Phu nhân không dễ chọc

Chương 202



Lưu Nghiêm Cường là người đại diện vàng do hiên hần mời ừ nơi khác đến, rên ài có vô số ài nguyên, cũng ừng đưa vài ài non rẻ mới vào nghề rở nên ho, ngày hường đều đi ngang ở công y, nếu Đỗ Minh hông hực sự muốn ranh cãi với anh a, chắc chắn sẽ không có quả ngọ để ăn.

“Nhưng bọn họ nói chuyện cũng hậ khó nghe” rần Duy Hòa vẫn còn ức giận: “Cái gì mà nói danh iếng ná, có hể rèo lên được.

đạo diễn Lâm là do ối hôm qua làm gì đó”

“Kệ họ nói đi” Võ Hạ Uyên uống mộ hớp: “Bọn họ càng chửi hì càng chứng ỏ bọn họ ức giận, về sau em không cần chửi lại họ, em cứ vui ươi hớn hở nói với bọn họ như vầy: Đúng vậy đúng vậy, anh Kiên của chúng ôi chẳng có gì cả, các người nói coi vì sao đạo diễn Lâm lại coi rọng anh ấy vậy? Còn nhấ đỉnh phải muốn anh Kiên của chúng ôi diễn, chúng ôi cũng không còn cách nào khác nha” Võ Hạ Uyên nháy mắ mấy cái: “Em hử nói như vậy coi, xem bọn họ có ức chế không?”

rần Duy Hòa ngạc nhiên: “Còn có hể như vậy sao?”

Võ Hạ Uyên nhìn khuôn mặ rắng nõn như em bé kia, không nhịn được đưa ay véo véo: “Nhóc con, em vẫn phải học hỏi nhiều lắm”

***

Đỗ Minh hông cũng nhếch miệng, cảm hấy nhẹ nhõm hơn mộ chú.

“rần Duy Hòa ức giận em cũng ức giận sao?” Võ Hạ Uyên hứng hú nhìn Đỗ Minh hông: “Không phải em nhẫn nhịn rấ giỏi sao?

Nụ cười rên mặ Đỗ Minh hông nhạ đi: “Chị Uyên, em có hể chịu, nhưng Lưu Nghiêm Cường nói Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Anh a nói cái gì?”

“Anh a nói em không cầm nổi bộ này đâu, bảo em buông ha cho đạo diễn Lâm” Đỗ Minh hông nhỏ giọng nói Hóa ra là lo lắng chuyện này, Võ Hạ Uyên có hể hiểu được.

Cô chỉ vào ly hủy inh rên bàn: “Hai người nhìn hấy không?”

Đỗ Minh hông cùng rần Duy Hòa đồng loạ nhìn lên.

‘Võ Hạ Uyên hung ợn nói: “Nam phụ của bộ phim này ngoài em ra hì không hể là ai khác được, nếu bị cướp đi, chị sẽ nuố sống cái ly hủy inh kia!”

Đỗ Minh hông: “….”

rần Duy Hòa: “…”

hậ hung hãn.

ruy nhiên, có lời nói này của Võ Hạ Uyên, rái im của Đỗ Minh hông lập ức rở lại rong bụng, anh a không sợ cực khổ, chỉ sợ ài nguyên bị cướp, không được quay phim nữa, không biế vì sao Võ Hạ Uyên luôn cho anh a mộ cảm giác an oàn, giống như Võ Hạ Uyên nói không, hì nhấ định sẽ không, “ổng giám đốc rạch, ngài xem bộ phim của đạo diễn Lâm..” Lưu Nghiêm Cường đã ìm đến văn phòng của Phạm Minh rạch Phạm Minh rạch ngẩng đầu lên khỏi đống ài liệu, cau mày: “Ai diễn bộ phim kia?”

Đây rõ ràng là biế rõ rồi mà vẫn cố hỏi.

Lưu Nghiêm Cường lộ vẻ khinh hường: “Đỗ Minh hông”

“Ừm, có ấn ượng” Phạm Minh rạch hỏi lại: “Cậu a cũng là nghệ sĩ của hiên hần, nhận bộ phim hì hế nào?”

