Phu nhân không dễ chọc

Chương 459



ô Nguyệ Đình bị Võ Hạ Uyên chọc cười, cô ấy cấ giấu bí mậ này đã mà cô cũng không phải người có hể giấu chuyện rong lòng, bị nhiều người nhìn như vậy, luôn có hể hấy được bản chấ của đồ vậ. ô Nguyệ Đình hậ ra rấ sợ hãi bị người khác đồng ình hoặc nhìn bằng ánh mắ khinh bỉ, cô còn rẻ như vậy, chưa kế hôn đã có con, nói hế nào cũng rấ khó nghe.

Cũng may Võ Hạ Uyên không có bấ kỳ ý xem hường nào, cô ấy hậm chí còn cỗ vũ mình sinh đứa bé, ô Nguyệ Đình cảm hấy như mình đang ở đêm đen ối ăm bắ được ánh sáng, rong lòng cũng không còn khó chịu như vậy nữa.

“Ngày mai là cuối uần không phải lên lớp yoga, chủ nhậ rảnh ôi sẽ ới hăm cô.”

“Có nhớ địa chỉ chưa?” ô Nguyệ Đình rấ mong chờ.

ố ba răm ba chín đường Hoàng Diệu, nhớ ô Nguyệ Đình cười: “Hạ Uyên hậ hông minh, không giống ôi, ừ nhỏ cho dù cố gắng hì các phương diện cũng chỉ ở mức rung, khiến cho cả nhà cũng số ruộ”

***

Mộ cô gái như ánh nắng ấm áp ngày hè này, Võ Hạ Uyên không biế cô ấy nhận biế về rình độ của mình sai cỡ nào mới có hể kế luận “các phương diện như vậy.”

Xong iế học, Võ Hạ Uyên nhìn ô Nguyệ Đình ngồi lên xe về rồi mới yên âm.

“Ôi rời, đúng là ngưu âm ngưu mã ầm mã, có vài người cho dù làm hế nào cũng không hòa hợp được với chúng a” Vẫn là người phụ nữ kia, dùng giọng điệu chua ngoa nói đểu.

“Bà rần” Có người ừng cầm được “bí quyế bảo dưỡng” của Võ Hạ Uyên đi ới, nhà cô a cũng không ệ, rấ ân ái với chồng mình, cho nên không sợ kéo bè kéo cánh với đám người này, ân cần hỏi: “Cần ôi iễn cô mộ đoạn không?”

Võ Hạ Uyên khoá ay: “Không cần đâu” Vừa dứ lời, mộ chiếc Rolls-Royce dừng rước mặ cô, Võ Hạ Uyên nhíu mày, xe mới, xem ra rương ấn Phong mới đổi.

“Ôi, hình như đây là phiên bản mới nhấ…”

Võ Hạ Uyên chưa đợi các cô nói xong đã ngồi lên xe nghênh ngang rời đi.

Người phụ nữ vừa mở miệng mỉa mai kia, vẻ mặ liền đen lại: “Hừ, gì mà bà rần, bà rần nhà ai? Nhà họ rần rong giới hượng lưu mà ôi biế không có nhà nào lái nổi cái xe này. ôi hấy, ừ đầu đã bịa chuyện, không chừng làm làm gì đó.”

Những câu nói bẩn hỉu này Võ Hạ Uyên không nghe được, cô hỏi Lê Hào: “Xe này ổng giám đốc của các anh vừa mua à?”

“Ừm” Lê Hào đáp.

“Xe rong nhà của chưa phủ bụi mà đã lại mua?”

Lê Hào cười khẽ: “Mợ chủ, xe này có ưu điểm là ổn định, hiế bị an oàn cũng đầy đủ, là ổng giám đốc đặc biệ mua vì cô”

rong lòng Võ Hạ Uyên liền hấy ấm áp: “Ừ” mộ iếng.

Buổi ối rương ấn Phong rở về liền nhận được mộ cái ôm lớn ừ Võ Hạ Uyên: “Chồng yêu vấ vả rồi”

rương ấn Phong bắ được ay của Võ Hạ Uyên, để cho cô ngoan ngoãn ngồi xuống: “Đừng chạy nhảy lung ung như vậy, chú ý đứa bé”

Anh nói, ánh mắ lại dịu dàng sờ lên bụng cô: “Hôm nay không có làm phiền em chứ?”

