Phu nhân không dễ chọc

Chương 51



Đêm khuya, rương ấn Phong nhận được điện hoại khẩn cấp, anh để Võ Hạ Uyên ở quán rượu mộ mình, còn anh ra ngoài rước.

rong căn phòng ối đen ĩnh lặng, hỉnh hoảng có hể nghe được iếng sóng vỗ vào đá ngầm.

Không bao lâu sau, phía cửa phòng phá ra iếng động khe khẽ, có người bước vào.

Con dao nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh răng, người đó đi ừng bước mộ ới bên mép giường, dùng ánh mắ oán hận độc nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên đang say ngủ, cuối cùng người đó giơ hai ay đang cầm con dao lên hậ cao, không hề do dự đâm hẳng xuống.

Nhưng ánh sáng rong phòng độ ngộ bừng sáng, người kia cũng cứng người lại, không hể iếp ục nữa, hừa dịp người đó do dự, mấy người ẩn nấp rong bóng ối đồng hời nhào ra, con dao kia chưa chạm được đến áo ngủ bằng gấm đã bị đá phăng đi.

***

Cửa phòng bậ mở, có hể nhìn hấy đôi giày da đen nhánh, hai chân hon dài, nhìn lên rên nữa là khuôn mặ nặng nề nghiêm rọng của rương ấn Phong.

Võ Hạ Uyên quấn lại quần áo rên người, rồi bước xuống giường, chậm rãi ới bên cạnh rương ấn Phong, bọn họ cùng nhìn về phía người đeo kính, choàng khăn, ăn mặc không mộ khe hở kia.

rương ấn Phong lạnh lùng nói: “Kéo xuống”

“ÁI” iếng kêu chói ai vắng lên, là mộ người phụ nữ.

Kính râm bị kéo xuống, khăn quàng cổ bị xé rách, khuôn mặ của người kia vừa lộ ra đã khiến cho rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên đều giậ mình kinh hãi.

Đôi mắ kia đã không còn rong suố như rước nữa, mà hay vào đó là vô vàn sự hù hận và căm giận.

Vũ uyế Mai quỳ rạp rên mặ đấ, cô a hừ lạnh: “Hóa ra là các người đã ính oán ừ sớm, là ôi đã quá sơ suấ.”

Võ Hạ Uyên không nói gì, rương ấn Phong bước lên phía rước, giọng nói mang heo mộ chú khó hiểu: “ại sao?”

“ại sao á?” Vũ uyế Mai vẫn rừng mắ nhìn chãm chăm rương ấn Phong, đôi mắ xinh đẹp nhanh chóng rơi nước mắ ra, ựa như ố cáo, lại như đang ủi hờn: “Lời này không phải là em nên hỏi anh mới đúng hay sao? Vì sao anh lại đối xử àn nhẫn với em như vậy chứ?”

Cảm xúc phức ạp rong mắ rương ấn Phong khẽ biến đổi, cuối cùng mới có hể bình ĩnh lại: “uyế Mai, anh con ưởng là em đã nhận ra rằng mình sai ở đâu rồi”

“Em đã làm sai điều gì chứ?” Vũ uyế Mai đẩy hai người ở hai bên ra, hé đến khản giọng: “Yêu anh là sai sao? heo đuổi anh là sai sao? Vì anh mà em biến mình hành ra như vậy cũng là sai sao? Em vốn còn ưởng là chúng a sẽ ở bên nhau, rương ấn Phong, em yêu anh mười sáu năm rồi! ừ lúc bắ đầu hiểu chuyện, mọi ình cảm em đều dành cho anh, vậy mà anh lại hồi báo em như Vậy sao?”

rương ấn Phong nghe vậy hì ngồi xổm xuống dưới đấ, dẫn ừng chữ: “Vì lời răn rối của mẹ, rước giờ anh vẫn coi em là em gái.”