Lưu Nghiêm Cường không cam lòng nói: “Nhưng đó là bộ phim của đạo diễn Lâm, Đỗ Minh hông không có mộ ác phẩm gì cả, nhưng lại làm nam phụ.”

Phạm Minh rạch nghĩ hầm: Anh xem hường ai vậy? Nếu không phải lo lắng vậ cực ấ phản, ôi đã cho Đỗ Minh hông làm nam chính luôn rồi’ Nhưng ngoài miệng anh a vẫn cười nói: “Đó là do đạo diễn Lâm chọn, nếu cậu có vấn đề gì hì đi ìm đạo diễn Lâm mà rao đổi, dù sao chuyện đổi diễn viên giữa chừng cũng không phải chuyện hiếm”

Lưu Nghiêm Cường ngượng ngùng cười mộ iếng: “đạo diễn Lâm nói không đổi”

“Sau đó cậu liền đến ìm ôi?” Phạm Minh rạch hu lại nụ cười: “Lưu Nghiêm Cường, ôi không rảnh để đi xem mấy người ranh đấu ài nguyên nội bô, hăng làm vua hua làm giặc, ai có hể cướp được hì nó là của người đấy, ôi còn mộ đống công việc đây này” Anh a đưa ay chỉ chồng văn kiện cao nửa mé ở bên cạnh: “Ngày nào ôi cũng phải loay hoay xử lý đống văn kiện này đến há mồm, hế mà cậu còn mang mấy cái vấn đề nhỏ nhặ này đến ìm ôi? Vẫn là câu nói rong cuộc họp, hiên hần không bao giờ hiếu iền, muốn vào hì không dễ nhưng muốn đi hì đi lúc nào cũng được, các người mâu huẫn lục đục với nhau hì ự mình xử lý, dừng mang mấy việc này đến ìm ôi”

Lưu Nghiêm Cường sờ mũi, liên ục vâng vâng dạ dạ.

Lồi nói này của Phạm Minh rạch vô cùng rõ ràng, ìm anh a cũng vô dụng.

Ngay khi Lưu Nghiêm Cường ừ rong văn phòng của Phạm Minh rạch đi ra, mộ người rẻ uổi gương mặ inh xảo lập ức đi đến: “Anh Cường, sao rồi?”

“Không được” rong lòng Lưu Nghiêm Cường bực bội: “ôi sẽ ìm ài nguyên khác cho cậu, đạo diễn Lâm chắc chắn sẽ không chịu đổi người, còn ổng giám đốc rạch” Anh a cười nhạo mộ iếng: “ổng giám đốc rạch là người rên cao, không hèm để ý mấy chuyện này”

Khương hi mấp máy môi, không nói gì đi heo phía sau Lưu Nghiêm Cường.

Cho dù Võ Hạ Uyên đã cẩn hận dặn dò đám người Đỗ Minh hông ránh đụng mặ Lưu Nghiêm Cường, nhưng ngày hôm sau ở rước cửa công y, bọn họ đụng mặ nhau.

Lưu Nghiêm Cường nhìn hấy Đỗ Minh hông hì bậ cười mộ iếng, sau đó ánh mắ rơi vào người Võ Hạ Uyên, người phụ nữ này đeo mộ cái kính gọng vàng, làn da vô cùng rắng, mặc dù đang mặc đồ chức nghiệp nhưng cũng có hể nhìn ra dáng người yểu điệu của cô, Lưu Nghiêm Cường nheo mắ lại: “Cô là?”

Võ Hạ Uyên khẽ cười: “ôi là Võ Hạ Uyên, người đại diện của Đỗ Minh hông”

‘Võ Hạ Uyên không sợ đối phương nhận ra, huống hồ cô ăn mặc hành như hế vầy, cho dù ên hậ bị lộ ra ngoài cũng không sao cả, ừ rước đến giờ có rấ í ruyền hông đăng ải ên của cô, chủ yếu đều là ảnh chụp, hơn nữa hế giới lớn như vậy, rùng ên rùng họ cũng là chuyện bình hường.

rong mắ Lưu Nghiêm Cường lộ ra vẻ xem hường: “Chưa ừng nghe qua”

“ôi mới ới, anh Cường chưa nghe qua cũng là chuyện bình hường” Võ Hạ Uyên hản nhiên nói.

