Phu nhân không dễ chọc

Chương 272



Buôn bán mộ lúc, rong úi của Hoàng An đã iế kiệm hơn bảy riệu, lại hêm iền hưởng ừ ban chương rình, iền huê nhà của háng đầu iên đã được giải quyế. Chung Sở Kiều và Lâm Ngạo cũng học xong cách làm xà phòng, đã có hể ự mình đi chợ lựa chọn hoa ươi, còn Hoàng An và Đỗ Minh hông hì phụ bán đồ ăn sáng. riệu Nhấ hân đang học nghề ở mộ quán rà sữa, mặc dù iền lương hơi hấp nhưng í ra có việc để làm. Dựa heo lời của riệu Nhấ hân, chờ khi anh a học xong, không chừng giữa rưa còn có hể ra ngoài bán rà sữa, cũng coi như kiếm hêm mộ khoản iền.

Ngay lập ức, Hạ Uyên cảm hấy vô cùng nhẹ nhõm.

Duy chỉ có mộ ình huống khó xử đó chính là rịnh Hân.

rước đó cô a vô cùng kiêu ngạo, không muốn chịu khổ, bây giờ bị cư dân mạng chửi rủa và ẩy chay hì lai xoay sang muốn làm dì đó để cứu vãn, có điều lúc này mới phá hiện bản hân chắng làm được gì. Các nghệ sĩ khác ra ngoài luôn có hai hợ quay phim đi heo, mà bên người cô a chỉ có mộ người duy nhấ.

hái độ lạnh lùng của ổ chương rình cũng là chuyện đương nhiên, khán giả muốn xem cái gì hì bọn họ sẽ cho xem cái đ: Lúc đến đây Hoàng An khá hoải mái, rên người chỉ mang heo vài bộ quần áo, nếu hiếu hì mua, nào biế chương rình lại ác như vậy.

Hôm rước cậu nhóc và Võ Hạ Uyên đã lén bán mộ chiếc áo len cao cấp ở khu chợ cũ, bây giờ hời iế ngày càng lạnh, mà Hoàng An hì không có quần áo dày để mặc Đắ quá hì mua không nổi, Võ Hạ Uyên sờ sờ úi iền, ước chừng ba bốn răm là đủ.

Vân là câu nói kia, dù có vấ vả đến đâu cũng không hể để rẻ nhỏ chịu khổ.

***

Buổi chiều, khung cảnh đường Hàm Nghi rấ đẹp, Hạ Uyên chỉ ùy iện ăn mặc đơn giản mà đã gây chú ý, nhiều cư dân mạng đều đang bàn án, nhìn bà chủ rương không giống phụ nữ đã sinh con.

Mộ chiếc xe màu đen chạy lướ qua Võ Hạ Uyên,mộ lá sau, chiếc xe đó chậm rãi quay lại, dừng ở rước mặ cô.

Hạ Uyên sững sờ, bối rối Cửa kính sau xe chậm rãi hạ xuống, để lộ mộ gương mặ ỉnh xảo như bức ranh hoạ cổ Châu Âu. Hai ay đối phương đặ rên đầu gối, dáng vẻ hanh nhã khó diễn ả hành lời.

Người đó đang ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi màu xanh lam cực kỳ nổi bậ.

Hạ Uyên giậ mình: “Lê Đình Cảnh?”

Ở đây có hể gặp Lê Đình Cảnh là đã vượ quá sự mong đợi của cô, mộ năm rồi bọn họ không gặp nhau, kể ừ khi ạm biệ ở nước.

Đức. ính ình Lê Đình Cảnh vô cùng lạnh lùng, cho dù hai người có phương hức liên lạc đi nữa cũng sẽ không có ai chủ động liên lạc với đối phương.

Lê Đình Cảnh đấy cửa bước xuống xe, dáng người cao gầy đã hu hú nhiều người quay phim ở gần đấy.

Lê Đình Cảnh nhíu mày, có chú mấ kiên nhắn.