“Đúng vậy, anh dùng hai chữ ’em gái là có hể vứ bỏ em mộ cách sạch sẽ rồi, vậy còn cô a?” Vũ uyế Mai chỉ vào Võ Hạ Uyên: “Cô a là cái gì chứ? Chỉ là mộ đứa rẻ không cha không mẹ, không hân phận không gia hế, không hể cho anh bấ kì sự giúp đỡ nào, hậm chí ngay cả chuyện vì muốn gả cho anh mà không gớm ay làm những hủ đoạn bẩn hỉu! Nhưng anh vẫn đối xử ố với cô a như vậy!”

rương ấn Phong ừ rên cao nhìn xuống Vũ uyế Mai, rong m: mộ chú hương hại nào: “Cô không giống nhau”

Anhni uyế Mai, anh cũng không muốn nhìn rương ấn Phong liên lạc với nhà họ Vũ, bố mẹ Vũ ngồi máy bay cả đêm để chạy ới nơi, Vũ uyế Mai vẫn như người mấ hồn ngồi ở mộ xó không nói câu nào, ấ cả mọi người đều biế, inh hần của cô a có vấn đề.

Lần này cho dù là mẹ Vũ có mắng có rách như hế nào hì anh cũng không nhún nhường nữa, anh ỏ ý nếu Vũ uyế Mai vẫn còn muốn gây ổn hương cho người khác nữa hì anh sẽ lập ức báo cảnh sá.

Khoảng hời gian này, sự chèn ép của nhà họ Vũ với rương ấn Phong không còn được như rước, nhìn hấu được sự ngoan uyệ của rương ấn Phong rồi, bọn họ cũng chỉ có hể căm giận mà đưa Vũ uyế Mai đi.

rương ấn Phong đứng ở ban công rấ lâu, mãi đến khi rời đã bắ đầu hửng sáng, Võ Hạ Uyên ôm anh ừ phía sau, dịu dàng nói: “Không sao đâu.”

rương ấn Phong đặ ay lên mu bàn ay của Võ Hạ Uyên, nụ cười rên môi anh có hơi cứng nhắc: “Rõ ràng người chịu hiệ hòi là em mà sao anh lại hành người được an ủi rồi?”

“Lần này em không hiệ hòi” Võ Hạ Uyên khẽ vươn những ngón ay lên, chạm vào lòng bàn ay của rương ấn Phong, cô đang nói hậ, lần này rương ấn Phong không bao che cho Vũ uyế Mai, phải rái đúng sai anh cũng đã phân biệ rấ rõ ràng, Sau mộ lúc lâu, giọng nói rầm hấp của rương ấn Phong mới vang lên: “ừ nhỏ uyế Mai đã đứng ở phía sau anh, cũng vì câu nói rước lúc mấ của mẹ mà anh đối xử với nó ố hơn với người ngoài rấ nhiều, anh hi vọng nếu mẹ biế hì sẽ vui vẻ, có hể là do ừ rước ới giờ anh chưa ừng ngờ được loại cưng chiều này sẽ khiến nó phá điên lên như vậy” rương ấn Phong khế ngừng lại mộ chú – “Là anh đã sai.”

Võ Hạ Uyên không đáp lời, cô chỉ lẳng lặng ôm người đàn ông này, đồng ý với điều anh vừa nói, Vũ uyế Mai dám làm ra chuyện vượ quá giới hạn như vậy, chắc chắn là do rương ấn Phong không quản lý cô a mộ cách chặ chẽ.

Hứng hú đi du lịch của hai người giảm đi hơn nửa, họ ở lại ở lại đảo Phú Quốc hêm mộ ngày rồi quyế định quay rở về Cần hơ.

Lúc gần đi, không biế rương ấn Phong móc ừ đâu ra mộ cái vòng ay, chính là loại dùng vỏ ốc móc vào với nhau rấ phổ hông, hế nhưng khi Võ Hạ Uyên mang vào cổ ay hì lại vô cùng xinh đẹp.

Hôm nạy là ngày làm ăn bình hường của quán cafe, lúc Võ Hạ Uyên ới hì khách rong quán cũng đang ở cao điểm, người ngồi kín cả quán.

“Chị Uyên rở lại rồi ạ?” Mộ cô gái nở nụ cười ngọ ngào với Võ Hạ Uyên.

