Phu nhân không dễ chọc

Chương 451



Sau khi cúp điện hoại, Hạ Khương Linh rầm giọng hỏi: “Cô rương nói sao?”

“Chị ấy mang hai, sắp xếp cho em mộ lần nữa” Lưu Sầu Định mở hộp cơm rên đầu giường ra, mùi hơm nức mũi lập ức ập đến.

Hạ Khương Linh không nhìn, nói mộ câu: “Của bên bờ hanh hành”

***

“Bên bờ hanh hành là ên mộ nhà hàng, Lưu Sầu Định không ngờ Hạ Khương Linh chỉ mộ câu là nói rúng, nhịn không được hỏi: “Sao anh biế?”

“Ăn nhiều nên nhớ”

ay cầm muôi của Hạ Khương Linh khựng lại, hồi lâu mới rả lời: “Mùa đông năm ngoái đã đi rồi”

Lưu Sầu Định giậ mình: “Đi rồi? Sao chưa hề nghe anh nhắc ới?”

“rước đó, có mộ khoảng hời gian hai chúng a đâu nói chuyện được với nhau đâu?”

Lưu Sầu Định cúi đầu: “Lúc bà đi có hanh hản không?”

“hanh hản, nói muốn phơi nắng rong sân, vì mấy ngày uyế lớn quá, khó có được mộ hôm rời nắng, anh cũng chuẩn bị cho bà rồi, ai ngờ…” Hạ Khương Linh hí sâu mộ hơi: “Vừa nằm xuống là đi, rước khi đi bà còn nhắc ới em. Anh không nói với bà chuyện chúng a, chỉ nói em đã ra nước ngoài, bà nội còn phàn nàn, nói em ra nước ngoài cũng không biế về hăm bà”

Còn có mộ câu, bà cụ nói: “Bà còn muốn hấy hai đứa kế hôn đây nà: Lưu Sầu Định nở mộ nụ cười chua xó: “Hạ Khương Linh, anh hậ sự không phải là mộ món đồ”

“Anh biế” Hạ Khương Linh nhỏ giọng đáp.

Lưu Sầu Định nhìn anh a mộ cái, quay người rời đi.

Chờ bác sĩ uyên bố Hạ Khương Linh bình phục gần như hoàn oàn, Lưu Sầu Định liền không ới bệnh viện nữa. rong ay cô đang g nhặ mộ đống báo cáo, hợp đồng, kịch bản và quảng cáo, nếu không phải Võ Hạ Uyên giao phó, Phạm Minh rạch có hể sẽ vào bệnh viện bắ người.

“Ông rời của ôi ơi, cô rố cuộc về rồi” Phạm Minh rạch uy là dùng giọng điệu nói đùa, nhưng cũng vô cùng nghiêm úc: “Ba háng, cô xử lý oàn bộ những hứ rong ay này, danh iếng hiên hần của chúng a luôn luôn rấ ố, cô hiểu chứ?”

Lưu Sầu Định gậ đầu như giã ỏi: “Đã biế”

Lưu Sầu Định bắ đầu làm việc, mỗi ngày bôn ba khắp nơi, giấc ngủ giải quyế qua loa rên xe, có mấy lần mệ đến lơ mơ, may mà có rợ lý mới, là mộ cô gái hai mươi ba uổi, ên là Vương Hạ, rấ được việc, cho dù Lưu Sầu Định muốn gì, cô ấy đều có hể mang ới, bớ cho Lưu Sầu Định không í việc.

rải qua mộ ngày bận rộn khác, hấy Vương Hạ cũng nhìn chằm chằm mình, Lưu Sầu Định không nhịn được cười khẽ: “Vâ công y không kịp rồi, chúng a ngủ mộ đêm rên xe đi”

Vương Hạ độ nhiên giậ mình: “Sầu Định, đây là hầm gửi xe: “Nhưng rấ gần với địa điểm chụp ảnh ngày mai, rừ hời gian kẹ xe buổi sáng ra, chúng a còn có hể ngủ hai iếng”

Hai iếng? Vương Hạ chép miệng mộ cái, lập ức đắp kín chăn lông: “ôi ngủ mộ chú vậy”

Lưu Sầu Định buồn cười, sau đó nằm xuống chỗ ngồi, vừa nhắm mắ liền ngủ say.

rong mông lung, dường như có người ôm mình lên, sự lạnh lão rên người lập ức bị xua an, cô rơi vào mộ cái ôm ấm áp, ngủ càng hêm say.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status