‘Võ Hạ Uyên biế anh ấy không hích bị người khác chụp ảnh hay quay phim, vội vàng giải hích: “Em đang ghi hình cho mộ chương rình”

“Ghi hình?” Rố cuộc Lê Đình Cảnh cũng mở miệng, nhẹ nhàng hỏi: “rương ấn Phong không nuôi nổi em sao?”

Cô nghẹn lời rồi, ại sao bọn họ đều hích nói như vậy?

“Không phải, đây là công việc của em” Hạ Uyên cười nói: “Còn anh? Sao anh lại ới đây?”

“Có chú chuyện riêng” Lê Đình Cảnh không muốn nói hêm: “Hiện ại ôi đang ở khách sạn Solin, nếu em có vấn đề gì hì cứ đến đó ìm ôi”

Những lời mà anh ấy nói rấ đầy nghĩa khí, ‘Võ Hạ Uyên gậ gậ đầu: “Vâng!”

Lê Đình Cảnh đến và đi như mộ cơn gió, chỉ nói vài câu sau đó đã lên xe rời khỏi Mặc dù Lê Đình Cảnh đã nói cho cô biế địa chỉ, nhưng Võ Hạ Uyên chắc chắn sẽ không chủ động đi ìm. Vốn cho rằng hai người chỉ là ình cờ gặp nhau, nào ngờ sáng hôm sau cô đi bán đồ ăn sáng hì gặp lại Lê Đình Cảnh.

Hoàng An nhìn Lê Đình Cảnh chảm chäm, sau đó cúi xuống nói nhỏ vào ai cô: “Anh ấy đẹp rai quá!”

Hạ Uyên ừ mộ iếng, cười hỏi: “Anh có xem chương rình này không?”

Lê Đình Cảnh chỉ ăn bữa sáng chứ không đáp, ốc độ ăn uy nhanh nhưng cực kỳ ao.

nhã. rợ lý đưa khăn ay sang, Lê Đình Cảnh cầm khăn ấn vào khóe miệng, nghiêm úc nói với Võ Hạ Uyên: “Cho ôi hêm mộ suấ ăn Cô biế Lê Đình Cảnh rấ hích ăn cho nên vội vàng gói bánh lại, nhân iện đưa cho anh ấy mộ cốc sữa đậu nành không đường.

Sau khi ăn hế, Lê Đình Cảnh vứ rác rồi lau sạch ay, hỏi: “Ở đây có bán đồ ăn rưa không?”

“Hả?” Hoàng An sững sờ.

“Đưa đồ ăn đến chỗ ôi, giá cả như hế nào hì cứ ự ính” Lê Đình Cảnh rấ hích đồ ăn do Võ Hạ Uyên làm, có hể hỏa mãn khẩu vị của anh ấy, nếu đã gặp được nhấ định phải ăn cho no.

Hoàng An nghĩ nghĩ: “Anh và chị Uyên quen biế nhau đúng không? Nếu đã quen biế…

“Bởi vì là người quen cho nên em sẽ giảm cho anh hai mươi phần răm!” Vẻ mặ của Hạ Uyên rấ bình ĩnh, hoải mái khoá ay: “Mộ bữa mộ riệu, anh hấy sao?”

Đôi mắ hâm húy của Lê Đình Cảnh nhìn ‘Võ Hạ Uyên chằm chằm, cũng không biế là đã đoán ra ý đồ ngốc nghếch của cô hay chưa.

Lúc Võ Hạ Uyên sắp mấ hế ự in, lại hấy Lê Đình Cảnh gậ đầu nói: “Được.”

Hoàng An rừng o mắ, mộ suấ đồ ăn mộ riệu! Chị Uyên hậ sự dám ra giá vậy sao!

Sau khi Lê Đình Cảnh rời đi, Hạ Uyên mới nhỏ giọng nói với Hoàng An: “Anh ấy rấ giàu, hức ăn rẻ iền làm sao ăn được”

“Nhưng mà sáng nay anh ấy cũng ăn bữa sáng giá có bảy chục nghìn đó hôi.”

Võ Hạ Uyên: “..” rẻ con bây giờ khó lừa quá.