Cô gái này ên là rương Viên, có mộ khuôn mặ rẻ con ngây hơ, dù vẻ ngoài không phải là quá xinh đẹp nhưng rấ dễ khiến người a có hiện cảm, còn mộ người khác ên Phạm hùy Dương, dáng người cao gầy khuôn mặ khá là xinh đẹp.

Võ Hạ Uyên nhìn xung quanh: “Phạm hùy Dương đâu?”

rương Viên lộ vẻ khó xử: “Ra ngoài rồi, cô ấy nói là có việc.”

Võ Hạ Uyên ngồi rước máy ính bên cạnh đối chiếu sổ sách: “Ngày nào cô ấy cũng ra ngoài như vậy sao?”

rương Viên mơ hồ “Vâng” mộ iếng, hiển nhiên cô ấy không phải là người hích bàn án sau lưng người khác.

Mãi ới lúc Võ Hạ Uyên và rương Viên chạy được hai lượ khách hì Phạm hùy Dương mới chạy vào, rên mặ cô ấy còn đang nở nụ cười, nhìn hấy Võ Hạ Uyên hì có vẻ kinh ngạc: “Chị Uyên về rồi ạ?”

*Ừ” Võ Hạ Uyên không hề khách khí: “Còn chưa ới giờ an làm, vậy mà em lại để cho rương Viên rông quán mộ mình là sao”

rương Viên bận rộn nói: “Không sao đâu chị Uyên, dù sao cũng không có gì phiền đâu g”

Đây không phải là vấn đề có mệ hay không, Võ Hạ Uyên không hích hái độ ứng xử và làm việc của Phạm hùy Dương, rước khi về cô đã suy xé xong xuôi, nếu như hai người làm ố hì giữ lại hế, không ổn hì hanh oán lương rồi cho nghỉ việc, hiện giờ hì rước mắ rương Viên lại không có vấn đề gì.

Phạm hùy Dương vừa về đã bị Võ Hạ Uyên nói, sắc mặ cũng không khá lắm, nhưng cô ấy nhanh chóng điều chỉnh lại được, ngược lại còn hân mậ khoác ay Võ Hạ Uyên, nhăn nhó nửa ngày mới hỏi: “Chị Uyên, ngay vào đêm rước khi chị đi ấy, anh rai kia có ghé qua iệm nhiều lần, anh a còn rấ khéo nói nữa”

Võ Hạ Uyên suy ư mộ lúc mới hiểu ra rằng cô ấy đang nói ới Lê hành Danh “Sao cơ?” Võ Hạ Uyên cảm hấy Phạm hùy Dương có gì đó không đúng lắm Mặ Phạm hùy Dương hơi ửng đỏ, loại biểu cảm này Võ Hạ Uyên hiểu quá rõ rồi, xem ra Phạm hùy Dương đối với Lê hành Danh…

Võ Hạ Uyên chú ý hấy rương Viên muốn nói gì đó rồi lại hôi, cuối cùng lại không nói gì nữa.

Võ Hạ Uyên kiểm ra sổ sách xong, rước iên là kế oán lương cho hai người, sau đó uyển chuyển biểu đạ là Phạm hùy Dương không cần đến nữa, ai ngờ Phạm hùy Dương vừa nghe xong hì vô cùng luống cuống, cô a bám lấy ay Võ Hạ Uyên bắ đầu kể lể khổ sở, đúng là cô a cũng nói rúng điểm quan rọng, cô a nói bố mẹ rong nhà chế sớm, chỉ còn duy nhấ mộ người hân là bà nội, làm ở chỗ Võ Hạ Uyên iền lương rấ ố, việc làm hì hoải mái, cô a còn phải phụng dưỡng chăm sóc bà nội các kiểu, Võ Hạ Uyên vô cùng nhạy cảm với đề ài gia đình, không hể nào cứng rắn rước nước mắ ngắn nước mắ dài của Phạm hùy Dương, cuối cùng phá lệ giữ cả hai người ở lại.

Có rương Viên và Phạm hùy Dương giúp đỡ, Võ Hạ Uyên có hể hả lỏng rấ nhiều, mà chú âm ư nhỏ bé của Phạm hùy Dương cô cũng không để rong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status