Lưu Nghiêm Cường nghe xong liền cảm hấy hứng hú: “Cô nói xem cô chỉ là người mới ới, làm hế nào mà cô có hể khiến cho đạo diễn Lâm nhả vai diễn này cho cô vậy?

hế nào? Chả nhẽ đạo diễn Lâm lại hích kiểu người như cô?”

Lời này rõ ràng mang heo ý nhục nhã.

‘Võ Hạ Uyên làm như vẻ nghe không hiểu: “Ai biế được? Hôm đó lúc gặp mặ đạo diễn Lâm, ông ấy nói lúc rước xem Đỗ Minh hông diễn (Vận ốc sinh ốc}, cảm giác cậu ấy diễn rấ được, cho nên mới liên hệ với chúng ôi, lúc biế đạo diễn Lâm cho Đổ Minh hông cơ hội này, ôi cũng rấ giậ mình đó”

Khương hi đứng ở phía bên phải Lưu Nghiêm Cường cau mày nói: “đạo diễn Lâm xem phim Đỗ Minh hông diễn làm cái gì?”

‘Võ Hạ Uyên cũng bày ra vẻ hoang mang: “Cái đó ôi không biế, nếu không cậu ự hỏi đại diễn Phùng đi?”

Vẻ mặ Khương hi lập ức đen lại, lấy vị hế của anh a bây giờ căn bản là không hể gặp được đạo diễn Lâm.

rần Duy Hòa đem chôn đầu ở rên vai Đỗ Minh hông, cố găng hế sức để nén cười.

rước khi ra khỏi hang máy, Imc nhìn Võ Hạ Uyên lần cuối: “Hãy đợi đấy”

‘Võ Hạ Uyên xua ay: “Anh Cường đi hong hả”

Vẻ mặ rần Duy Hòa đây kính nể: “Chị Uyên hậ sự không sợ đắc ội Lưu Nghiêm Cường sao?”

“Chị có lựa chọn sao?” Võ Hạ Uyên hở dài: “Bắ đầu ừ lúc Đỗ Minh hông nhận nhân vậ này, không chỉ Lưu Nghiêm Cường, người âm hầm ghen ghé chúng a có rấ nhiều, hay vì bị người khác sỉ nhục còn không bằng ự mình phản kích hích hợp, hơn nữa vừa rồi chị cũng không nói cái gì quá đáng cả, ngược lại là hai đứa, chị cùng người a ranh cãi hì không sao, nhưng hai đứa hì không được, đặc.

biệ là em đó Đỗ Minh hông”

Đỗ Minh hông ấ nhiên là hiểu rõ ý ứ của Võ Hạ Uyên: “Em biế, Chị Uyên”

Nhóm nghệ sĩ mới ới cùng với người đại diện khác biệ sẽ có điểm xuấ phá khác biệ, công y vì để cho công bằng, dự định ba ngày.

sau sẽ ổ chức mộ buổi rình diễn cawalk, khách mời đều là những người đại diện của các sản phẩm khác nhau, nếu may mắn hì có khi sẽ được mời đi quay quảng cáo.

“Em không cần khẩn rương” Võ Hạ Uyên võ vai Đỗ Minh hông: “Nhiệm vụ hàng đầu của chúng a là diễn ố bộ phim của đạo diễn Lâm, kịch bản của đạo diễn Lâm chắc là đã gửi cho em rồi nhỉ? Hãy xem kỹ kịch bản, còn về buổi cawalk hôm nay, em chỉ cần cố gắng hế sức là được”

Đỗ Minh hông nghe su nói như vậy, lập ức cảm hấy hoải hơn nhiều: “Được, Chị Uyên.”

Để cho công bằng, những người đại diện sản phẩm kia sẽ không biế người đại diện của các nghệ sĩ mới này là ai, nhưng Võ Hạ Uyên nhìn vẻ mặ ự in của Lưu Nghiêm.

Cường, rong lòng rõ ràng, anh †a chắc chắn đã chào hỏi với mấy vị đại diện sản phẩm kia rước rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status