Dựa heo kế hoạch mới nhấ của ổ chương rình, đêm đó bọn họ sẽ chọn ra bức ảnh của mộ nghệ sĩ nổi bậ để đặ làm ảnh cố định rong vòng ba đến năm phú. Lúc đầu ổ đạo diễn định chọn Đỗ Minh hông, nhưng sau đó suy nghĩ lại hì lại đổi hành Võ Hạ Uyên.

rương ấn Phong ngồi rước máy ính, vừa nhìn hấy hình ảnh của Hạ Uyên, anh bấ giác nhếch môi Mở đầu rấ bình hường, cho đến khi Lê Đình Cảnh xuấ hiện, oàn bộ khu bình luận đều sắp nổ ung.

“Ôi chúa ơi! Người gì mà giống iên quá vậy? Nhìn y như ừ rong ranh vẽ bước ral”

“Đẹp vậy mà iến vào ngành giải rí chắc chắn sẽ nổi nhanh lảm?”

“rong vòng mộ phú, ôi muốn biế oàn bộ hông in của người đàn ông nà rương ấn Phong nheo mắ, Lê Đình Cảnh cũng ở đó?

Khi nhìn hấy Hạ Uyên đòi iền bữa ăn rưa với giá mộ riệu, ấ cả dân mạng cười mộ cách điên cuồng, đương nhiên cũng có người hừa cơ bình luận: “Mộ bữa cơm với giá là mộ riệu? Hình như người quen phải không?

Người quen mà cũng đi lừa, nhân phẩm của cô a hơi đáng ngờ đó”

Nhưng phá ngôn này nhanh chóng bị bình luận của khán giả đẩy rôi đi.

“Đối với người có địa vị xã hội cao hì mộ riệu có đáng là bao?”

“ôi hấy quan hệ của hai người họ rấ ố, người rong cuộc còn chưa lên iếng, mấy người ồn ào cái gì?”

“Đúng là ấm chiếu mới chưa rải, mới có mộ riệu đã muốn bôi đen người a?”

rương ấn Phong yên lặng đọc bình luận, nhưng dần dần lại cảm hấy không vui.

“Sao ôi cứ hấy anh chàng đẹp rai này đứng cạnh cô Võ rông xứng đôi quá hể?”

Gọi cô Võ chớ không có gọi là bà chủ rương, dùng ừ rấ cẩn hận.

Phùng Bảo Đạ hấy ông chủ của mình đang nhíu mày, mà khu bình luận cũng bắ đầu có người hùa heo: “hêm ôi nữa! Giá rị nhan sắc này quá cao rồi! ổ chương rình mời anh ấy ham gia có được không?”

rương ấn Phong mộ ay chống cắm, ánh mắ lạnh lẽo, anh xoay sang nói với Phùng Bảo Đạ: “Mau liên hệ với ổ chương rình đi”

Phùng Bảo Đạ hí sâu mộ hơi, anh a biế chuyện gì sắp xảy ra.

“Là như hế này, hai ngày sau chúng a sẽ có ba vị khách mời, nhiệm vụ của mọi người chính là iếp đón ba người họ rong ba ngày, nếu nhiệm vụ hoàn hành hì sẽ được hưởng bảy riệu” Đạo diễn cười nói.

rịnh Hân rố cuộc cũng ìm được cơ hội để lên iếng, rấ ích cực: “Không hành vấn đề”

Đạo diễn muốn nói nhưng lại hôi, hầm nghĩ cô a cái gì cũng không biế, đến lúc đó còn không phải rông cậy vào vào nhóm người của Võ Hạ Uyên sao?

rịnh Hân ngập ngừng hỏi: “Đạo diễn, những người đó là ai vậy?”

“ạm hời sẽ không nói cho mọi người biế bọn họ là ai, chờ đến lúc đó rồi sẽ biế” Đạo diễn nói iếp.

“Ba người, iếp đón rong ba ngày” Hạ Uyên giơ ay lên ính oán, nói hậ, cô không muốn bỏ iền úi chiêu đãi những người kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status