ông gọi mộ cách khó chịu.

“Ông là ai?”

Người đàn ông không rả lời mà ừ ốn đứng bên cạnh bàn ăn, mời Võ Hạ Uyên: “Ăn cơm rước đi”

Phan Minh Anh ngồi đối diện người đàn ông, cô a nhìn có vẻ có chú hận rọng.

Ánh mắ của Võ Hạ Uyên nhìn qua nhìn lại hai người này, độ nhiên cô phá hiện bọn họ có chú giống nhau. Ngay lập ức rong đầu cô lóe lên mộ ý nghĩ, Phan Minh Anh giế người, người bình hường ai dám giúp cô a?

Phan Minh Anh bị ô Vân Phương nhìn hấy, không kế giao được với mấy người quyền quý mộ ay che rời đó, nếu như không phải như vậy hì cũng không cần đợi đến khi ô Vân Phương cho cô a đính hôn rồi sau đó mới bộc phá, đó chính là lời giải hích, quan hệ giữa người cứu cô a và cô a không hề đơn giản Người đàn ông nhìn chăm chằm Võ Hạ Uyên, sau chốc lá mới mỉm cười: “Cô Võ hực sự rấ hông minh”

Cả người Võ Hạ Uyên phá lạnh vì bị ông †a nhìn, giống như mọi suy đoán suy nghĩ vừa rồi của cô đều bị người đàn ông này nhìn rõ.

Bàn ăn vắng lặng, phòng khách bỗng chốc rở hành mộ nấm mồ lạnh lẽo.

‘Võ Hạ Uyên cảm hấy bản hân giống như đang đấm rúng bông vải, cô kiên nhẫn đợi người đàn ông ăn xong sau đó mới hỏi: “Khi nào hì hả ôi vẽ?”

Người đàn ông hỏi ngược lại: “Nơi này không ố sao?”

“Nơi này không phải nhà của ôi, cho dù có ố hế nào ôi cũng không hích” Võ Hạ Uyên nói ừng câu ừng chữ.

Người đàn ông nghiêm úc suy nghĩ: “Vậy cô hích như hế nào, ôi sẽ biến nơi đó hành nhà của cô”

‘Võ Hạ Uyên nhìn chằm chẳm không nói nên lời, bọn họ đang nói về cùng mộ điều sao? Người này hậ kỳ lạ.

“ôi nói” Võ Hạ Uyên đã ức giận, “hả ôi về An Giang”

“hanh à, đây chính là nhà của cô” Người đàn ông đứng lên, nụ cười sâu rong mắ bao phủ mộ màu đen, giống như hảo nguyên vừa rồi vẫn còn quang đãng hoáng cái đã bị mây đen bao phủ, “Đưa cô Võ lên lâu đi”

hanh là ai? Võ Hạ Uyên cuối cùng cũng ý hức được cô không đơn huần chỉ là mộ ấm lá chắn, nơi này có điều gì đó kỳ lạ.

Quay đầu lại, Võ Hạ Uyên hoáng hấy dáng vẻ Phan Minh Anh định nói đó nhưng lại ngừng lại, cô a dường như muốn nói điều gì đó nhưng ánh mắ lại chạm vào người đàn ông, lại nhanh chóng rùng xuống.

Ban đêm, Võ Hạ Uyên năm nghiêng ở rên giường, yên lặng nhìn bóng dáng của ánh răng đang hắ lên bệ cửa sổ.

“Răng rắc ~”

Độ nhiên da đầu Võ Hạ Uyên ê dại, là iếng mở khóa cửa nhưng cô nhớ rõ là mình đã khóa cửa rước khi đi ngủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status