“Không, cực kỳ ngoan” Võ Hạ Uyên cũng cảm hấy kinh ngạc.

“Nhấ định là con gái rồi” ổng giám đốc Phong lại ự động viên mình: “Anh lợi hại như vậy, nhấ định là con gái.”

Võ Hạ Uyên: “..” Anh lợi hại còn có hể quyế định cái này à?

Buổi ối ăn cơm, rương ấn Phong nói với Võ Hạ Uyên: “rần Quốc.

Bảo về rồi, vừa hay mai là hứ bảy, chúng a cùng ăn cơm đi”

Võ Hạ Uyên kinh ngạc: “Ba của anh ấy cho anh ấy Ba của rần Quốc Bảo vì rèn luyện cho con rai nên rực iếp đưa người ra nước ngoài huấn luyện ở mộ rụ sở nào đó, nghe nói ừ rong đó ra không chế hì cũng mấ lớp da.

rương ấn Phong hừ mộ iếng: “rước đây rần Quốc Bảo ham chơi hế nào không phải em không biế, bác rần cũng chỉ muốn khiến cậu a phục, ai ngờ bản chấ bên rong của rần Quốc Bảo cứng đến lợi hại, ròng rã hai năm, quả hực đã chống đỡ được ấ cả các bài huấn luyện ma quỷ, hành công ố nghiệp.

“Đúng là kẻ hung hãn” Võ Hạ Uyên nói: “Anh ấy hích gì, em mua cho anh ấy mộ chú quà”

“Không cần, mai anh bày iệc mới khách cho cậu a, mời cậu a bữa cơm là được”

“Vậy được”

Sau này kế giao nhiều người, người được cho là bạn của rương ấn Phong nhưng vẫn cách nhau mộ ầng, còn rần Quốc Bảo hì khác, cậu a và rương ấn Phong ừ nhỏ cùng lớn lên, cho nên rần Quốc.

Bảo về, ngoại rừ người nhà của anh a hì rương ấn Phong là người vui nhấ.”

Mà rần Quốc Bảo sau khi nghe in chị dâu mang hai, rước khi ăn cơm còn bày mộ đống đồ chơi rẻ em rước mặ Võ Hạ Uyên.

“Cái cậu này…” Võ Hạ Uyên sờ những đồ chơi kia, hích đến không muốn buông ay: “Không được, em phải cho rần Quốc Bảo mộ bao lì xì lớn”

rương ấn Phong chọn cho Võ Hạ Uyên mộ chiếc áo khoác chắn ùy em”

“Không, cái này xấu quá” Võ Hạ Uyên nhìn áo khoác rong ay rương ấn Phong, nhíu mày ghé bỏ.

rương ấn Phong không bỏ xuống: “Nhưng mà nó ấm”

“Người a bảo mặc màu ối quá sẽ sinh ra con rai.”

“Vậy à?” rương ấn Phong liền cấ áo về: “Vậy anh chọn mộ cái màu sáng, với cả vợ yêu, quần áo của em cũng không nhiều, hế mà cứ suố ngày nói với anh quần áo nhiều quần áo nhiều”

rương Đức Minh đứng ngoài cửa nghe hấy rõ ràng, buồn rầu lắc đầu, lời của mẹ ngay cả mộ đứa rẻ như cậu cũng không in, vậy mà ba lại in, đúng là ba muốn có bé gái lắm rồi.

Nếu như là em rai… rong lòng rương Đức Minh lạnh mộ nửa, chắc sẽ không được ba chú ý nhiều. Không sao! Mình nuôi! rương Đức Minh nắm chặ ay hành đấm.

Chờ Võ Hạ Uyên và rương ấn Phong chuẩn bị xong đi ới, rần Quốc Bảo đã ở đó rồi, quần đen áo đen, hai chân hon dài, đã lâu không gặp, còn ở bên bển huấn luyện, cảm giác giống như xương cố đã ôi luyện hành sắ hép, không còn vẻ lười biếng, mà Võ Hạ Uyên còn cảm hấy rần Quốc Bảo nên có bộ dạng này”

Điều duy nhấ không đổi là nụ cười vô sỉ kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status